Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 42: Thời gian hạnh phúc cuối cùng



"Nàng... đã mấy ngày nay không ăn rồi, hay là ăn một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được."

Huyễn Dạ Khuyết mấy ngày nay đều đến Lưu Ly Cung để tìm Ngụy Linh Hy, nghe thuộc hạ nói nàng không ăn bất cứ thứ gì. Chỉ sợ nàng tự hành hạ bản thân mình, y liền ngày đêm túc trực.

Ngụy Linh Hy không có ý tránh mặt Huyễn Dạ Khuyết nhưng mỗi lần y đến, nàng đều im lặng làm ngơ.

"Nàng cứ như vậy sẽ chết đói mất."

"Đói chết? Đó không phải điều ngươi luôn muốn à?"

"Ta... ta làm sao có thể...?"

Huyễn Dạ Khuyết muốn mở lời giải thích nhưng Ngụy Linh Hy cứ cố chấp như vậy, y thực sự không còn cách nào khác. Nói đến chắc chắn nàng sẽ kích động.

"Nàng đừng ép ta dùng hình."

Khóe miệng nàng nhếch lên, Huyễn Dạ Khuyết còn trò gì mà nàng phải sợ sao?

"Dùng hình? Tại sao ngươi trực tiếp giết chết ta đi, còn khổ sở bày chuyện?"

"Nàng là thê tử của ta, làm sao ta có thể giết nàng được?"

Huyễn Dạ Khuyết dùng dây thừng trói chặt Ngụy Linh Hy lại, không cho nàng cử động. Y cầm lấy bát thuốc trên bàn, tự mình uống một ngụm, sau đó chuẩn bị dùng chính mình để bón cho nàng.

"Ấy... ngươi... ngươi làm cái trò gì vậy?"



Huyễn Dạ Khuyết trong miệng còn ngậm thuốc, nhất thời không nói được. Y chỉ có thể trả lời bằng hành động tiếp tục áp sát về phía của Ngụy Linh Hy. Nàng liều mạng né tránh, cuối cùng vẫn hét lên.

"Ta uống! Ta tự uống!"

Chỉ có khi ấy, y mới dừng lại.

Ngụy Linh Hy thực sự đã uống hết số thuốc đắng ngắt ấy khiến Huyễn Dạ Khuyết một phần vừa vui, lại một phần bất mãn.

"Nàng vì không muốn ta hôn mà tự mình uống thuốc? Ban này không phải chống đối lắm sao?"

Ngụy Linh Hy im lặng, còn chẳng thèm nhìn y lấy một cái.

"Vậy thức ăn..."

"Ta tự ăn!"

Rốt cuộc, số thứ ăn trên bàn được Ngụy Linh Hy ăn hết sạch. Có điều như vậy rồi Huyễn Dạ Khuyết vẫn không cởi trói cho nàng, còn bế nàng lên giường.

"Nghe thị vệ nói đêm nào nàng cũng náo loạn mở cửa đòi đi hóng mát, đêm nay ta đành ở lại đây canh chừng vậy."

"Ngươi... ngươi vô sỉ!"

"Sao lại nói ta vô sỉ? Chúng ta vốn dĩ là phu thê, ngủ cùng nhau chẳng phải rất bình thường sao? Nàng đừng náo nữa, trời tối rồi."

Huyễn Dạ Khuyết cưỡng chế để nàng nằm xuống, còn cẩn giận tháo trâm cài tóc nặng trĩu. Y không những đêm nay muốn trông nàng mà còn muốn ngủ cùng nàng, tự tiện nằm ở bên cạnh.



Suy cho cùng, Ngụy Linh Hy cũng là nữ nhân. Nàng thành thân với y là ngoài ý muốn, tình cảm cũng có nhưng chuyện ngủ với nhau thế này... nàng quả thực không dám nghĩ tới.

"Huyễn Dạ Khuyết, ngươi trói ta thế này, ta làm sao mà ngủ được?"

Y quay sang nhìn, chỉ cười.

"Nàng gọi ta một tiếng phu quân, ta sẽ cởi trói cho nàng."

Ngụy Linh Hy im lặng nhắm mắt lại, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra câu ấy! Huyễn Dạ Khuyết có chút thất vọng, cuối cũng vẫn là giúp nàng cởi trói. Ngụy Linh Hy vừa được tự do đã vội vã muốn ngồi dậy rời khỏi đây, ai ngờ Huyễn Dạ Khuyết nhanh nhạy hơn, y nắm lấy tay nàng kéo xuống, thuận thế ôm chặt lấy nàng, để cái đầu nhỏ vùi trong lồng ngực vừa mềm vừa cứng.

"Huyễn Dạ Khuyết! Ngươi... ngươi bỏ ta ra!"

"Im lặng đi, đến giờ nghỉ ngơi rồi."

Y nhắm chặt mắt, một tay xoa xoa đầu nàng, một tay vỗ vai an ủi.

"Nàng yên lặng, cùng ta ngủ một giấc đi."

Ngụy Linh Hy cũng bất giác không thấy kích động, nằm trong tay y, trái tim của nàng đập nhanh không ngớt, cơn đau cũng dần dày vò. Y nhắm mắt nhưng vẫn chưa ngủ hẳn, chờ cho Ngụy Linh Hy thực sự im lặng mới mở mắt.

"Linh Hy... ta thực sự muốn thời gian cứ thế này ngưng lại, chỉ có hai chúng ta..."

Ngụy Linh Hy nằm trong lồng ngực ấm áp ấy, đôi mắt nhắm lại nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo. Nàng không còn vùng vẫy, thay vào đó là chấp nhận, nàng ôm lấy y trong vô thức, thầm hy vọng mọi chuyện sẽ chỉ là một giấc mơ...

"Ba, mẹ, thứ lỗi cho nữ nhi phóng túng. Con yêu y, nhưng con cũng hận y. Việc chém giết y để tạ tội với Yêu tộc, con tuyệt đối sẽ không quên. Nhưng bây giờ... con muốn dùng chút thời gian ngắn ngủi này để đổi lại một ít hạnh phúc..."