Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 357: Chim sẻ ở đằng sau (1)



“A…” Đám người phía sau Tiêu Vận đột nhiên kêu thảm một tiếng, tay chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

Đám cao thủ võ đạo thoáng sửng sốt, trong lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, một tên Triệu hoán sư ở phía sau chợt hô to: “Băng Linh Huyễn Điểu! Là Băng Linh Huyễn Điểu – một trong Ngũ Linh!”

“Trốn, chạy nhanh đi! Nàng ta ít nhất cũng là Cửu Tinh Triệu hoán sư đó!”

Mấy tên Triệu hoán sư biến sắc bò về phía sau chạy trốn, chỉ đáng thương cho đám cao thủ võ đạo không biết sống chết kia. Bọn hắn còn chưa kịp quay đầu lại chiêm ngưỡng “dung nhan” của một trong Ngũ Linh – Băng thuộc tính Băng Linh Huyễn Điểu thì đã bị nó há miệng nuốt vào trong bụng.

“Một tên cũng không cho chạy thoát!” Hoàng Bắc Nguyệt trầm giọng hạ lệnh.

“Vâng, thưa chủ nhân!” Băng Linh Huyễn Điểu chỉ mới ăn vài người, còn chưa có thỏa mãn, băng dực vỗ một cái, thân thể lập tức hướng về phía đám Triệu hoán sư đang chạy trốn bay tới.

Nó rõ ràng đang chơi trò mèo vờn chuột, đem đám người này chơi đùa đến mức ngay cả ý định tự sát cũng có, sau đó lại từ từ nuốt bọn họ vào bụng.

Băng Linh Huyễn Điểu từ khi nào lại nghịch ngợm như vậy nhỉ?

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn trong chốc lát rồi mới xoay người hướng Tiêu Vận đi tới.

Tiêu Vận hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, lúc này lại nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, nàng ta nhất thời cảm thấy khó thở, cả trái tim cũng sợ đến mức muốn vọt ra khỏi cổ họng.

“Tam…Tam muội, ta mới vừa rồi chỉ là sử dụng quyền nghi chi kế (Dạ: ý chỉ vì đối phó tình huống nào đó mà tạm thời chọn lựa biện pháp không đúng đắn), nói lung tung mà thôi…” Tiêu Vận thấy Băng Vũ trong tay nàng, trong lòng cảm thấy một trận thiên hôn địa ám, trước mắt như tối sầm đi.

Đến lúc này, nếu nàng vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra thì nàng đúng là một tên ngốc rồi!

Nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt này không phải là phế vật, càng không phải là cái gì mà Hoàng Kim chiến sĩ, nàng là…nàng là Cửu Tinh Triệu hoán sư Hí Thiên có được Băng Linh Huyễn Điểu!

Trách không được, trách không được mẫu thân nhiều lần chuẩn bị những phần lễ lớn, nhờ đám dong binh giao cho Hí Thiên đại nhân, hy vọng hắn nhận mình làm đồ đệ, nhưng lần nào lễ vật cũng đều bị trả về.

Bọn họ chỉ cho là Hí Thiên đại nhân là cao thủ, bởi vậy tính tình cao ngạo, không thu lễ cũng không thu đồ đệ, như vậy cũng không sao, nhưng bây giờ nàng mới hiểu, thì ra lúc trước nàng và mẫu thân buồn cười đến cỡ nào!

Bọn họ cư nhiên lại đi cầu một phế vật mà trước giờ đều xem thường!

Hoàng Bắc Nguyệt khẳng định đang cười nhạo bọn họ. Không chỉ cười nhạo, nàng ta còn bày ra thiên la địa võng, sắp đặt cho mẹ con nàng rơi vào bẫy!

Nghĩ đến những điều này, Tiêu Vận hận đến nghiến răng nghiến lợi! Nhưng khi nghĩ đến sự thật Hoàng Bắc Nguyệt chính là Hí Thiên, nàng lại cảm thấy sợ hãi!

“Quyền nghi chi kế?” Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở trước mặt nàng, cư cao lâm hạ (Dạ: ngạo nghễ nhìn người khác) nhìn Tiêu Vận đang ngã nhào trên đất, thản nhiên nói: “Nếu như hôm nay không nghe được Nhị tỷ nói ra quyền nghi chi kế, ta sợ rằng còn không biết thì ra Nhị tỷ hận ta như vậy.”

“Không có, tuyệt đối không có chuyện đó!” Tiêu Vận vội vàng lắc đầu giải thích: “Ta và ngươi là thân tỷ muội, trên người đều chảy cùng một dòng máu, ta sao lại hận ngươi chứ? Những lời lúc nãy, ngươi cứ coi như không có nghe thấy là được!”

“Nhưng ta lỡ nghe thấy rồi, muốn quên cũng quên không được nha, hơn nữa Nhị tỷ còn nói, mẫu thân của ta qua đời là do uống một chén thuốc độc của Tuyết di…”

“Không!” Tiêu Vận kêu to, đôi chân mềm nhũn nhưng vẫn ráng quỳ xuống: “Tam muội, chuyện đó tuyệt đối không phải là sự thật đâu! Mẹ con chúng ta cho dù có to gan đến cỡ nào thì cũng không dám mưu hại người Hoàng tộc a!”

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, trong đôi con ngươi lạnh như băng lóe ra quang mang chán ghét nồng đậm: “Tiêu Vận, ngươi có chút cốt khí có được hay không? Ngươi như vậy thật khiến ta xem thường đó!”

Tiêu Vận ngẩn ra, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Ta…không có, thật sự không có mà…”