Quan Đạo Chi Sắc Giới

Chương 52: Tiếng thét chói tai.





Quan Đạo Chi Sắc Giới
Tác Giả: Đê Thủ Tịch Mịch

Quyển I: Tiểu thanh niên ủy ban
Chương 53: Tiếng thét chói tai. truyện copy từ

Nhóm Dịch : Huntercd
Nguồn: Sưu tầm



"Thật sự chết rồi sao?"


Chiếc giường rung động mãnh liệt cuối cùng cũng khôi phục lại bình yên, suy nghĩ vẫn bị vây trong hỗn loạn, mái tóc xõa ra gối, ngàn vạn sợi tóc rối loạn vào nhau, Trương Thiện Ảnh hơi run run hàng mi, vẫn còn đang ở trong cao trào. Không biết qua bao lâu, dư âm của thủy triều cũng qua đi, trong đầu đột nhiên hiện ra vô số những đoạn phim ngắn, những cảnh này đều đã bị quên đi rời rạc, không ngờ lúc này lại có thể tụ tập lại, bắt đầu chạy ro ro như có máy chiếu.

Đó là một cái khách sạn không phải quá lớn, những người tham gia đám cưới cũng không phải là nhiều, chỉ có khoảng bảy tám bàn. Không camera, không hoa tươi, không phù rể phù dâu, người chủ trì là một tay nghiệp dư do Nhã Lệ mời tới, cô đang ôm tay Triệu Phàm, đi tới từng bàn kính rượu. Triệu Phàm chỉ vào một cậu trai to xác có vẻ thanh tú nói: "Cậu này tên là Vương Tư Vũ, là bạn tốt nhất của anh, đang đi học ở đại học Hoa Tây, lần này đặc biệt trở về đây để tham gia hôn lễ của chúng ta."

Đó là lần đầu tiên gặp mặt, trong nháy mắt khi hai người chạm cốc, cô mẫn cảm phát giác ra, tay cầm chén của cậu thanh niên này lại hơi run run. Tuy rằng đã xoay người rời đi, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được sự truy đuổi của ánh mắt ở sau lưng. "Hì hì, một cậu thanh niên trưởng thành sớm.”

Đêm tân hôn không ngờ lại vô cùng xấu hổ, Triệu Phàm vốn bình thường luôn khoe khoang sự dũng mãnh phi thường, đột nhiên lại chỉ được có không đến 5 phút, rồi giống như là một quả bóng cao su xì hơi, không có cách nào dựng lên nổi nữa. Tối hôm đó hai người thử tới bốn lần, đều không thành công, từ đó về sau, Triệu Phàm dường như là trong tâm lý đã có một cái bóng ma, mỗi lần lâm trận đều khua chiêng gõ trống rung trời, mà rồi kết thúc thì chỉ qua loa thu binh.

Cô từng thử qua rất nhiều biện pháp, trị liệu bằng dược vật, bác sĩ tâm lý, nội y tình thú, phàm là những gì có thể thì cô đều thử, nhưng toàn bộ đều không hiệu quả, mà sau đó, thông qua di động của Triệu Phàm, cô biết rằng Triệu Phàm đã bắt đầu ở bên ngoài.... nhưng kỳ thực cô cũng không trách chồng mình, có lẽ là do mình có vấn đề. Triệu Phàm ra bên ngoài..., có lẽ chỉ ở bên cạnh cô gái khác, anh ấy mới có thể tìm lại được sự tự tin của đàn ông.

Sau đó, dường như cũng không có quá nhiều ký ức khắc sâu, mãi cho tới ba ngày sau khi mình từ chức khỏi đoàn vãn công, dì Vương ở phòng đối diện đột nhiên bệnh tình trầm trọng, qua đời trong bệnh viện. Ngày tham gia lễ tang, cô nhìn chăm chú vào cậu thanh niên đang lặng yên rơi lệ, trong lòng hơi đau đớn, cậu ta thật đáng thương, hình như trên thế giới này không còn có người thân nào khác.

Cô bắt đầu lưu ý đến cuộc sống của hắn, cùng với Triệu Phàm quan tâm đến hắn, thường xuyên đưa qua nhà hắn một ít thức ăn ngon, tuy rằng cô không biết nấu cơm, nhưng cô có thể giúp hắn giặt quần áo, dọn dẹp phòng ở, đi đổ rác. Cậu thanh niên bề ngoài nhìn có vẻ sạch sẽ này, luôn biến cho căn phòng của hắn thành loạn xì ngậu, chỉ cần ba ngày không để ý là căn phòng đã chẳng còn chỗ nào để đặt chân.

Về sau, để cảm tả sự hỗ trợ nhiệt huyết của cô, cậu thanh niên này thường xuyên mua một ít món quà nhỏ tinh xảo để tặng cô, điều này khiến cho cô rất vui vẻ, dù sao cô cũng rất cô quạnh, mỗi ngày đều dạy bọn trẻ hai tiếng múa Latin, thời gian còn lại đều chỉ ở nhà, sống cuộc sống bình thản như nước, không vui không buồn, cho nên cái loại mong chờ này có vẻ trân quý khác thường.

Mỗi lần thấy hắn đeo túi đi xa về, cô đều tóm lấy cái túi, lục lọi tìm quà tặng. Không biết là từ lúc nào, cô đã tự tiện như vậy, mà từ đó về sau, hắn lại càng chịu khó mua quà hơn. Cái cảm giác ngạc nhiên nho nhỏ luôn khiến cho cô có được sự vui vẻ, hai người bọn họ hình như rất thích loại trò chơi này, chơi không biết chán.

Chỉ có điều trò chơi này cuối cùng lại thay đổi, đột nhiên lại biến thành truy đuổi thân thể...

"Đồ bại hoại, cho dù chị có cố giãy thế nào, cũng không thể trốn được ma trảo của em, em đúng là một tên bại hoại!" Trương Thiện Ảnh thất thần nhìn trần nhà, một hồi lâu sau, mới nhẹ nhàng nghiêng thân mình, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ lên ngực Vương Tư Vũ, nhẹ giọng nói như nói mê.

"Chị trốn không thoát đâu, cả đời này cũng đừng mong trốn.” Vương Tư Vũ dùng sức ôm chặt lấy cô. Trương Thiện Ảnh cảm thấy hít thở không thông, đành phải trượt lên trên như người cá, vươn đôi tay trắng bóng lên, lật ngược thế cờ ôm lại Vương Tư Vũ vào ngực, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng búng mũi Vương Tư Vũ, dịu dàng nói: "Không trốn, không trốn, cả đời này cũng không muốn bỏ trốn..."

"Chị dâu, em còn muốn!" Vương Tư Vũ nói ra một câu khiến cho cô trợn mắt há hốc mồm.

Trương Thiện Ảnh sửng sốt, vội liếc mắt về phía hạ thân Vương Tư Vũ, liền cảm thấy rằng lúc nào cần trốn thì nên trốn, liền lăn người ra sau xoạt xoạt lăn xuống giường, hai tay đã sắp chạm đất rồi, không ngờ cặp đùi ngọc lại đã bị Vương Tư Vũ nắm chặt, mạnh mẽ kéo lại.


"Không được, trời ơi, tuyệt đối không được.” Một nửa người cô đang lơ lửng ở không trung, hai tay vung vẩy như lau sàn, hai chân thì liên tục đạp, miệng nỉ non xin tha: Tiểu Vũ hư, em trai tốt của chị à, van xin em đó, em tạm tha cho chị dâu đi mà!"

" Không được cũng phải được!" Vương Tư Vũ cười xấu xa giật lại, hai người ở trên giường lăn lộn năm ba vòng, cuối cùng đều tự dừng tay, quyết định thông qua hiệp thương hữu nghị để giải quyết vấn đề.

"Chị dâu, trước buông tay ra có được không?" Vương Tư Vũ làm ra bộ dáng đáng thương, thấp giọng cầu xin, cái tai hắn đang bị bàn tay nhỏ bé của Trương Thiện Ảnh véo thành hình chữ U.

"Em buông ra trước đã!" Trương Thiện Ảnh giận dữ nói.

Cặp đùi thon dài trắng như tuyết của cô cũng đã bị Vương Tư Vũ đặt lên vai, không thể động đậy.

"Chị buông ra trước đi, chị buông thì em mới buông.” Vương Tư Vũ nheo mắt lại đo lường khoáng cách, hẳn là cách khoảng nửa mét, nếu lấy thế sét đánh không bì được mạnh mẽ công phá từ đằng trước...

Trương Thiện Ảnh dường như đã nhìn thấu tâm tư của hắn, tay hơi dùng lực, Vương Tư Vũ vội vàng từ bỏ ý đồ quân sự mạo hiểm, tiếp tục hiệp thương hữu nghị.

Em vào trong đó một chút thôi, em không động không được sao?" Vương Tư Vũ cúi đầu đưa ra nhượng bộ, Trương Thiện Ảnh xoay đầu suy nghĩ một hồi, liền chớp chớp mắt, rốt cục gật đầu nói: "Không được làm chuyện xấu, bảo không động là không được động!"

Vương Tư Vũ gật đầu liên tục như gà con mổ thóc, nghiêm mặt nói: “Tuyệt đối không làm chuyện xấu!"

Trương Thiện Ảnh cũng buông tay ra, ở trên không trung búng tay cái tách, "go! go! go!"

Sau đó nhắm mắt lại, “bịch” một cái ngã lên giường, tay trái nhẹ nhàng bám vào đầu giường, tay phải thì nắm lấy một góc ga giường, cắn chặt răng, bày ra một tư thế chuẩn bị khẳng khái hy sinh.

Vương Tư Vũ nở nụ cười tà ác, lặng lẽ bò tới...

"Đừng có động!"

"Em có động đâu!"


"Rõ ràng là động!"

"Em thực sự không động!"

"Đáng ghét, lại động!"

"Ảo giác, nhất định là ảo giác!"

"Ảo giác cái đầu quỷ, đang động đó!”

Không lâu sau, cái giường bắt đầu “cọt kẹt cọt kẹt” rung động, Trương Thiện Ảnh thờ hổn hển, run giọng nói: "Hiện giờ... là thế nào..."

"Không phải em động, là cái giường động..." Vương Tư Vũ thấp giọng giải thích.

"Thối lưu manh... thối vô lại..."

Thanh âm run rẩy, khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng. Vương Tư Vũ liền nhịn không được cúi đầu xuống hôn cô, hai bờ môi liền cấp tốc dính vào nhau. Lần này thì Trương Thiện Ảnh không trốn tránh, ngược lại còn nhiệt tình đáp lại, thật lâu sau, Trương Thiện Ảnh mới run rẩy giãy ra khỏi bờ môi của hắn, cúi đầu bắt đầu rên rỉ.

Chiếc giường lớn quay cuồng như sóng cuộn, không biết qua bao lâu, Trương Thiện Ảnh mắt lờ đờ mê ly, sung sướng tới cực điểm, thân mình ưỡn lên, phát ra tiếng thét chói tai, sau đó lại nằm duỗi thẳng người xuống.

Theo tiếng thét chói tai này, Lý Thanh Mai đang đứng bên ngoài cửa mềm nhũn ra trượt xuống, ngồi phịch xuống đất, quần áo ướt đẫm, mồm thở hổn hển. Chiếc bình giữ nhiệt mà cô cầm sớm đã rơi ra, lăn ra bốn năm mét, nặng nề đụng vào góc tường, canh gà dưỡng sinh đặc sệt trào ra ngoài...