Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 66: Ngươi là ai



Chương 66: Ngươi là ai ღ

Edit: Quân

Beta: Pey, hanhmyu

Chiều muộn đã tới.

Hôm nay Lư Oanh không viết được bao nhiêu chữ, nhưng nàng đã sớm làm xong thức ăn, chuẩn bị đi đón đệ đệ mình.

Nàng muốn nói cho đệ đệ biết tạm thời không cần lo lắng, Bình phủ sẽ không gây khó dễ cho họ nữa.

Lư Oanh vừa ra khỏi hẻm liền nhìn thấy một thiếu niên thập thò bên ngoài. Sau nhiều lần dáo dác ngó vào, thiếu niên kia liếc thấy Lư Oanh đang chậm rãi đi tới, cặp mắt nhất thời sáng lên.

Đôi mắt nhìn Lư Oanh càng ngày càng tới gần, đợi đến khi nàng lướt qua hắn được mấy chục bước rồi, thiếu niên mới đi theo.

Lư Oanh cứ đi, thấy bốn phía yên tĩnh chút, liền dừng bước quay đầu lại nhìn.

Con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn chằm chằm thiếu niên kia, Lư Oanh nhàn nhạt hỏi: "Không biết lang quân có chuyện gì cần nói với tiểu nữ?"
Chẳng qua chỉ là một câu hỏi cực kỳ bình thường, khuôn mặt thiếu niên lại đỏ bừng lên. Thiếu niên này không biết nên để tay chân vào đâu, thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, vóc người cao gầy, sắc mặt lộ ra vài phần gầy gò thường thấy ở tuổi trẻ, lông mày hắn rậm, khoảng cách giữa hai đầu mày cực ngắn, đôi mắt nhỏ, lúc nhìn hơi nheo lại, hiển nhiên thị lực không tốt lắm.

Thiếu niên này Lư Oanh cũng biết. Nhà hắn cách Bình phủ không xa, nghe nói là bà con xa với Vương Đại Thiện. Nhắc đến mới nhớ, nhà hắn dựa vào Vương Đại Thiện, cũng như tỷ đệ Lư Oanh dựa vào Bình thị vậy. Chỉ khác là, phụ mẫu hắn vẫn còn, hơn nữa, mẫu thân hắn nghe nói có chút khôn khéo hà khắc.

Cảm giác được ánh mắt Lư Oanh dán trên người mình, tay chân của thiếu niên không biết để đâu cho phải. Thấy hắn cứ ấp úng mãi Lư Oanh xoay người rời đi: Nơi này người đến người đi, một tiểu cô nương như nàng không tiện tiếp xúc quá thân mật cùng một thiếu niên khác.
Thấy nàng xoay người, thiếu niên kia liền khẩn trương, hắn đỏ mặt lắp bắp nói: "A Oanh, ta... ta họ Vương, gọi là Vương Kha. Ta đã gặp qua đệ đệ của nàng, đệ ấy nói... đệ ấy nói đồng ý với ta, mẫu thân ta cũng đồng ý."

Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, hắn một bước vọt tới trước mặt Lư Oanh chặn nàng lại, đỏ mặt nhìn nàng nói: "A Oanh, ngày mai ta nói mẫu thân gọi bà mối tới cầu hôn được không?"

Cầu hôn?

Lư Oanh ngẩng đầu.

Nàng lẳng lặng nhìn thiếu niên. Dưới ánh mắt của nàng, tay chân của thiếu niên càng luống cuống, hốt hoảng không biết thế nào cho phải. Lư Oanh hỏi: "Đệ đệ ta đồng ý khi nào?"

"A ... à ... cũng ... cũng hai ba tháng đi. Khi đó nàng vừa mới từ hôn, ta hỏi đệ đệ nàng, đệ ấy rất vui."

Hình như Lư Vân có nhắc tới chuyện này.

Lư Oanh không nghĩ thêm gì, nàng gật đầu một cái, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao bây giờ mới cầu hôn?"
"Ta... mẫu thân ta không đồng ý... Nhưng mà A Oanh, ta đã thuyết phục được mẫu thân ta rồi, bà nói, nàng có thể kiếm tiền nuôi gia đình, rất lợi hại."

Thật ra vẫn còn rất miễn cưỡng đi?

Nói đoạn, thiếu niên trở nên hưng phấn lên, hắn không chớp mắt nhìn Lư Oanh, yết hầu liên tiếp động đậy mấy cái, buông ra một câu, "Hai ngày nữa ta sẽ kêu bà mối tới cửa." Dứt lời, không đợi Lư Oanh đáp lại liền chạy thật xa như một làn khói.

Lư Oanh nhìn thân ảnh của thiếu niên đã chạy thật xa, cau mày suy nghĩ.

Lư Vân vừa tan học, thấy tỷ tỷ đang đợi ở ngoài cửa, liền lắc lắc đầu chạy tới bên người nàng.

"Tỷ tỷ." Thiếu niên ngay cả lông mày cũng mang ý cười.

Thấy đệ đệ vui vẻ như thế, Lư Oanh ngược lại ngẩn ra, đảo mắt nàng cười nói: "Đệ đã biết?"

"Ừm, có nghe nói qua." Lư Vân cười đến cặp mắt híp lại thành một đường, thấp giọng nói: "Lúc buổi chiều, những bạn học kia bàn luận sau lưng đệ. Thấy đệ đi tới, họ không dám đến gần như trước, còn tránh xa xa. Bọn họ còn tưởng đệ không biết, cố tình nói to, 'Tỷ tỷ của hắn mạng lớn', 'Đó là không biết điều'. Tỷ tỷ, bọn họ đều nói rõ ràng như vậy, làm sao đệ không biết được?"
Ở Lư Vân không hề tìm thấy chút nào phiền não khi đang từ một người được yêu mến trở nên bị cô lập, ngược lại, còn tràn đầy vui sướng cùng thán phục tỷ tỷ mình, "Tỷ tỷ, có phải khó khăn của tỷ đã được giải quyết hay không? Phía bên Bình phủ kia sẽ không tìm chúng ta sao? Tỷ tỷ, tỷ đã dùng cách gì thế? Đệ nghe những người đó nói, bọn họ còn lau mồ hôi thay tỷ đấy, hì hì, tỷ thật thông minh, thật lợi hại."

Lư Oanh nhịn không được cũng phải mỉm cười, nàng âm thầm suy nghĩ: Lúc trước những gia tộc phú hộ không nắm được tin nhanh như thế, sao lần này tin truyền đi lại nhanh vậy? Chẳng lẽ quý nhân kia có tính toán gì?

Qua lại vài lần cùng quý nhân, cho dù cảm giác của Lư Oanh vô cùng bén nhạy cũng không nắm rõ được quý nhân kia. Nhưng theo lẽ thường, người có địa vị cao như hắn, chắc hẳn có những tiêu chuẩn nghiêm khắc khi quản giáo người làm. Mà những nô bộc của quý nhân kia, cho dù có là hạng người tham tiền tài nhưng được ở gần quý nhân, tất không phải là loại thiển cận, vì nhỏ mất lớn được.
Cho nên, lúc Lư Oanh biết tin nàng đắc tội quý nhân kia truyền đi cả thành nhanh như vậy, theo bản năng nàng cảm thấy hơn phân nửa là quý nhân kia tiết lộ ra.

Mỉm cười, Lư Oanh đem chuyện sau khi mình gặp quý nhân kia nói lại một lần rồi nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: "A Vân, lần trước đệ nói Tam lão mới lên gần đây đi tuần tra Hán Dương, bọn họ sắp tới chưa?"

Tam lão chính là những người đặc biệt của thời này. Bọn họ nắm quyền trong tay, chỉ cần là người trung hiếu lễ nghĩa đều được treo biển khen thưởng ngoài cửa, họ đi tuần tra trừ gian diệt ác, nhất là phường trộm cắp.

"Nghe nói là mấy ngày nữa sẽ tới."

"Khoảng chừng bao lâu?"

"Đệ cũng không biết, tiên sinh nói là mấy ngày nữa."

"Vậy nếu bọn họ tới, đệ nhất định phải nói cho tỷ biết trước tiên, nhớ chưa?"
"Đệ đã hiểu rồi." Nói tới đây, Lư Vân tò mò, "Tỷ tỷ, tỷ quan tâm bọn họ làm gì? Đệ bây giờ còn không đủ điều kiện thi Hiếu Liêm mà." Dừng một chút, Lư Vân buồn buồn nói: "Còn nữa, thi Hiếu Liêm kia khó lắm, tỷ tỷ, đệ sẽ cố gắng đi học, cố gắng đỗ tú tài." Kì thi Hiếu Liêm thật ra thì dễ dàng hơn nhiều so với tú tài, nhưng những thứ trung hiếu nghĩa tiết gì kia không phải dễ dàng có được. Giống như Bình thị kia cố gắng nhiều năm mà không đạt được dù chỉ một lần.

Nói tới đây thấy tỷ tỷ mình không trả lời, Lư Vân liền quay đầu lại nhìn.

Lư Oanh đang nhíu mày, không biết nghĩ gì mà có chút xuất thần.

Về đến nhà, Lư Oanh vẫn còn đang suy nghĩ, thấy tỷ tỷ có vẻ bất an, Lư Vân hỏi mấy lần không được đành bỏ qua.

Chớp mắt đã đến ngày thứ hai.
Sau khi đệ đệ đi học, Lư Oanh đến chợ rồi về, chưa tới cửa nhà đã nghe được một trận huyên náo ồn ào truyền tới.

Khi Lư Oanh đến gần thì tiếng ồn kia đã tản đi hơn phân nửa. Còn lại mấy người hàng xóm rảnh rỗi, nhìn thấy Lư Oanh đến đồng loạt quay đầu tránh đi.

Những người này đều nhìn nàng chằm chằm, thỉnh thoảng lại xúm lại nói nhỏ mấy câu. Lư Oanh ngẩng đầu liếc mắt một cái, đương nhiên nàng không đến gần bọn họ để hỏi thăm, dằn nghi ngờ xuống, đi vào trong nhà.

Lư Oanh mới vừa nấu xong cơm liền nghe tiếng gõ cửa.

"Xin hỏi ai vậy?"

"Là Lư cô nương phải không?" thanh âm này có chút xa lạ. .

Lư Oanh ra mở cửa.

Bên ngoài có hai phụ nhân đang đứng. Một vị phu nhân lùn mập, chừng ba mươi tuổi, môi rất mỏng, có vẻ rất biết nói chuyện, ăn mặc thoạt nhìn rất là chỉnh chu. Một người khác toàn thân ăn mặc vải trắng, vóc người hơi cao, khuôn mặt hẹp dài, một đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm Lư Oanh.
Hai người này Lư Oanh đều không biết nhưng chỉ nhìn thoáng qua, nàng đoán ngay được hai người này chính là bà mối mà Vương Kha kia nói. Nhưng sao lại là hai người? Chẳng lẽ một người trong đó là mẫu thân tinh khôn nổi danh kia của Vương Kha?

Nhàn nhạt cười một tiếng, Lư Oanh nói: "Ta chính là Lư thị A Oanh, hai vị mời vào." Dứt lời, nàng xoay người dẫn hai người vào bên trong.

Thấy nàng không hỏi thân phận lai lịch mà đã mời người xa lạ vào nhà, vị phu nhân cao cao kia cau mày: "Ngươi là Lư thị A Oanh? Ngươi là tiểu cô nương, phụ mẫu đều không có, sao không hỏi người đến là ai đã mời vào bên trong? Hành động này thật thiếu thận trọng!"

Vừa mở miệng liền chỉ trích.

Lư Oanh thầm than một tiếng, nàng cũng lười trả lời, vị phu nhân cao gầy vẻ mặt bất mãn. Nàng vào bếp, rót nước cho hai người rồi tư thái ưu nhã ngồi ở phía đối diện, nhàn nhạt nói: "Ta đã nghe người ta nói qua về hai vị."
Phu nhân mập lùn kia đang trưng ra cái khuôn mặt tươi cười, há mồm định nói chuyện, nghe được Lư Oanh nói thế, không khỏi ngây ngốc.

Phụ nhân cao kia kinh ngạc nhìn về Lư Oanh, vẻ mặt không hiểu.

Lư Oanh nhấp một miếng nước ấm, nhàn nhạt nói: "Có phải vừa rồi hai vị có hỏi thăm trái phải hàng xóm của ta? "

"A" phụ nhân cao kia hiểu được, quan sát Lư Oanh trên dưới một lần, lộ ra cái răng hô nói: "Khó trách nhiều người nói Lư cô nương thông minh như vậy, quả nhiên là thông minh." Bà ta nhíu mày một cái, lập tức lại nói: "Nhưng cũng chỉ nên thông minh vậy thôi, xuất đầu lộ diện mà điêu ngoa thì không được."

Lư cô nương trước mắt này dáng dấp thật đẹp mắt, bề ngoài xứng với con trai bà (ở trong mắt mẫu thân, con trai cho dù xấu xí cũng không có người xứng đôi. Phụ nhân này có thể cho Lư Oanh xứng với con trai mình đã là vô cùng có mặt mũi.)
Nhìn cái nhà này cũng không tệ, có mấy gian, trong đó có cả thư phòng... nghe người ta nói, thẻ chữ bán cũng rất đáng tiền, một nhà đầy sách thế kia, bán đi có thể đủ cho một gia đình ăn hơn nửa đời người. Không tệ không tệ, đợi lát nữa phải cho những sách này làm của hồi môn.

Thời đại này của hồi môn của con gái thay đổi chóng mặt. Có nhiều nơi, khi về nhà chồng, của hồi môn đó không còn là của người con gái nữa mà trở thành tài sản của nhà chồng, cho nên phụ nhân kia thấy một nhà đầy sách, trong mắt phát ra tinh quang, đã thầm nghĩ đến việc nên xử lý bọn chúng như thế nào.

Đảo mắt, bà ta nhìn Lư Oanh đang biểu cảm lãnh đạm, trong cử chỉ lộ ra một loại mùi vị không nói ra được, trong lòng không thích, nghĩ ngợi: Tính tình này phải mài giũa một chút mới được.
Nghĩ tới đây, phụ nhân cao kia lại nghiêm mặt nói: "Ngươi nói xem, tiểu cô nương này, ngươi dọn đến nơi này mới có vài tháng mà đã có bao nhiêu chuyện xảy ra? Còn có, Bình thị tổ gia tốt như vậy mà ngươi không chịu ở, còn dọn ra ngoài, nghe nói ngươi còn nhốt bọn họ ngoài cửa? Như vậy không được!"

Phụ nhân kia rất cao hứng quở trách.

Lư Oanh đâu có để chịu thiệt. Lúc mới đầu, nàng còn băn khoăn loại bà mối hay thích nói này nói nọ, còn đang suy nghĩ làm cách nào có thể ôn hòa giải quyết chuyện này nhưng giờ phút này nàng không nhịn được nữa. Lập tức, Lư Oanh khẽ ngửa về sau, bàn tay trắng nõn để bên người, ngẩng đầu vừa lạnh lùng vừa ưu nhã, nhìn chằm chằm phụ nhân kia, từ từ hỏi: "Phu nhân, bà là ai?" Nàng khẽ cong môi, lạnh lùng nói: "Phu nhân vừa vào nhà ta liền trách mắng Lư Oanh ta đến giờ, xin hỏi ta quen với phu nhân chăng?"
ღ Chương 67: Ra tay ღ