PUBG Thế Kỷ Võng Luyến

Chương 84



"Ý của cháu là, họ còn chưa gửi hợp đồng qua cho cháu?"

Trong phòng làm việc, Dụ Mẫn Dương mặc vest, đang híp nhìn điện thoại đọc bài đăng weibo kia, "Thời buổi này người được nuôi thành thói à? Không làm theo trình tự cho tốt, lại đi đăng lên mạng để làm gì, sẽ gây hiệu ứng pháp luật được sao?"

Dụ Diên nhấp ngụm trà, gật đầu: "...Không ạ."

Dụ Mẫn Dương hỏi: "Có lén liên hệ với cháu không?"

Dụ Diên nói: "Không ạ."

Sở luật Dụ Mẫn Dương tuy nhỏ, nhưng trong đó có mấy luật sư tiền đồ vô lượng, lúc này đang có mấy người ngồi làm việc ở bên ngoài, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn vào trong này. Rèm cửa sổ bị kéo lên, nhìn qua cửa sổ kính, có thể nhìn rõ hết thảy bên trong.

"Đây là cháu trai anh Dương thật hả? Cháu ruột? Đẹp trai thế mà trông không giống nhau lắm."

"Gì đấy, đó là do cô chưa từng thấy lúc anh Dương hồi còn trẻ đi, luôn được ca ngợi đến tận lúc tốt nghiệp ở trường học bọn tôi đấy, vẫn luôn đẹp trai."

"Nhưng vẫn không bằng đứa cháu này. Mặc áo thun trắng, nếu không phải tôi đã lớn tuổi..."

"Này này tỉnh lại đê, chồng cô còn ở nhà chờ cô đấy."

Dụ Diên không biết mình đang bị người ta bàn tán, cậu mím mím môi, hỏi: "Chú, với tình huống này, cháu xem như là vi phạm hợp đồng hả?"

"Không!" Dụ Mẫn Dương nói thẳng, "Hồi cháu ký, còn chưa 15 tuổi phải không? Chú nhớ hình như lúc mới lên lớp 9 cháu đã chơi...game?"

Dụ Diên ừm một tiếng: "Dạ."

Dụ Mẫn Dương nói: "Vậy cháu yên tâm, nếu ra tòa thì 80% sẽ thắng kiện. Tuy công ty chú không lớn, nhưng nhân tài vẫn có, chúng ta có một luật sư mới kiện thắng một vụ vi phạm hợp đồng, hắn được bên nền tảng kia mời tới, thắng rất đẹp. Mà mấy ngày nay hắn đến M thị công tác, ngày mai sẽ về, mai cháu tới đây một chuyến, chú dẫn cháu đi ăn cơm với hắn một bữa, hai người cố gắng nói chuyện."

"Dạ." Dụ Diên nói, "Cảm ơn chú, vậy mai cháu lại tới."

Dụ Mẫn Dương gật đầu, lúc này mới cất nhắc tới tình thân, nói: "Việc này không làm cháu sợ chứ?"

Dụ Diên lắc đầu: "Không có gì, chỉ hơi bất ngờ thôi."

"Cái công ty này cũng thật không biết xấu hổ là gì, không trả tiền lương thì thôi, giờ còn dám ra mặt lừa tiền..." Nói đến đây, Dụ Mẫn Dương mới kinh ngạc phát hiện mình vừa giẫm phải mìn, mau chóng ngậm miệng, theo bản năng nói, "Ý chú là..."

"Đúng vậy." Dụ Diên xả ra nụ cười, "...Cho nên mới bất ngờ."

Không chờ Dụ Mẫn Dương nói tiếp, Dụ Diên đứng dậy, "Chú, vậy cháu không ở đây phiền chú làm việc nữa, mai cháu sẽ tới sớm, bữa cơm kia để cháu mời."

Dụ Mẫn Dương nhíu mày lại, vẻ mặt xẹt qua nét bi thương.

Hồi lâu sau, hắn mới gật đầu: "Được, vậy mai lại gặp."

Hai chú cháu vừa ra văn phòng, đi ngang qua chỗ nhân viên làm việc, Dụ Diên lễ phép gật chào với bọn họ, đếm đếm số người có mặt, thầm nghĩ ngày mai tiện thể mang ít trà sữa hay cafe đến.

Đưa tới cửa, Dụ Diên nói: "Vậy chú ạ, cháu về trước."

"Ừm." Dụ Mẫn Dương nhịn một đường, cuối cùng vẫn nhịn hết nổi, hắn giơ tay vỗ vỗ vai Dụ Diên, "Tiểu Diên, chuyện tiền thuốc thang không thể trách cháu, cháu đừng có suy nghĩ nhiều quá, biết chưa? Ba mẹ cháu lúc đó đã..."

"Cháu biết ạ." Dụ Diên ngắt ngang lời hắn, nụ cười trên mặt phai hơn nửa, đến giọng nói cũng thấp đi vài độ, "Vậy cháu đi đây, chào chú."

Lên xe xong, Dụ Diên thở phào nhẹ nhõm, thuận thế nhìn điện thoại, đã mười giờ rưỡi.

Cũng không biết hôm nay làm sao, đến giờ này đường xá còn kẹt. Bị kẹt ở ngã tư gần mười phút, Dụ Diên mới quyết định lên weibo đăng bài cho các viewer biết mình xin nghỉ một ngày.

Kết quả là vừa lên weibo, cậu liền bị thông báo tin nhắn +999 bên dưới hấp dẫn ánh mắt.

Tin nhắn bình thường nhận được cũng không ít, nhưng cứ hai ngày là cậu xử lý một lần, căn bản sẽ không dồn tới +999, Dụ Diên kéo xuống chọn, nghi hoặc ấn vào xem, nhìn thấy từ mấy tiếng trước ở nhóm chat này tag @ cậu nhiều nhất - -

[Nhất Ngôn Đường fangirl tết đến: Hai ngày qua cảm thấy giống như xem một bộ phim lớn, đặt đậu cà vỏ phân loại 9.9. Cái công ty như cẩu kia lại dám đăng bài nói muốn tố cáo con trai tui vi phạm hợp đồng, ở dưới còn rep lại các vấn đề của antifan, làm đám antifan được cớ kéo tới tàn sát các lâu siêu thoại* con trai tui. (*siêu thoại kiểu như dạng một nhóm mở trên fb thì phải, đây thì ở weibo.)

Thật không dám giấu giếm, các chị em, lúc đó tui đã chuẩn bị tâm lý thu dọn quần áo chờ con trai tui đi đâu tui sẽ đi đó, vô cùng bi tráng.

Không ngờ rằng, sáng sớm nay... bên quan phương đột nhiên phát một viên đường cho tui, suýt chút nữa làm tui nghẹn chết.

Không có gì để nói nhiều.

Ông chủ 1 lợi hại, tiểu Diên cũng lợi hại.

Tui vĩnh viễn yêu Nhất Ngôn Đường.

Làm mẹ, lần này tui làm đến hoàn hảo (hình ảnh).]

Hình ảnh chính là Dịch Sâm không ngừng tag mấy tag tài khoản @Giải trí Chu Mễ.

Dụ Diên mở to mắt, không thể tin ấn mở danh sách Theo dõi của mình.

Quả nhiên, đã không còn ID Ba Ba Diên Diên, thay vào đó là mang V vàng, số lượng fans Dịch Sâm phải đến mấy vạn.

Cậu ấn vào xem trang cá nhân của đối phương, dừng lại ở bài đăng @ đầu tiên gây chú ý nhất, bình luận bên dưới đã vượt hơn vạn.

"Tuy tui không xem Trực tiếp, cũng không biết cái gì là vi phạm hợp đồng, nhưng đánh mặt lần này cũng làm tui thoải mái 23333."

"Quan bác giải trí Chu Mễ đâu? Trả lời đi chứ, không phải trước đó mạnh mồm lắm sao? Không phải còn để đám fan bọn này chờ sao? Bọn này đang chờ."

"Hậu trường Yanxyan này cũng lớn quá rồi đó, trắng trợn quá rồi? Thật lo lắng cho các streamer Star TV khác."

Xác định hình ảnh trong tin kia là thật xong, Dụ Diên không có tâm trạng mà xem tiếp nữa, mở wechat ra định gửi tin cho Dịch Sâm, kết quả là vừa ấn mở, đập vào mắt bên icon thêm bạn hiện số 1 nho nhỏ.

"Nhược Nhược xin kết bạn, tin nhắn kèm theo: Diên Diên, tôi là Lưu Nhược Nhược."

Lại là tên quen thuộc.

Gần đây những người quen cũ như hẹn nhau mà kéo tới, từng người từng người kéo tới.

Đây là trợ lý sinh hoạt ở team của Dụ Diên trước đây, quan hệ cũng tàm tạm, nhưng từ lúc cậu rời team thì chưa từng liên lạc qua.

Dụ Diên hơi do dự, vẫn ấn đồng ý.

Dường như đối phương đã canh sẵn, yêu cầu vừa được đồng ý, ngay lập tức gửi tin nhắn tới.

Nhược Nhược: Tiểu Diên, cậu còn nhớ chị chứ? Chính là người trước đây thường ngày pha mì cho cậu.

Dụ Diên: Nhớ chứ.

Nhược Nhược: Cậu không sao chứ? Chị thấy bài đăng của giải trí Chu Mễ, bọn họ cũng thật không biết xấu hổ! Bên Star TV có người liên hệ với chị, cậu yên tâm, đến lúc đó chị sẽ đứng ra làm chứng cho em! Nhất định phải khiến cho Phùng Hùng trả hết lại tiền lương của chúng ta trước kia!

Nhược Nhược: Tuy không nhiều, nhưng bị gã nợ, luôn cảm thấy khó chịu trong lòng! Huống chi lúc đó em còn khó khăn như vậy, quả thật gã không phải con người.

Bên nền tảng liên hệ với chị ta? Liên hệ chị ta làm gì?

Dụ Diên không rõ, nhưng cũng không hỏi nhiều, ngập ngừng, rep lại một icon tươi cười.

Nhược Nhược: Nhìn thấy cậu bây giờ sống tốt hơn trước chị rất yên tâm...Lần trước gặp cậu, chị còn không tin vào mắt mình cơ mà.

Dụ Diên: Thấy em?

Nhược Nhược: Đúng vậy...Giờ chị là trợ lý team CN7, thịnh yến Star TV hàng năm chị cũng tới, nói tới đây, suýt chút nữa chúng ta lại trở thành đồng sự đấy.

Nhược Nhược: Lúc đó chị định bắt chuyện với em, thế nhưng lại bị sếp Dịch gọi đi. Lần sau có cơ hội, chúng ta lại tâm sự đàng hoàng.

Dụ Diên bất ngờ, bắt lấy trọng điểm.

Dụ Diên: Sếp Dịch?

Nhược Nhược: Đúng vậy, hắn rất xem trọng em đó, còn đặc biệt gọi chị đến phòng nghỉ ngơi hỏi han.

Dụ Diên không ngờ, cô gái lần trước cùng Dịch Sâm đến phòng nghỉ ngơi, lại chính là Lưu Nhược Nhược.

Dụ Diên cầm điện thoại, trong lúc nhất thời không biết nên phải nói gì.

Còn chưa chờ cậu hỏi, đối phương lại nói tiếp.

Nhược Nhược: Hắn hỏi chị chuyện về Team cũ, chị thấy có vẻ hắn rất để ý chuyện của nhân viên, nên nói hết cho hắn biết.

Nhược Nhược: Lúc đó chị còn lo lắng có phải là mình lắm miệng quá không...lại không ngờ sếp Dịch sẽ ra mặt vì chúng ta!

Nhược Nhược: Việc này bọn Phùng Hùng đuối lý là chắc chắn! Sếp Dịch cũng ra tay rồi, công ty kia sẽ hoàn toàn xong đời!

Dụ Diên nhìn đối phương gửi qua rất nhiều icon bánh bao, qua lúc lâu mới hồi hồn.

Nhược Nhược: Diên Diên? Em đang Trực tiếp hả?

Dụ Diên: Không ạ, bên em còn chút chuyện, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp nhé.

Gửi câu này đi xong, Dụ Diên thoát khung chat, hơi xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dịch Sâm đã biết từ trước? Biết bao nhiêu rồi? Toàn bộ?

Sau khi biết phản ứng của anh ấy là...

Dụ Diên nhớ lại, hôm thịnh yến - -

Dịch Sâm tỏ tình với cậu.

Một suy nghĩ mơ hồ bất an từ trong lòng nảy mầm.

Lúc đó cậu chỉ cảm thấy, nụ hôn kia đến rất bất ngờ, không hề có điềm báo trước.

Xe đột nhiên xe thắng gấp, kéo cậu ra từ trong suy nghĩ.

Dụ Diên hoàn hồn, quét mã QR đằng trước để trả tiền, một câu cũng không nói liền vội vàng xuống xe.

Về đến nhà, Dụ Diên ngồi vào ghế chơi game, vừa nghĩ vừa mở máy tính.

Điện thoại được đặt trước mặt, trước đó cậu còn định tìm Dịch Sâm hỏi chuyện weibo, nhưng giờ cậu lại đột nhiên không muốn hỏi nữa.

Cậu sợ mình sẽ không nhịn được lôi nghi hoặc ra hỏi.

Trước khi mở Trực tiếp, Dụ Diên đặc biệt tìm quản phòng chào hỏi mấy câu. Hôm nay màn đạn Trực tiếp chắc chắn sẽ không yên ổn, để quản phỏng làm tốt chuẩn bị cấm người.

Trước đó cậu đã nghĩ thông, có thể nhịn được thì nhịn, không thể nhịn thì cấm.

Ai ngờ sau khi mở ra, các bình luận lại theo chiều hướng khác - -

"Đọc chuyện cũ của cậu, rất đau lòng, sống một đời người, ai cũng không dễ dàng. Tặng cậu một sao, cố lên!"

"Con trai...con muốn ta đau lòng chết luôn sao?? QAQ rất muốn xuyên qua màn hình ôm con một cái!!"

"Người xấu đều sẽ phải chịu trừng phạt!!"

Dụ Diên không hiểu ra sao, vừa mở game vừa hỏi: "...Các bạn đang nói gì vậy?"

"Chuyện của cậu ai cũng biết hết, yên tâm! Chúng ta sẽ giúp cậu! Chắc chắn không để cho phường bất lương thực hiện được."

Dụ Diên cau mày, đang định hỏi tiếp, Lô Tu Hòa liền gửi tin nhắn tới.

Ông nội Lô mày nè: Ôi cmn! Tiểu Diên!! Không biết thằng chả nào ngu ngốc, nói hết chuyện của cậu lên mạng...mẹ nó [website liên kết]

Lại là một liên kết weibo.

Dụ Diên giờ chỉ cần nhìn thấy icon weibo, là thấy đau đầu.

Thời đại cộng nghệ thông tin phát triển, các tin tức được cập nhật rất nhanh, ngay lúc cậu vừa cùng Lưu Nhược Nhược nói chuyện, lại có một weibo nhảy ra.

Người đăng bài dùng acc doanh tiêu, thậm chí còn dùng tiền mua quảng cáo, bài đăng này rất nhanh sẽ hot lên.

[Xe tốc hành trực tiếp: (nặc danh đóng góp) Chuyện về Yanxyan, tôi đã quan sát hai ngày, rốt cục nhìn hết nổi, nhất định phải đứng lên giải oan cho tiểu Diên! Đúng là trước đây tiểu Diên có chơi chuyên nghiệp, team đó lấy tên Mãnh Thú, tin rằng mấy người chơi eSports cũ ở Mãn Dương ít nhiều còn nhớ, vì team này hồi đó đoạt rất nhiều giải thưởng ở Mãn Dương.

Hình như lúc đó tiểu Diên đi đấu giải còn chưa được 15 tuổi, cậu rất nỗ lực, mỗi lần đều huấn luyện lâu nhất, lúc thi đấu cũng thường nắm MVP, nếu là hiện giờ, cậu còn hot hơn thành viên chuyên nghiệp nào đó cũng không chừng, vậy tại sao cậu ấy lại rời team??

Rất đơn giản, bởi vì phía trên không trả tiền lương, tiểu Diên đánh giải một năm, tiền lương lấy được thậm chí còn chưa đủ bốn con số, đổi là bạn thì bạn có đi không?

Mới đầu tiểu Diên cũng không định đi, vì phí sinh hoạt, nên vẫn ở lại team. Mãi đến khi có một lần gia đình cậu ấy xảy ra chuyện, chuyện rất lớn, hình như là có người nhà nằm viện, cậu ấy đi tìm quản lý Phùng mỗ nào đó hỏi tiền lương, sau cùng chỉ lấy được mấy trăm đồng.

Đúng như thế, chỉ mấy trăm đồng. Con mắt bé trai lúc đó đỏ như máu, rất là đáng thương, tôi không nhẫn tâm, quay về lấy chút phí sinh hoạt của mình cho cậu ấy tạm trang trải, nhưng qua vài chuyện, cậu ấy đi luôn.

Chuyện này vẫn luôn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng tôi, đến giờ tôi vẫn không thể nào quên được.

Sau đó tôi nghe người cùng trường cậu ấy nói, cậu bỏ học, người nhà...cũng không thể vượt qua. Tôi cho rằng đây chính là kết cục, là một bị kịch.

Kết quả là mấy năm sau, cái team này lại nhảy ra, nói muốn tố cáo cậu vi phạm hợp đồng???

Phùng mỗ, tôi hỏi ông, còn muốn mặt không? Còn những kẻ không rõ chân tướng kia, còn dùng sức hắc cậu ấy, lương tâm các người không biết đau sao???"

Dụ Diên nhìn weibo này nói mãi không ngừng, ở dưới thì đầy các bình luận tỏ vẻ đau lòng thay cậu, đầu cậu trống rỗng, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.

Nó giống như một vết thương hở đầy máu, thật vất vả mới kết vảy được, nhưng lại ở năm nào đó tháng nào đó lại bị người lật ra dùng sức xé nó, sau đó lại rắc lên một ít thuốc giảm đau, hỏi cậu có đau không.