Quá Khứ Còn Lại Gì?

Chương 7: Không chần chừ nữa?



Năm cuối đại học nên Trúc Linh phải đi thực tập nhiều hơn, Ha Jun cũng đi công tác nhiều hơn. Họ không gặp nhau nhiều dù ở cùng trên một con phố.

Ha Jun thi thoảng còn bay về nước, múi giờ chênh lệch nên Trúc Linh cũng không dám gọi làm phiền anh. Cô biết anh khá vất vả.

Trước sinh nhật cô một tuần, cô gọi cho Ha Jun:

- Anh ơi, anh không nhớ em sao? Mấy ngày anh chưa gọi em.

Ha Jun vừa về căn hộ sau chuyến đi dài, anh rất mệt mỏi, bỗng thấy bạn gái nũng nịu, không kiềm chế được mà lớn tiếng:

- Em không thể thông cảm cho anh sao? Anh rất bận và mệt mà. Em nên nhìn lại mình đi, em rảnh quá à?

Trúc Linh bị sốc, chưa bao giờ cô bị anh nói quá đáng như vậy. Lại nghĩ mẹ từng khuyên cô không nên yêu anh, chưa nói khoảng cách tuổi tác, việc khác quốc tịch, khác văn hoá đã là cản trở lớn. Đã vậy anh còn chưa chắc chắn định cư tại đây, không biết anh sẽ về nước bất cứ lúc nào. Mẹ cô chính là lo xa con gái sẽ chịu thiệt thòi.

Trúc Linh cũng tức giận, cô mạnh miệng hét lên:

- Em phiền quá đúng không, vậy thì chia tay. Anh cứ bận việc của anh đi!

Sau đó cô xoá số, chặn liên lạc của Ha Jun. Còn Ha Jun chả bận tâm, nghĩ cô giận dỗi chút là vài ngày sẽ làm lành thôi. Hôm sau anh lại ra nước ngoài, chuyến này đi hơn một tháng lận.



Mãi anh mới nhớ, bèn liên lạc cho bạn gái nhưng đều không được. Anh nghĩ hay là do ở nước ngoài, bèn đi mua sim khác để gọi. Nhưng không ai nghe máy. Tới khi về, tìm đến chỗ Trúc Linh thì biết cô đã chuyển nơi ở. Cô đi thực tập xa nên đã tìm một nơi gần đó để thuận tiện đi lại, cũng đổi số điện thoại, cũng là để quên đi mối tình với Ha Jun. Suy cho cùng, giữa họ cũng chả đi tới đâu đâu mà. Chi bằng cắt đứt trước khi cô lún sâu thêm.

Ha Jun thì buồn bã, anh đã mua vé máy bay để sinh nhật cô cả hai sẽ đi du lịch. Vậy mà giờ lỡ dở hết. Anh còn chả quen ai để hỏi, cứ vậy mà mất mọi liên lạc với Trúc Linh.

Trúc Linh thì vẫn buồn. Tại sao những mối tình của cô luôn là cô chịu buồn bã. Mạng xã hội của cô rất ít thông tin, gần như không đăng gì nhiều, nay thấy một tus tâm trạng bèn chia sẻ.

Kim Dạ cũng lại chia tay bạn gái lần nữa, thấy Trúc Linh chia sẻ tus buồn trên facebook, nhận ra đã quá lâu chưa hỏi han cô bạn:

- Hey? Có đó không?

- Có!

- Sao buồn gì đó?

- Thất tình!

- Tôi cũng thất tình!

- Cậu thất tình như cơm bữa vậy, phải quen rồi chứ!

- Vẫn buồn, tôi cũng là con người bình thường, có cảm xúc mà. Cậu thì sao, anh chỗ làm không thích cậu à?

- Anh chỗ làm tôi quên từ đời nào rồi.

- Ờ ha, tại lâu quá không nói chuyện. Thế anh khác à.

- Ừ, anh khác. Cậu đúng là mê sắc quên bạn.

- Sorry. Rảnh không, đi ăn bánh cá không?



Kim Dạ biết Trúc Linh thích ăn bánh cá.

- Qua đón thì đi!

- Ok, 20p nữa có mặt.

Và đúng 20p sau, Kim Dạ có mặt đón Trúc Linh thật. Cậu ta không còn tóc vàng nữa, giờ tẩy thành bạch kim luôn rồi. Nổi bần bật khỏi nói luôn.

Khuôn viên trường xây chỗ Kim Dạ học có một khoảng cây xanh rất lớn, dưới có những ghế đá như một công viên thu nhỏ. Hai người ngồi đó mà ai đi qua cũng nhìn:

- Nè, mặt tôi dính kem à, sao người ta nhìn hoài.

- Không, do cậu xinh đó!

Trúc Linh suýt cả sặc miếng kem cá đang ăn:

- Thôi xin người, hết gái để thả thính rồi à mà nói thế, ai không biết tưởng cậu thích tôi đó.

- Thì thích thật mà!

- Hả?

Trúc Linh mải nhìn mấy người qua lại, không để ý lời Kim Dạ nói.

- Là, cậu nhìn xem, trường xây dựng toàn con trai, có con gái xuất hiện như sinh vật quý hiếm đó. Nên họ mới nhìn cậu!

- Thế mà cậu lại đưa tôi tới đây!

- Thì cũng có chút tự hào, khối thằng con trai sẽ gato với tôi khi tôi ngồi cùng một cô gái xinh đẹp.

Trúc Linh bó tay, đá vào giầy Kim Dạ một cái.

- Nè, giầy mới bản giới hạn đó.

- Cậu thì kinh rồi, đôi giầy bằng cả tháng lương làm thêm của tôi.

Phải nói, gia đình Kim Dạ cũng rất khá giả. Chỉ vì lo cậu lên đại học phải thuê nhà vất vả mà bố mẹ cậu đã mua hẳn căn chung cư gần trường cho cậu ở một mình tiện đi lại. Lắm lúc Trúc Linh còn cảm thán, Kim Dạ sống sướng thật. Nhà thì có tiền, con gái thì cứ bám theo, học xong sẽ liền được bố xin vào ngành cho.

Lúc về, Kim Dạ bỗng nắm tay Trúc Linh không chịu buông.

- Nè, bỏ ra, cậu cầm thế người ta hiểu lầm đó!

- Tại tay cậu lạnh quá, tôi cầm cho ấm chút rồi về.

Trúc Linh xấu hổ vùng vẫy mãi mới thoát được vì Kim Dạ nắm rất chặt. Cô có chút vui vẻ, đi vào mà vẫn ngoáy đầu nhìn lại, thấy Kim Dạ đang đứng nhìn mình vẫy vẫy tay chào.

Lần nữa, tình cảm cô dành cho cậu bạn thân lại nhen nhóm trở lại. Giờ cả hai đều độc thân, nên cô sẽ không chần chừ nữa.