Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 2: Cùng mang hệ thống



Hà Hi theo bước chân ba người đàn ông tôn quý dạo phố đêm sầm uất. Nói thật từ khi đến lục địa Vân Nguyên, rời khỏi Thiên Sơn và nhập cung, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài.

Bỏ qua phần tâm trí lúc nào cũng căng thẳng vì nhiệm vụ, cái Hà Hi cần là những phút thư giãn thật sự như vậy.

Hà Hi vốn là người không kiệm lời, nhưng lúc này lại không tìm ra được chủ đề để nói chuyện, bởi vì dù có đang làm nhiệm vụ, việc không ưa ba tên bên cạnh vẫn là sự thật.

“Hi Hi… ta đưa nàng đến Ngọc Bảo Trai mua trang sức, nghe bảo bên đó vừa có các sản phẩm mới, nhất định có cái hợp với nàng.”

Người nói là Tôn Triều Ân, Đông cung thái tử. Hà Hi liếc qua, giá trị hảo cảm không tăng, vẻ mặt hắn lại cật lực đóng vai dịu dàng.

“Hừm, giả tạo.” Cô lầm bầm trong đầu.

Nhưng rất nhanh Hà Hi đổi mặt mỉm cười: “Tiểu nữ không thích đeo trang sức rườm rà, cảm tạ Thái tử đã có lòng.”

Nói xong câu này, Hà Hi phát hoảng khi thấy giá trị hảo cảm của hắn rơi xuống âm mười.

Cái quái gì vậy?

Cúi đầu, đảo mắt. Đúng rồi, hắn chắc đang nghĩ mình lạt mềm buộc chặt, nên mới càng chán ghét mình. Nếu cứ như vậy sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày hôm nay.

Hà Hi cắn môi, suy nghĩ một lát rồi dịu dàng đính chính: “Thật ra tiểu nữ có tìm hiểu về y thuật, so với những trang sức lộng lẫy kia, nếu được một vài quyển y thư hoặc một vài nguyên liệu đang cần, tiểu nữ sẽ vui hơn ạ.”

Nói xong câu này, cô kín đáo quan sát Tôn Triều Ân. Lát sau, nhận ra giá trị hảo cảm của hắn trở về số 0 tròn trĩnh, cô mới thở nhẹ ra.

Mà hai người đàn ông còn lại, chỉ số hảo cảm đảo loạn một chút, lại không thay đổi.

Xem ra chưa đủ đô rồi.

Quả nhiên, ba người bọn họ đưa Hà Hi đến Hạ Nguyên Đường, hiệu thuốc lớn nhất Hoàng thành, nơi đây trừ những dược liệu xa xỉ phẩm phục vụ riêng cho hoàng thất thì cái gì cũng có.

Hà Hi che giấu sự vui mừng, bên ngoài vẫn dùng vẻ mặt dịu dàng thản nhiên. Đã có lòng, bản Thánh nữ không vơ vét một chút sẽ phụ lòng của các quý ngài.

“Hi Hi cần gì cứ nói với chủ nhân ở đây.” Lần này là Lâm Tường lên tiếng.

Trong ba người, tên này có vẻ quyết tuyệt nhất, bởi vì người mà hắn tranh thủ vận mệnh chính là muội muội ruột của hắn, hắn đang cố gắng giành lại sự sống cho nàng ta.

Giá trị hảo cảm: 0%

Hà Hi không khách sáo nói ra vài nguyên liệu, không phải là những thứ trân quý nên tìm rất dễ, chẳng mấy chốc chủ nhân của Hạ Nguyên Đường đã mang ra cho cô.

Nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay, mắt Hà Hi hiện lên ý cười, khoé môi cũng nở nụ cười vui vẻ.

Vậy mà, nụ cười này khiến ba người đàn ông kia ngẩn ra, sau đó họ lại kiềm chế giá trị hảo cảm của mình.

Rung lắc dữ dội, cuối cùng cũng không thay đổi.

Má nó!

Hà Hi đè nén cảm giác tức giận, cái đầu nhỏ lại cố suy nghĩ nên làm gì để có thể nâng độ hảo cảm lên, chỉ cần 10% đã xem như hoàn thành nhiệm vụ. 10% xem ra không dễ nuốt chút nào.

Mua xong những thứ mình cần, họ lại đi đến Hạo Nguyệt Lầu ăn tối. Ba người đàn ông cực kỳ bắt mắt, Hà Hi lại xinh đẹp tuyệt trần, đi đến đâu người ta đều nhìn theo đến đấy.

Họ bao trọn gian phòng cao nhất, nhìn ra ngoài liền nhìn thấy cảnh đêm sầm uất.



Dù ở thời đại nào, chỉ cần có tiền có quyền, những đãi ngộ nhận được đều là cái tốt đẹp.

Vì cuộc sống không lo không nghĩ, vì những trải nghiệm không phải ai cũng có, Hà Hi cũng đang liều mạng đi từ thế giới này sang thế giới khác, giả vờ giả vịt trước những kẻ giả vịt giả vờ. Ai là thóc ai là gà, phải đợi tiếng “đing” từ hệ thống mới có thể biết được.

Họ ăn uống, trò chuyện qua lại đôi câu, những lời khuyên sáo rỗng, những lời tán tỉnh tao nhã rót vào tai Hà Hi.

Vốn là những thứ sẽ chạm đến trái tim yêu kiều của thiếu nữ, nhưng rất tiếc, họ trao nhầm đối tượng rồi.

Đúng lúc này, từ không trung đáp xuống một toán những gã đàn ông, ba thanh niên kia vội vã chắn trước mặt Hà Hi, bảo vệ không một kẻ hở.

“Ha ha… thế gian bảo Thánh nữ vừa mới xuất hiện đã bắt trọn tim của những người đàn ông cao quý, xem thái độ của các ngươi xem ra rất yêu mến nàng ta.”

“Phí lời.” Cảnh An Vương Tôn Triều Anh híp mắt, lạnh nhạt phun ra mấy chữ.

“Các vị yên tâm, ta chỉ muốn mời Thánh nữ đến nhà làm khách vài ngày, xong vài hôm sẽ trả.”

Gã cầm đầu bên kia không lấy làm hoảng hốt, trực tiếp nói ra mục đích hôm nay.

Mượn một cô gái, đến khi trả về liệu cô ấy có còn nguyên vẹn? Suy nghĩ này cũng thật táo bạo buồn cười.

“Ha ha…” Hà Hi cười lên một tiếng, tâm trạng vốn đang không tốt, rốt cuộc có chỗ giải toả rồi.

Tiếng cười thâm thuý của cô lọt vào tai của những người còn lại, ai cũng đổ dồn mắt vào cô.

Hà Hi không hoảng loạn, chỉ nhẹ mỉm cười: “Các vị định mời và trả như thế nào?”

Môi của gã cầm đầu khô khốc, sự xinh đẹp của Hà Hi đập vào mắt gã ta như một loại độc dược, không tránh khỏi suy nghĩ đen tối.

Giọng điệu của gã bất chợt ngã ngớn: “Ha ha… dĩ nhiên sẽ hầu hạ Thánh nữ thật tốt.”

“Câm miệng.” Ba người đàn ông đứng chắn trước mặt Hà Hi đồng thời tức giận gầm lên.

Trên danh nghĩa, Hà Hi là sự cưng chiều trên đầu tim của họ, đánh sự chú ý lên cô, khác nào vả vào mặt họ những bạt tay. Nỗi nhục này làm sao có thể nhịn xuống.

“Thế thì làm ngươi thất vọng rồi, hôm nay tâm trạng bản Thánh nữ không tốt, không tránh trường hợp run tay, ra tay sẽ có phần thô lỗ.”

Nói xong, Hà Hi dang tay đẩy ba người đàn ông kia ra phía sau, bản thân là người phát động cuộc chiến.

Dải lụa dài vốn thanh nhã thoát tục trên người cô lúc này như có sinh mệnh sắc bén, hướng đến những người kia. Hai bên nhào lên đánh nhau, Hà Hi đấu với gã cầm đầu, dây lụa của cô là thứ vũ khí mềm mại lại ngoan tuyệt.

“Ngươi… ngươi biết võ công?”

Gã cầm đầu mang vẻ mặt khó tin, sắc mặt tái nhợt vừa đấu với Hà Hi vừa lắp bắp nói.

Thiên hạ đồn rằng Thánh nữ được nuôi dưỡng trên Thiên Sơn, từ nhỏ đã mang phượng mệnh, là một cô nương tao nhã dịu dàng, làm sao giống như cô nàng đang như quái vật đối diện.

“Ta chưa từng nói ta không biết võ công, hơn nữa đối với người xấu, bản Thánh nữ còn vô cùng tàn bạo.”

Nói đến đây, đáy mắt Hà Hi vụt qua tia giết chóc, dây lụa như độc xà uốn lượn vòng ra sau mái tóc của gã cầm đầu, một vòng quấn ngang cổ gã, Hà Hi dùng một chút lực, nó như có ý niệm quấn sát cổ gã. Gã trợn to mắt, vẻ mặt không giấu kinh hoàng càng lúc càng trắng bệch.

Hà Hi giật thêm phát nữa, một tiếng “rắc” thanh thuý vang lên, chỉ trong một giây sau đó, khi cô rút lại dây lụa, người kia oanh liệt ngã xuống, không một lời trăn trối liền báo danh với tử thần.

Trải qua bao nhiêu thế giới, từ hiện đại đến cổ đại, cái Hà Hi tích luỹ là sự gan dạ, giết người đã trở thành một phần trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.



Qua một lát, người Hà Hi thấm mệt, vai cũng bị một kiếm, y phục bạch sắc nhiễm đỏ một mảng. Người cuối cùng của toán sát thủ ngã xuống, cô cũng vô lực khuỵu xuống, cũng may có Tôn Triều Ân ở gần đó, dang tay đỡ lấy cô.

Ánh mắt hắn nhìn cô không giấu sự phức tạp, độ hảo cảm rung lắc dữ dội, sau đó nhảy lên 20%.

Hai người đàn ông kia cũng đi đến ngồi xung quanh cô, lo lắng hỏi:

“Hi Hi… nàng có sao không?”

“Hi Hi… nàng bị thương rồi, chúng ta đưa nàng về.”

Hà Hi khoác tay lắc đầu, sau đó cũng vùng ra khỏi tay Tôn Triều Ân, mặc cho cái nhìn sắc bén phức tạp của hắn luôn khoá lấy cô.

Cô thấy tay của Lâm Tường bị chảy máu, liền cầm lấy nhíu mày.

“Tướng quân cũng bị thương rồi.”

Nói xong, cô lấy trên người một lọ thuốc nhét vào tay hắn: “Ngài dùng cái này sẽ nhanh hết, nó được ta điều chế khi ở Thiên Sơn.”

Lúc Hà Hi cầm tay, tim Lâm Tường run lên khó hiểu, khi lọ thuốc đặt trong tay hắn, Hà Hi cũng phát hiện độ hảo cảm của hắn đã nhân lên không khống chế.

Bây giờ đã là 30%.

Tốt lắm!

Còn một Tôn Triều Anh.

Hà Hi quay sang vị vương gia đang có vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng kia, cô nhẹ giọng nói: “Tiểu nữ không sao, Vương gia có bị thương ở đâu không?”

Tôn Triều Anh cố gắng giằng lại cảm xúc trong lòng, lắc đầu.

“Bổn vương không sao.” Sau đó lại nhíu mày nhìn lên mảng đỏ rực trên y phục trắng như tuyết, môi hơi lắp bắp. “Nhưng Hi Hi… nàng bị thương rồi.”

Hà Hi lắc đầu trấn an, đứng lên, giọng điệu cực kỳ thản nhiên: “Không hề hấn gì đâu, trước đây khi luyện công, chuyện đao kiếm vô tình sớm đã quen rồi.”

Giọng cô rất nhẹ, như muốn tan vào không khí, vào trong lòng Tôn Triều Anh lại như mê dược, khiến lòng hắn run khẽ. Trong một giây phút, độ hảo cảm của hắn tăng lên 25%.

“Đing… nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng ký chủ.”

Đúng lúc này, một giọng nói khác cũng vang lên trên không trung: “Cấp báo, không kiểm tra được độ hảo cảm của Thánh nữ Hà Hi.”

Âm thanh này…

Bốn người bọn họ đều đồng loạt nhìn lên. Nơi đó xuất hiện hai tinh linh bé nhỏ bằng nắm tay, Hệ thống mang luồng sáng màu trắng đứng về phía Hà Hi. Đối diện, Yêu Linh vây quanh bởi ánh sáng đen hắc ám bay vòng vòng trên đỉnh đầu ba nam nhân còn lại.

Tất cả bọn họ đều nhìn thấy.

“Hệ thống hắc ám, cuối cùng ta tìm được ngươi rồi.”

“Ha… hệ thống công lược, là ngươi?”

Hai chúng nó va vào đấm nhau, lúc này Hà Hi mắt đối mắt với ba người kia, ánh mắt nào còn dịu dàng đằm thắm. Thay vào đó là một loại ngoan tuyệt tự cao.

“Cùng mang hệ thống sao? Thế thì không cần giả vờ giả vịt.”