Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 113: Muốn gϊếŧ ta? Đâu đơn giản vậy



Chương 113: Muốn gϊếŧ ta? Đâu đơn giản vậy ღ

Beta: Pey, hanhmyu

Một mảnh tĩnh lặng!

Tất cả mọi người trợn mắt há miệng nhìn Lư Oanh, Tiêu phu nhân vô cùng mạnh mẽ vẫn duy trì được bộ mặt tươi cười, đứng lên nhìn nàng.

Trên đời này, cho dù một cá nhân hay tập thể luôn có quy tắc của mình, ví dụ như Tiêu phủ giàu sang phú quý thế này, quy tắc chính là trừ khi đến nước đường cùng, trừ khi có thể trực tiếp đưa người kia vào chỗ chết, tuyệt đối không thể làm vỡ mặt nạ ôn hòa.

Rất nhiều người âm thầm châm chọc, bao vây chặn đánh bức bách, người thông minh nghe có thể hiểu được là Tiêu phu nhân đang giật dây, nhưng mà chuyện nhỏ như vậy, người bình thường cũng giả bộ làm ngơ xem như không hiểu.

Bởi vì một khi nói trắng ra thì chắc chắn không có đường sống, nói không chừng làm người ta muốn cá chết lưới rách ngay. Đại gia tộc như thế, hôm nay là bạn, mai có thể đã là thù. Vì cuộc sống sau này vẫn còn phải hít thở bầu không khí đó, buộc phải quen thói nhẫn nhịn, quen ở sau lưng người khác âm thầm ra tay mà trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Còn Lư Oanh nàng ta thì sảng khoái đánh trả đòn của đối thủ, bình thường đó là chuyện chỉ có người ngu dốt mới làm được. Nhưng nhìn Lư Oanh này thì giống người thông minh hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng hít thở hồng hộc của Tiêu phu nhân vang rõ trong không gian.

Đây là lần đầu tiên bà ta bị người khác phản kích như thế, uổng công nãy giờ đeo mặt nạ, vào giờ khắc này thật muốn giật xuống chửi ầm lên.

Híp đôi mắt lại nhìn Lư Oanh hồi lâu, Tiêu phu nhân mới chậm rãi ngồi xuống, trên mặt đã gắn lại nụ cười tươi ôn hòa.

Thiếu nữ bên cạnh nàng kịp thời phản ứng, vọt tới trước mặt nàng, chỉ ngón tay vào mũi Lư Oanh thét: "Ngươi, ngươi dám nói chuyện như thế với Đại phu nhân?"

Lư Oanh hơi nhíu mày nhàn nhạt trả lời: "Thì sao."

Lư Oanh tự nhiên lấy một vật trong vạt áo ra, nàng vốn cho là gặp chuyện bất đắc dĩ lắm mới đem ra sử dụng miếng ngọc bội này. Ngón tay nàng vân vê quấn quít lấy sợi dây xích bằng vàng, Lư Oanh cúi đầu, lạnh lùng sâu kín nói: "Tiêu phu nhân suốt ngày tính kế người khác, những việc đó đều không có liên quan đến ta. Nhưng bản thân ta cũng biết lòng dạ của phu nhân sánh ngang với rắn rết, là rắn độc rết độc đó nha, không cắn người khác một phát chắc chắn không bỏ qua."
Nói tới đây nàng cười khanh khách cầm miếng ngọc bội hướng về phía Tiêu phu nhân xem, nghiêng người về phía bà ta, hai mắt nhìn chằm chằm, nhả câu nhả chữ vô cùng rõ ràng: "Tiêu phu nhân à, bây giờ phu nhân còn muốn cắn chết ta không? Ngày đó ngươi giương vuốt độc của ngươi cấu kết với hạ nhân của Tiêu Yến ý đồ gϊếŧ nàng ấy, là do ta nhúng tay vào chuyện của ngươi... Ta cũng biết ngươi ghi nợ với ta rồi, ngươi nghĩ đã tìm hiểu thân thế của ta xong, rồi hạ thủ trừ khử ta đi. Đáng tiếc, một cọng lông tóc trên người của ta ngươi cũng chưa đụng được, cho dù thế thì ngươi cũng không xứng để chạm vào ta!"

Lư Oanh chậm rãi nói lời đó, vô cùng chậm rãi!

Một chút âm thanh khác cũng không có.

Một đôi mắt kinh hãi như muốn xuyên thủng Lư Oanh, một đám người nghe xong nín thở luôn.
Tiêu phu nhân rốt cuộc đã biến sắc, mặt bà ta từ xanh thành đen luôn, không dám tin nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội kia, nhìn thấy trên đó có khắc hoa văn tinh xảo, còn nữa ở phía trên có khắc chữ Cương! Mà chúng tiểu thư thì cách quá xa, căn bản không thấy miếng ngọc bội đó là gì. Bọn họ chỉ cảm giác được Tiêu phu nhân đang cứng ngắc trên kia, chưa hiểu ra chuyện gì thì Lư Oanh đã ung dung nhét miếng ngọc bội vào trong áo.

Tiêu phu nhân còn trừng Lư Oanh không chớp mắt, hiện tại bà ta không còn giữ được mặt nạ trấn tĩnh như nãy nữa, trái tim trong lòng ngực như muốn nổ tung, một mùi máu tanh cố mà nuốt xuống.

Một hồi lâu sau, Tiêu phu nhân mới tìm lại lý trí nghĩ thầm: Không thể nào, miếng ngọc bội kia là thật!

Đảo mắt bà ta nhìn thẳng về phía Lư Oanh: Sao nó có thể biết được suy nghĩ của mình?
Đúng là bà ta có ý định gϊếŧ Lư Oanh. Chuyện rất đơn giản, Lư Oanh làm hư chuyện của bà ta, làm thanh danh trước giờ đã bị vấy bẩn, ngay cả phu quân nhà bà cũng mất quyền thế, tới chỗ nào dự yến tiệc đều có người chỉ trỏ, những người này vô cùng bất mãn với bà ta, không thèm cả nói chuyện

Ngọn lửa rừng rực trong người Tiêu phu nhân, nếu như Lư Oanh là trưởng nữ của một gia tộc lớn, bà ta không làm gì được thì cùng lắm chỉ dùng chút hư chiêu bôi nhọ thanh danh, hoặc làm cho nàng cả đời không thể gả cho nam nhân tốt được, hoặc là chờ thời cơ đến, nghĩ ra biện pháp gϊếŧ chết.

Nhưng Lư Oanh lại không phải, điều tra bối cảnh một chút bà ta phát hiện được Lư Oanh cùng Thượng thị A Đề với đám bạn chỉ có giao tình tốt, con bé đó chỉ có một người em trai, xưa nay đi bán đồ kiếm sống và thường xuyên ra ngoài đường. Quan trọng là vừa mới giáp mặt với con bé đó, Tiêu phu nhân chú ý ngay đến Lư Oanh, tin chắc như lời đồn kia, con bé này cũng không hẳn được quý nhân coi trọng, tuy cũng có nhiều lời đồn chê cười... nếu không, dựa vào bản lãnh người kia, cho dù chỉ cần ánh mắt lướt qua, Lư thị này cũng có thể không phú thì cũng quý, sống an nhàn suиɠ sướиɠ.
Chính là điểm này mà bà ta đã muốn xuống tay với Lư Oanh. Muốn xử lý nó rất dễ dàng, tìm một cơ hội làm cho người ta 'nghĩ' nàng ta là ca kỹ... sau đó quăng ra chỗ kỹ viện hoặc trực tiếp ném đến bãi tha ma.

Dĩ nhiên muốn làm được phải đấu một trận trước, đến khi sóng gió qua đi thì cũng không còn ai nghĩ tới chuyện Lư thị này đã từng đắc tội với Tiêu phu nhân là mình đây.

Bà ta nghĩ phải khiến cho con kiến hôi này, tầng lớp dân đen quê mùa hiểu được đạo lý, đó là thế gian này không phải người nào cũng có thể đắc tội, chỉ cần một lần là cả đời bị bà ta chà đạp dưới chân!

Đây cũng là tư tưởng sinh tồn của Tiêu phu nhân.

Nhưng bà ta ngàn tính vạn tính, cũng chưa tính được là có xem thấu được Lư Oanh hay không, trong lòng chỉ biết muốn gϊếŧ chết nàng ta.
Càng không nghĩ đến, một thôn cô quê mùa như thế, lại có một vật liên quan đến vị quý nhân kia.

Gương mặt Tiêu phu nhân biến hóa thần kỳ lúc xanh biến thành đen, vừa đen lại thành trắng, Lư Oanh quay đầu nhìn 'thưởng thức' sau đó nói với Tiêu Yến đang kinh ngạc: "A Yến à không phải còn phải đi thỉnh an tổ mẫu của ngươi sao? Nên đi thôi."

Lời vừa dứt, nàng đã bước nhanh chân rời đi.

Tiêu Yến ngơ ngác chả hiểu sao nhưng cũng ráng chạy theo sát Lư Oanh.

Thấy bóng lưng hai người, Tiêu phu nhân nghĩ ngợi: Không được, không để cho bọn nó tới cáo trạng với lão phu nhân được!

Lập tức chuyển đổi âm từ cười lả nói: "Hửm, A Yến đi nhanh vậy sao? Mau mau mời A Yến cùng với Lư cô nương quay vào nào."

Thực tế là 'ra lệnh' của bà ta vừa mới ban ra, thì Lư Oanh đã dắt tay Tiêu Yến chạy trước rồi.
Ở chỗ thế này, tẩu vi thượng sách là cách rất khác người, thoáng cái trái phải hai bên người hầu đồng loạt nhìn hai cô nương đang chạy, không biết từ lúc nào, hai người bị tất cả mọi người chú ý đến!

Tiêu phu nhân sắc mặt xanh lè đi.

Hai tỳ nữ được lệnh mời hai người kia lại ngẩn ngơ nhìn Tiêu phu nhân không biết phải làm sao.

Tiêu phu nhân nghiến răng, trong bụng mắng chửi: Không thể được, không thể bắt bọn nó kéo về, làm như thế kinh động quá nhiều người.

Mặt bà ta trầm xuống, gấp gáp ra lệnh: "Chúng ta qua chỗ lão phu nhân."

Lư Oanh dắt Tiêu Yến chạy được một đoạn xa, đi tới đình nghỉ mát bên kia mới dừng lại. Nàng quay đầu nhìn Tiêu Yến đang bình ổn tinh thần, từ trong vạt áo lấy ra miếng ngọc bội kín đáo đưa cho nàng ấy, thật lòng nói: "A Yến, ngươi đem vật này trực tiếp đưa cho bà nội của ngươi cùng với phụ thân ngươi và các đương gia có quyền lực trong tộc xem. Còn nữa, mới vừa rồi tỳ nữ trong vườn hoa nhỏ kia, có mấy người là người của ngươi? Kêu bọn họ thuật lại lời nói của ta một lần nữa."
Hai mắt Tiêu Yến sáng ngời, run run khẽ nói: "A Oanh, ngươi muốn..."

Lư Oanh gật đầu, lạnh lùng nói: "Không sai, ngọc bội này là do người kia đưa cho ta, lúc ấy gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chính là mẹ kế của ngươi đã ra tay! Ta nghĩ, hẳn là mọi người xem và biết chủ nhân của miếng ngọc bội này, kèm theo chuyện hôm đó có mấy trăm người làm chứng, đặc biệt miếng ngọc bội này là của ta, ta cần một câu trả lời thỏa đáng!"

Lư Oanh lạnh lùng nghĩ: Định gϊếŧ bản cô nương sao! Ngươi muốn gϊếŧ ta, thì người chết trước là ngươi rồi!

Mới ngày hôm qua nhận miếng ngọc bội này Lư Oanh đã nghĩ, không thể đem miếng ngọc bội này vứt đi nhưng cũng tuyệt đối không sử dụng.

Có điều ngay cả nàng không nghĩ tới sẽ gặp được con người như Tiêu phu nhân. Loại người có thói quen hoành hành tác quái, ra tay ác độc đã quen! Cặp mắt rắn rết kia giống như con mắt gϊếŧ người, chìm đắm vào trong đó làm nàng cũng sợ run trong lòng.
Lư Oanh khắc sâu trong lòng, có một loại người, dù ngươi có bề ngoài hoàn mỹ đi chăng nữa cũng là giả dối, biện pháp duy nhất cũng hữu hiệu nhất, chính là cầm gậy đánh người đó từ trên cao rớt xuống!

Đối với Lư Oanh mà nói, ép nàng phải dùng đến miếng ngọc bội này, quả thật là đến đường cùng!

Tiêu Yến sớm hiểu được, nàng ấy gật đầu lia lịa, hưng phấn đến hai gò má đỏ bừng lên, nhìn Lư Oanh rồi đột nhiên hỏi: "A Oanh à, ngươi nói ta phải tìm người nào trước?"

"Ngươi có mấy vị thúc thúc, người nào có lời nói trọng lượng nhất trong gia tộc? Hoặc là trưởng lão gia tộc? Lập tức tìm những người đó đến viện của ngươi, đem hết mọi chuyện giãi bày cho mọi người biết, lúc đó sẽ có người ra mặt xử lý."

Nói đến đây Lư Oanh tiếp thêm một câu, "Đúng rồi, nhớ phải nói cho bọn họ biết, ta cùng vị quý nhân đó đang chơi trò chơi, cho nên đưa họ miếng ngọc bội này cho họ xem qua, rồi trả lại cho ta, thuận tiện để họ phân phó công việc bên ngoài."
Tiêu Yến gật đầu, thật tình nói: "Ừm, ta đã hiểu."

Lư Oanh phất tay cười nói: "Vậy ngươi đi xử lý đi. Còn ta về trước, ta chờ tin tốt của ngươi"

"Được."

Lúc Lư Oanh rời khỏi Tiêu phủ, Tiêu phu nhân vội vàng chạy tới chỗ ở của lão phu nhân.

Vừa kịp lúc lão phu nhân đang nghỉ trưa. Tiêu phu nhân thấy mình đến trước, tâm bình ổn lại. Đứng ở một bên suy nghĩ làm sao để ứng đáp chuyện này, đồng thời chờ lão phu nhân tỉnh dậy.

Thật hồi lâu lão phu nhân thức dậy, Tiêu phu nhân vọt vào ngay, bà ta trước sau vẫn hầu hạ, giả ngây giả ngốc chơi đùa để lão phu nhân cao hứng, vẫn chưa mở miệng nói chuyện đó.

... Chuyện này thật đáng sợ, bà ta còn đang nghĩ phải mở miệng ra như thế nào. Nhưng cho dù đợi đủ kiểu... chung quy vẫn không thấy nha đầu Tiêu Yến kia đến.

Lúc này Tiêu phu nhân biết chuyện đã không ổn, lập tức thu binh rút khỏi địa bàn.
Nhưng tới giờ khắc quan trọng đó, bà ta bị lão phu nhân giữ lại lôi chuyện cũ ra nói, lão phu nhân đang cao hứng vui vẻ, sao có thể tha cho bà ta đánh bài chuồn trước.

Thật khó khăn lắm mới bình ổn lại tính tình của lão thái bà này thì cũng đã nửa canh giờ rồi, Tiêu phu nhân lấy cớ xin về trước, vừa mới bước ra thấy đương gia Tam phòng cùng với đương gia Tứ phòng cùng nhau đi tới.

"Tam đệ, Tứ đệ?" Tiêu phu nhân ở xa xa nghênh đón, trên mặt nụ cười lan tỏa.

Hai vị đương gia không quan tâm, sải bước qua bà ta, Tiêu phu nhân đang sợ sệt tim dập thình thịch thì nghe Tam đệ ra lệnh: "Người đâu! Bắt lấy Đại phu nhân!"

"Cái gì?" Tiêu phu nhân kinh ngạc, vọt về phía hai người họ. Lúc này, lão Tam quát lên: "Bộ các ngươi điếc hết rồi hả? Bắt bà ta lại cho ta, bịt luôn miệng lại!"
Vừa hay ở trong phòng Tiêu lão phu nhân nghe được cả kinh cất tiếng: "Tam nhi, xảy ra chuyện gì? Con muốn đưa đại tẩu của con đi đâu?" vừa nói bà vừa run run đi ra.

Lão Tứ vội vàng từ xa chạy đến đỡ bà, ông vẫy tay cho người hầu hai bên lui xuống, đá cho lão Tam một cái ánh nhìn hàm ý 'xử lý' Tiêu phu nhân, còn bản thân thì đỡ lão phu nhân vào phòng.

ღ Chương 114: Xử lý ღ