Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 156: Đại Hội Luyện Đan (4)



“Nhìn kìa, lại có lôi kiếp kéo đến ! Lần này lại là đan dược Thần kỳ gì sắp xuất thế đây !”

“Là của Thẩm công tử ! Đan dược của Thẩm công tử sắp thành rồi !”

“…”

Toàn bộ quảng trường đồng loạt xôn xao, Lôi kiếp mà đan dược này mang đến quá mức to lớn, rất nhiều luyện đan sư xung quanh bị ảnh hưởng, trực tiếp nổ đan lô, luyện chế thất bại. Cũng chỉ còn một vài người kiên trì bình tĩnh khống chế hoả diễm.

Diệp Mộng hơi nắm chặt tay, chăm chú nhìn thao tác luyện đan nước chảy mây trôi của Thẩm Minh Tu. Phượng Lam Vũ cũng đặt đan dược vào lọ, chú ý bên đó.

Mặc dù người này đã cố che giấu, nhưng nàng được sư phụ đích thân dạy dỗ, chắc chắn sẽ không nhầm lẫn ! Những thói quen lúc vô ý, không thể thay đổi được.

Thẩm Minh Tu này, chắc chắn là sư phụ nàng, Tuyên Vọng !

“Lôi kiếp giáng xuống rồi, mau mau nhìn !”

“Đây là đan dược gì vậy, ta chưa từng thấy ai luyện chế qua.”

Lam Nguyệt nâng mắt, đan dược này hẳn là không dưới ngũ giai, hơn nữa lôi vân kéo đến cũng dũng mãnh hơn vừa rồi của hai người kia, chắc chắn đan vân để lại trên đan dược cũng không tầm thường.

“Trời ơi, là kim sắc lôi vân !”

“Kim sắc ! Loại lôi kiếp này cũng có thể gọi đến sao !”

“Gọi đến lôi kiếp không đáng sợ, chỉ là hắn có thể vượt qua lôi kiếp này sao !”

“…”

Đúng rồi, thể chất lẫn tu vi của luyện đan sư vốn không tốt lắm, hơn nữa còn là thiếu niên trẻ tuổi đã đạt cảnh giới ngũ phẩm luyện đan sư. Nếu không có người hộ pháp, một mình luyện đan sư khó lòng vượt qua lôi kiếp cao cấp này.

“Giáng xuống rồi !”

Xẹt, xẹt…

Ầm !

Nhất đạo kim sắc lôi điện giáng xuống, lôi điện chói mắt đánh xuống, che đi tầm nhìn của toàn bộ những người xung quanh. Một tiếng nổ lớn vang lên, khói bụi mù mịt.

“Đan lô… nổ rồi ?”

“Thất bại rồi sao ?”

"Thẩm công tử... hắn còn sống chứ ?"

“…”

Tầm nhìn bị che khuất, ai cũng lo lắng Thẩm Minh Tu lúc này ra sao. Đạo lôi kiếp này giáng xuống, những người còn cầm cự xung quanh đều đồng loạt luyện chế thất bại, đan lô nổ tung.

Đôi mắt Lam Nguyệt hơi loé, đồng tử chuyển hoá thành một màu xanh lam, có lẽ với người khác thì không thấy gì, nhưng nàng lại thấy rõ ràng.

Thẩm Minh Tu lúc này, trên tay đã cầm viên đan dược thành hình, đan dược đỏ tươi, trên thân đan lại là một đường đan vân vàng óng ánh.

Đây là tuyệt phẩm ngũ giai đan dược, Phá Ách Đan. Loại đan dược này có thể trị được mọi loại độc, giải được bách độc. Trong đan dược ngũ giai, khó có đan dược sánh được với nó.

“Mau, mau nhìn, là hư không luyện đan !"

"Thủ pháp này… chỉ có đại sư Tinh thần lực đạt cấp 8 trở lên mới có thể làm được ! Chẳng lẽ Thẩm công tử đã đạt đến trình độ đó rồi sao !!"

"…"

Giám khảo cũng kích động đứng lên, cũng chỉ có Mạc Tử Uyên vẫn còn đạm nhiên ngồi yên nhìn khán đài, tựa hồ mọi thứ diễn ra, hắn đều không chút bất ngờ.

Lam Nguyệt cũng liếc qua vị Nhiếp Chính Vương này một chút, nói gì đi nữa, hắn cũng là bằng hữu thân thiết nhất của Tuyên Vọng trước khi hắn xảy ra chuyện, ở Tây Âm này, người hiểu Thẩm Minh Dạ nhất, có lẽ chỉ có Mạc Tử Uyên.

Mạc Tử Uyên cũng đưa mắt nhìn qua, hai người thế nhưng không hẹn mà chạm mắt, nhưng rất nhanh đã lướt qua.

_______



Hai ngày trước.

Nhiếp Chính Vương phủ.

Mạc Tử Uyên ngồi trên thư án, bận rộn với đống tấu sớ. Lúc này, cửa sổ đột ngột mở toang. Lúc này, một con Tử Linh Điệp nhẹ nhàng vỗ cánh bay vào.

Tử Linh Điệp đậu trên thư án của hắn, nhẹ nhàng nhấp cánh hai cái, liền tan biến theo gió.

Tử Linh Điệp xuất hiện, vậy có nghĩa là người của Cửu Môn đang ở đây ! Kẻ có thể điều khiển Tử Linh Điệp, chức vị trong Cửu Môn sẽ không thấp.

Mạc Tử Uyên chậm rãi đặt tấu sớ xuống, thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên.

"Kẻ đến là ai ?"

Lời hắn vừa dứt, đáp lại cũng chỉ là tiếng gió xào xạc ngoài cửa sổ. Bất quá trên mặt Mạc Tử Uyên lại không có gì thay đổi. Lát sau, một đạo thanh âm nhu hòa mang theo chút ý cười cất lên, khiến màn đêm tĩnh lặng thêm phần sức sống.

"Nhiếp Chính Vương anh minh thần võ, tại hạ nghe danh đã lâu."

Lúc này, một đạo thân ảnh dừng lại bên cửa sổ. Mạc Tử Uyên nhíu mày, hắn vừa nhìn lập tức đã nhận ra nàng.

"Ngươi là Phượng Lam Nguyệt."

Lam Nguyệt không bất ngờ, ngày đó vô tình chạm mặt, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như quen biết từ lâu vậy. Hoàn toàn không phải ánh mắt nhìn một người lạ.

"Không ngờ lại được Nhiếp Chính Vương biết đến danh, đúng là vinh hạnh cho ta quá."

Mạc Tử Uyên rũ mắt, thanh âm như cũng khkkng lạnh không nhạt nói.

"Ngươi đến Tây Âm quốc có mục đích gì ? Lại tìm đến bổn vương làm gì ?"

Lam Nguyệt mỉm cười, thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên.

"Chỉ là ta bị mất một vị bằng hữu ở Tây Kinh này, muốn nhờ Nhiếp Chính Vương cùng ta diễn một vở kịch."

"Bằng hữu ?"

Mạc Tử Uyên nhíu mày nghi hoặc. Lam Nguyệt cũng không che giấu, phun ra ba chữ.

"Thẩm Minh Dạ."

Cả người Mạc Tử Uyên cứng lại, đồng tử cũng hơi co rụt.

"Ngươi muốn bổn vương làm gì ?"

"Đơn giản thôi, ngươi chỉ cần thay thế làm giám khảo, đến lúc người đứng đầu đại hội xuất hiện, ngươi tự biết nên làm gì."

Mạc Tử Uyên trầm tư một chút, nhưng cũng không chút do dự đồng ý.

"Được."

Lam Nguyệt nhướng mày, thân ảnh trên cửa sổ biến mất, nháy mắt đã xuất hiện trước thư án của Mạc Tử Uyên.

"Đồng ý nhanh như vậy ? Nhiếp Chính Vương gia dễ nói chuyện như vậy sao ?"

Mạc Tử Uyên rũ mắt, lạnh nhạt mở miệng:

"Bổn vương và mẹ ngươi, từng có duyên gặp một lần."

Lam Nguyệt thu hồi ý cười, sắc mặt nghiêm túc, nàng đập tay xuống bàn, có chút kích động.

"Mẹ ta ?"

Nàng dừng một chút, cổ họng có chút khô, Lam Nguyệt khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

"Ngươi, từng gặp mẹ ta ?"

Mạc Tử Uyên đã điều tra qua nàng, đương nhiên biết Lam Nguyệt đang muốn tìm mẫu thân của nàng. Nhưng chuyện này hỏi hắn cũng vô dụng.

"Bổn vương không biết mẫu thân ngươi đang ở đâu, lúc ta gặp bà ấy, cũng đã là mười mấy năm trước."



Mười mấy năm trước ?

Lam Nguyệt có chút thất vọng. Nàng còn tưởng cuối cùng đã có chút tin tức, xem ra muốn có tin của mẫu thân, chỉ có thể đến Trung Châu.

"Ngài có thể kể một chút về mẫu thân của ta được không ?"

Mạc Tử Uyên nhìn nàng một chút, ngẫm lại hắn cũng không hiểu biết gì nhiều về người phụ nữ đó. Chỉ có thể nói là mỹ lệ, thần bí, lại vô cùng cường đại.

Năm đó nếu không phải bà ấy đi ngang cứu hắn một mạng, có lẽ đã không có hắn hiện tại.

"Bà ấy... là một nữ tử vô cùng cường đại, giống như... một vị thần nữ. Mạnh mẽ, lại dịu dàng."

Cho hắn cảm giác rất an toàn.

Lam Nguyệt hơi hơi cong môi, mẫu thân nàng quả thật vô cùng dịu dàng. Mặc dù lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, không thể nhớ quá rõ ràng, nhưng mẫu thân nàng, quả thật như lời Mạc Tử Uyên nói.

"Đa tạ ngài."

"Giao ước của chúng ta, hợp tác vui vẻ."

Lam Nguyệt thu hồi cảm xúc, khóe miệng hơi kéo lên. Lời nói vừa dứt, thân ảnh đã hóa thành linh khí tán đi.

Mạc Tử Uyên nâng mi, có chút bất ngờ.

Thế nhưng lại không phải là bản thể, tu vi của Phượng Lam Nguyệt quả nhiên đã sâu không lường được.

Huyết mạch của hai người đó, quả nhiên thiên phú kinh người.

____________

Mạc Tử Uyên thu hồi hồi ức, từ trên ghế đứng lên, giữa toàn trường náo nhiệt vì sự xuất hiện của Phá Ách đan, thanh âm của hắn chậm rãi, lại lất át toàn bộ tiếng ồn, vang lên rõ ràng giữa quảng trường Thiên Âm.

"Nghe nói muốn hư không luyện đan, tinh thần lực ít nhất cần cấp 8. Một tháng trước tại Công hội luyện đan sư, Thẩm công tử chỉ kiểm tra được tinh thần lực cấp 5. Chỉ một tháng ngắn ngủi tăng liền 3 cấp, không biết ngươi làm thế nào làm được ?"

Xôn xao

Lời này của hắn nói ra, lập tức khiến toàn trường từ kinh ngạc khôi phục lại tinh thần.

Dám đông lập tức sửng sốt, vừa rồi Hư không luyện đan quá mức chấn động, khiến bọn họ quên đi sự kiện một tháng trước.

Lúc đó, Thẩm Minh Tu tuổi còn trẻ liền kiểm tra được Tinh thần lực cấp 5, còn làm xôn xao khắp Tây Kinh một khoảng thời gian, Thẩm Minh Tu lúc đó cũng chính là lúc được xưng danh đệ nhất Thiên tài luyện đan sư của Tây Âm quốc.

Lúc này đây được Nhiếp Chính Vương nhắc đến, không khỏi bàng hoàng sửng sốt. Hư Không luyện đan quả thật chỉ có tinh thần lực cấp 8 mới có khả năng khống chế, Thẩm Minh Tu rõ ràng chỉ mới đạt cấp 5, sao có thể Hư không luyện đan ?

"Chẳng lẽ nói… Thẩm công tử gian lận sao ?"

"Có trá ở đây ?"

"Không thể nào, Thẩm công tử sao có thể là người như vậy ?"

"… "

Lần này, dư luận bị Mạc Tử Uyên lôi kéo, mũi nhọn đều hướng về phía Thẩm Minh Tu, không đúng, hiện tại nên gọi hắn là Tuyên Vọng !

Tuyên Vọng đối mặt chất vấn của Mạc Tử Uyên, không hề nao núng. Hắn chậm rãi đặt đan dược vào bình ngọc, đặt lên bàn. Sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Uyên, từ trong tay áo lấy ra một cây quạt giấy, nhè nhẹ quạt trước ngực, bộ dáng phong lưu tiêu soái. Hắn hơi cong khóe môi, tà tứ cười nói, bộ dạng bắt chước Thẩm Minh Tu quả thật không sai một li.

"Nhiếp Chính Vương đây là làm sao ? Tại hạ thiên phú hơn người, lại gặp đại cơ duyên, tu vi tăng trưởng không phải là chuyện bình thường sao ?"

Lam Nguyệt bất giác bật cười, với công phu miệng lưỡi của Tuyên Vọng, sợ là trầm tính như Mạc Tử Uyên không thể đấu lại rồi. Xem ra nàng còn phải hỗ trợ một phen.

Lam Nguyệt ho nhẹ một tiếng, cất tiếng nói.

"Vậy phải nói Thẩm công tử thiên tư hơn người, tài năng xuất chúng rồi sao ?"

Thanh âm nàng vừa vang lên, liền thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Nàng hiện tại cũng không dịch dung, Tuyên Vọng vừa nhìn thấy nàng, bản năng né tránh.

Tại sao nàng ấy lại ở đây !?