Quán Ăn Bất Ổn

Chương 36: Giúp thoát khỏi "địa ngục trần gian". Bố mẹ không cho quen



Qua sáng hôm sau, vào lúc 8 giờ 30 phút, khi Bảo Dương ra ngoài quán để quét dọn rác thì có một dáng người nhỏ con lấp ló ở một góc khuất, anh tinh ý phát hiện liền lạnh lùng lên tiếng:

- Đừng trốn nữa, ra đây đi.

Một cậu nhóc tầm 10 tuổi bước ra cầm thêm chiếc bát khá nhỏ tiến tới trước mặt anh bằng một bộ mặt đáng thương, quần áo bẩn thỉu. Anh ngạc nhiên và có chút thương mà ngồi xổm xuống, mỉm cười với đứa bé rồi hỏi:

- Em cần cơm hay sao?

Nhóc con đó lắc đầu, đột nhiên cậu bé thở mạnh rồi đảo mắt, lén nhìn ai đó đằng sau, khi nhận được tín hiệu thì nó cất giọng khá e dè với anh:

- Dạ… cho em xin một ít tiền để mua thuốc cho em gái được không ạ?

Anh nghe vậy liền gật đầu, nhưng không phải là anh không nghi ngờ hành động hồi nãy của cậu bé, anh xoa đầu nó rồi đứng lên vào trong quán lấy túi tiền, ra ngoài thì rút một tờ có mệnh giá khá cao đưa cho cậu bé và đồng thời kẹp một tờ giấy vào tay cậu bé, nói nhỏ:

- Em giữ cho kĩ cái này nhé, thấy có cơ hội thì hãy gọi.

Nhóc con chớp chớp mắt như hiểu ý rồi quay người chạy vụt đi, anh chẹp miệng, xoa tay một chút rồi lại cầm chổi quét, xong xuôi mọi thứ, anh cất chổi ở một góc và bỏ tay vào túi quần bước vào trong xem xét lại nguyên liệu cần chuẩn bị trưa nay. Minh Phong trong bếp thấy anh bước tới liền hỏi:

- Này mày nhờ tao ghi hộ tờ giấy làm gì đấy?

Bảo Dương trả lời:

- Giúp mấy đứa trẻ thoát khỏi “địa ngục trần gian”.

Minh Phong nghe vậy mới ồ lên, cậu ta có vẻ đã hiểu lời của anh nói. Lạc Thiên ngáp ngắn ngáp dài, tay anh ấy đang ngắt từng ngọn rau ngò, chút nữa trang trí lên cho nó đẹp. Thái Luân cũng y chang anh ấy, nhìn qua mà mệt theo luôn, cậu nhanh chóng nhúng tay vào thau nước rửa rau bên cạnh mà búng vào mặt anh ấy, chắc nghĩ làm vậy là anh ấy sẽ tỉnh ngủ. Đúng vậy, Lạc Thiên tỉnh ngủ thật, có điều ai kia bị anh ấy đánh vào mặt một phát sưng vù má lên thôi. Quế Ngân thì đang kiểm tra thu ngân, cô đếm đi đếm lại cho đảm bảo rồi cất vào trong hòm kín của quán.

...

Tại tiệm thú cưng, Anh Tịch đang ôm ấp một con thỏ siêu dễ thương, bỗng có một cặp trung niên bước vào, các nhân viên trong tiệm đều nhận ra là ai nên vội vàng cúi chào. Hai người đó chỉ đưa tay ra hiệu cho họ rồi đi đến bên chỗ cô đang ngồi.

- Đúng là đam mê mấy con vật hơn cả công ty.

Anh Tịch nghe thấy giọng quen thuộc của người phụ nữ mà ngước mặt lên nhìn, cô có hơi bất ngờ khi bố mẹ đây, cô liền thả con thỏ xuống mà đứng dậy, mỉm cười nói:

- Bố mẹ ngồi chơi.

Người phụ nữ đó thở dài mà bảo:

- Bố mẹ tới đây một chút rồi đi thôi, nghe bảo con đang quen một chủ quán ăn, đúng không?

Cô gật đầu, đáp lại:

- Vâng, ông kể lại sao ạ?

Bố cô ấy nói:

- Ừ, vì thế bố mẹ mới đến đây, nhắc nhở con không được quen nữa, hai tụi ta không thích ai có mùi thức ăn bám vào người.

Cô gần như chết lặng, sốc hơn nữa khi mẹ nói thêm câu này:

- Nếu con còn quen cậu ta, cái tiệm này bố mẹ sẽ dẹp đi đấy.

“...”, cô im lặng mà không nói gì, còn hai bác ấy liền đứng dậy mà rời đi. Một nhân viên thấy cô có chút bất ổn nên liền đi tới an ủi.

- Chị Tịch… sẽ ổn thôi.

Cô gượng cười nhìn người đó mà bảo:

- Ừ, chị ổn mà.

Ngay lúc này, trong lòng cô cho chút hỗn loạn, giờ đây cô chẳng biết làm thế nào đây, cô không thể làm tổn thương anh, cô cũng không thể làm mất lòng bố mẹ, thật rối bời. Chú cún Tan thấy cô chủ mình buồn nên đã nhảy phóc lên mà dụi dụi vào người cô như gửi một lời động viên.

...

Đến buổi trưa, tại quán ăn Bút Chì…

Phi Hưng đến với bộ mặt khá nghiêm túc, Bảo Dương mang tạp dề đi ra, cầm bảng thực đơn ra rồi ngạc nhiên nhìn ân nhân của mình, thắc mắc hỏi:

- Sao mà cái mặt căng vậy?

Hắn nhìn thẳng vào anh rồi hỏi ngược:

- Này, có gì ngay lúc đó gọi trực tiếp luôn, cho nhanh.

Bảo Dương cười khẩy, khi sáng anh khi thẳng số điện thoại lẫn địa chỉ của Phi Hưng đưa cho cậu bé đó, chắc cậu bé cũng tranh thủ cơ hội để gọi cho hắn nên hắn mới biết, lúc đầu hắn ta phân vân có nên dẫn bang tới cứu hay không. Tuy vậy, cuối cùng Phi Hưng đã quyết định sai đàn em xử và tóm gọn lại đám buôn nhốt trẻ em kia và đưa tụi nó vào các trại trẻ mồ côi để có cơm áo mặc, được đến trường, đi chơi như bao người.

- Gọi xong đứa trẻ đó bị bọn đó xử à?

Anh bĩu môi nói, còn Phi Hưng nhún vai. Sau đó, hắn ta gọi món để ăn. Anh đích thân làm nhưng anh hình như hôm nay bị não cá vàng xâm chiếm nên quên là Phi Hưng không ăn được hành. Cái kết là anh bị cằn nhằn quá trời quá đất.

- Cha nội, tôi có ăn được hành đâu. Ngày qua nói rồi mà quên hả? Thường ngày nhớ tốt mà sao hôm nay nhanh quên vậy?

- Ú ù, chắc não đi chơi ở vũ trụ song song rồi, để vớt ra cho.

...

Cả ngày làm việc bình thường đến tối mới nghỉ, với thói quen cũ và mới bắt đầu hình thành, Bảo Dương lên giường ngồi chơi với mèo, vừa nhắn cho Anh Tịch nhưng anh thấy đợi mãi vẫn không thấy cô đáp lại, anh mới thầm nghĩ: “Cô ấy bận gì sao? Hơn 20 phút rồi”, nhưng không đợi quá lâu, cô bên kia đã trả lời lại:

“Em bận chút… mà anh này, em không biết mình nên làm gì và nói gì…” - Anh Tịch.

“Sao thế? Có chuyện gì sao?” - Bảo Dương.

_____

Đoạn hài nho nhỏ:

Bảo Dương: Ể, đừng có chơi kiểu vậy nhé bà già… Sợ đó.

Mình Ngọc: Đã làm gì đâu, chưa làm gì hết trơn.

Bảo Dương: Bà già nguy hiểm quá.

Minh Phong: Thấy bà ấy còn hiền chán.

Minh Ngọc: Đúng rồi.

Lạc Thiên: Đừng làm sang chấn tâm lý của mọi người nha bà.

Thái Luân: Nghi là phải mua một liều thuốc về uống quá.

Minh Ngọc: Nói gì ghê vậy?

Anh Tịch: Chứ sao nữa bà?

Hữu Tâm: Nghi ngờ bả lắm.

Minh Ngọc: Ôi, tôi đáng sợ vậy sao!