Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 33: Bởi vì cô tốt với ta



"A Hy, chúng ta mua mặt nạ quỷ đi!"

Ngụy Huyền Ẩn lấy một chiếc mặt nạ ướm thử, còn nghịch ngợm hù dọa Ngụy Linh Hy. Nàng chỉ cười một cách hiền từ, sau đó cũng chọn ra một chiếc.

"Mặc Nghiêm, mau lại đây."

Nàng chọn cho y một chiếc mặt nạ quỷ nhìn có vẻ đáng sợ nhất, không ngờ lại thực sự rất hợp.

"Mặc Nghiêm, huynh đeo nó vào hợp lắm đấy, haha!"

Huyễn Dạ Khuyết kéo mặt nạ xuống nhìn, là một con quỷ xấu xí. Y không tức giận, chỉ bật cười nhìn nàng. Lâu rồi mới thấy được nàng vui vẻ như thế.

"A Hy lại đây!"

Ngụy Huyền Ẩn gọi với nàng lại, cả hai người liền chạy qua. Nơi này bán rất nhiều bài bình an và đèn lồng cầu nguyện, Ngụy Linh Hy chọn lấy ba cái, một đưa cho đệ đệ, một cho bản thân, cái còn lại liền đưa cho Huyễn Dạ Khuyết.

"Mặc Nghiêm, phong tục ở đây linh lắm đấy, huynh thử xem."

"Đây là gì?"

Ngụy Huyền Ẩn chen chân vào giữa hai người, nhanh miệng giải thích.

"Đây là bài bình an, viết ước nguyện của huynh vào sau đó thả vào lư lửa, tổ tiên sẽ phù hộ, thực hiện ước nguyện của huynh."

Phong tục ở đây cũng thật thú vị, chẳng mấy chốc mà họ đã đứng bên lư lửa lớn, nhắm mắt lại cầu nguyện sau đó cùng thả vào bên trong.

"A Hy, tỷ cầu nguyện gì vậy?"

"Ta cầu nguyện mẫu thân có thể bảo vệ tốt đệ đệ ngốc, phù hộ bình an cho cả gia đình."

"Đệ không có ngốc. Đệ sẽ biết bảo vệ gia đình mà!"

Ngụy Linh Hy mỉm cười, xoa đầu đệ đệ. Nàng nhìn Huyễn Dạ Khuyết, thật muốn hỏi ước nguyện của y nhưng lại không dám mở lời. Không biết Hoàng đế thì có ước nguyện gì?

Họ đi dạo chợ đêm thêm một hồi, đi qua rất nhiều nơi, chỗ nào cũng thú vị. Huyễn Dạ Khuyết đi chậm lại, cố ý tiếp cận Ngụy Huyền Ẩn, khi không có Ngụy Linh Hy ở gần liền hỏi.

"Ngụy công tử, tỷ tỷ của huynh thích ăn gì vậy?"

"Tỷ ấy? Tỷ ấy thích ăn đồ ngọt, các loại kẹo gì đấy. Huynh... hỏi làm gì?"

Huyễn Dạ Khuyết chỉ cười trừ.

"À haha, ta hỏi chơi thôi."

Tâm tư của y chẳng che giấu được bao lâu, một chút liền chạy đi mua xiên kẹo hồ lô. Ngụy Huyền Ẩn có thể nhận ra, y đứng phía sau nhìn bọn họ.

"Cái này... cái này sao đắt quá vậy?"

"Cô nương, đây là vòng được làm từ loại gỗ quý, ta đem từ kinh thành đến đây để bán, giá đương nhiên cũng phải tương xứng."

Ngụy Linh Hy sờ vào chiếc vòng, nó thật sự rất đẹp, nhưng cũng thật đắt. Nàng cả đời này có lẽ cũng chỉ được nhìn qua.

"Linh Hy, này."

"Cho ta sao, cảm ơn!"

Huyễn Dạ Khuyết đưa cho nàng một xiên kẹo hồ lô. Nhớ trước kia y cũng từng cho nàng, nhưng là ở một tình huống khác. Ngụy Linh Hy nhận lấy nó, nhìn xuống chiếc vòng lần cuối sau đó cũng rời đi.

"Tiểu Ẩn, mau đi thôi."

Nàng vẫn là không dám mua nó.

"Cô nương vừa rồi xem chiếc vòng nào vậy?"

Ông chủ đưa lên một chiếc vòng đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.

"Công tử, đây là vòng được làm từ gỗ thượng hạng, ta đem từ kinh thành lên đây bán đấy. Công tử hay là mua tặng người trong lòng đi, vị cô nương ấy có vẻ rất thích nó."



"Vậy lấy nó đi."

Ngụy Huyền Ẩn đi cùng tỷ tỷ, lại quay sang nhìn Huyễn Dạ Khuyết thấy y cẩn thận mua một chiếc vòng mà nàng vừa xem. Nam nhân này hình như có ý với Ngụy Linh Hy, biểu hiện tạm thời khá ổn.

Y đánh giá xong liền quay lại, hỏi nhỏ.

"A Hy, tỷ với Mặc công tử kia có quan hệ gì vậy?"

"Thì... bạn bè."

"Thật là bạn bè?"

"Chứ đệ nghĩ là quan hệ gì?"

Ngụy Huyền Ẩn lắc đầu, Mặc công tử kia thể hiện tình cảm không quá rõ ràng nên tỷ tỷ mình không nhận ra sao?

Tiệm bánh mà họ sắp đi qua lúc này hình như xảy ra cãi vã nhỏ. Ông chủ vẫn dùng nuôi chiên bánh trong chiếc chảo ngập dầu, một tay vẫn giằng co túi tiền với con trai.

"Cha, cho con đi mà!"

"Thằng nghịch tử này mau buông ra!"

Bọn họ giằng co một hồi, ngay khi Ngụy Linh Hy và Ngụy Huyền Ẩn đi qua, người con trai ấy tuột tay, vô tình khiến cho phụ thân của mình mất thăng bằng, chiếc muôi đầy dầu hất văng lên, đem theo dầu nóng tạt ngay phía Ngụy Linh Hy.

"Tỷ tỷ!"

"Linh Hy!"

Hai thanh âm của nam nhân đồng loạt vang lên, một bàn tay lớn không biết từ đâu xuất hiện, thân ảnh của Huyễn Dạ Khuyết đều đã che gọn cho Ngụy Linh Hy.

Khung cảnh như bị ngưng đọng lại, những ánh mắt dần đổ dồn về một phía. Ngụy Linh Hy nằm trong lồng ngực của Ngụy Huyền Ẩn, nàng không cảm thấy một chút đau nhói nào. Cho tới khi quay lại nhìn, nàng mới bàng hoàng nhận ra Huyễn Dạ Khuyết đã chắn cho mình một kiếp nạn.

"Mặc Nghiêm!"

"Công tử thứ lỗi, lão phu không may lỡ tay..."

Nam nhân vừa gây ra họa vội vàng chạy đi, để một mình phụ thân ở lại giải quyết hậu họa.

"Mặc Nghiêm, tay của huynh..."

Ngụy Linh Hy vội cầm lấy bàn tay ấy, nó bị dầu nóng tạt vào khiến cho một mảng đỏ ửng, phồng rộp lên vô cùng đáng sợ.

"Ta không sao..."

"Công tử, hay là... hay là lão phu đền tiền cho ngươi, lão phu thực sự không cố ý..."

"Không sao đâu, chỉ là vô tình thôi, ta không cần tiền."

Nghe vậy, ông chủ vội chạy vào quầy, lấy ra một lọ cao.

"Ta bình thường cũng hay bị bỏng, đều dùng cái này, hiệu quả rất tốt. Công tử không lấy tiền, vậy nhận cái này đi."

"Đa tạ."

Họ ngồi tạm xuống cạnh một bờ hồ lớn. Ngụy Linh Hy cẩn thận giúp Huyễn Dạ Khuyết bôi thuốc, đến mặt nạ cũng bỏ cả xuống để xem xét.

"Có bị thương trên mặt không?"

"Không có, cô có sao không?"

"Đến giờ nào rồi mà huynh còn lo cho ta. Ta phúc lớn mệnh lớn, bị huynh chắn không nhận được một giọt dầu nào."

Ngụy Linh Hy nói giận, nhưng thực ra trong lòng đã sốt ruột lo lắng, còn suýt khóc lên.

"Huynh sao cứ ngốc như vậy..."

"Ta bị thương có một chút ở tay, nếu để số dầu đó văng vào mặt, cô còn không có cơ hội ngồi đây khóc đâu."

Ngụy Linh Hy nhìn lên y, nam nhân này lúc nào cũng vậy, luôn tự cho mình là đúng. Nàng sót nàng lo, y lại thong thả như chưa có chuyện gì xảy ra.



Ngụy Huyền Ẩn đứng phía sau, nhìn bọn họ thân thiết thế này làm sao y tin chỉ là bạn. Đến cuối cùng, Huyễn Dạ Khuyết vẫn bảo vệ được Ngụy Linh Hy, còn y có vẻ hơi dư thừa.

"A Hy, chúng ta chơi vậy cũng đủ rồi, đệ tìm xe ngựa, ở thêm chút nữa sẽ không biết có chuyện gì xảy ra."

"Ừm, ta ở đây đợi đệ."

Huyễn Dạ Khuyết được băng bó tay thật cẩn thận, Ngụy Linh Hy còn khéo léo thắt một chiếc nơ nhỏ, nhìn rất đáng yêu. Vết thương thế mà cũng đỡ hẳn, không còn đau đớn.

Bọn họ ngồi cạnh hồ một lúc, đều đưa tâm trí thả vào những chiếc đèn hoa đăng, lững lờ trôi lênh đênh trên mặt nước.

"Bệ hạ..."

"Đừng gọi ta như vậy, gọi ta Mặc Nghiêm."

"Mặc Nghiêm, tại sao huynh lại tốt với ta như vậy?"

Huyễn Dạ Khuyết hít một hơi dài, sau đó trả lời.

"Bởi vì... cô tốt với ta."

"Ta? Ta tốt với huynh cái gì?"

"Tất cả." Y nhìn nàng, nở một nụ cười lưu manh.

Không biết là do nhìn quen một Huyễn Dạ Khuyết lạnh lùng rồi, hay do y thay đổi quá đột ngột mà nàng lại cảm thấy Mặc Nghiêm này thật gần gũi, thật dễ thương.

"Huynh biết không, từ nhỏ ta có được sự yêu thương của cả gia đình. Phụ thân, mẫu thân, đệ đệ, gia nhân... Nhưng từ khi mẫu thân ta mất, phụ thân đem nữ nhân khác về nhà, cùng với con riêng của họ. Ta từ đó bị hắt hủi, bị coi là sao chổi, chỉ có đệ đệ thương ta..."

"Nhưng bây giờ thì khác rồi, vẫn có người rất tốt với ta, như huynh chẳng hạn."

Ngụy Linh Hy ngước lên nhìn, không biết Huyễn Dạ Khuyết đã quan sát mình từ khi nào. Hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau, mơ mơ hồ hồ cảm nhận được tình ý của đối phương.

Ánh trăng dần khuất sau những đám mây, chiếu những tia sáng cuối cùng xuống gương mặt của nam nữ nhân cạnh hồ ấy. Ánh sáng dần biến mất, gương mặt của hai người cũng gần nhau hơn, cho đến khi môi chạm môi...

Ngụy Linh Hy nhắm chặt mắt lại, tâm trí đã không còn đủ tỉnh táo để phản kháng lại cái hôn nhẹ nhàng của Huyễn Dạ Khuyết, thậm chí nàng còn nhiệt tình đáp lại, mê man bị y quấn chặt.

Nơi lồng ngực cảm nhận được tia cảm xúc của nàng chợt nhói lên, đồng thời đánh thức nàng. Cơn đau ập đến bất ngờ, Ngụy Linh Hy vội buồn Huyễn Dạ Khuyết ra, ôm chặt lấy lồng ngực một cách đau đớn.

"A Hy, có xe ngựa rồi, chúng ta mau về thôi!"

May thay, Ngụy Huyền Ẩn xuất hiện kịp thời, giải quyết được tình huống khó xử. Ngụy Linh Hy nhịn đau đáp lại.

"Được, tỷ về ngay đây!"

.........

"Tiểu Ẩn, chờ một chút đã."

Ngụy Linh Hy gọi Ngụy Huyền Ẩn lại, nàng kéo y vào trong phòng, chỉ cười nói.

"Ngày mai tỷ phải hồi cung rồi, sau này không biết có còn được về như vậy nữa không, đệ phải tự lo cho bản thân đó, biết chưa?"

Ngụy Huyền Ẩn gật đầu lia lịa, y tin tưởng tỷ tỷ nhất, cũng nghe lời nàng nhất. Ngụy Linh Hy đưa một tay ra sau, dùng chút yêu lực nhổ đi một cọng lông phượng, biến nó thành một chiếc vòng nhỏ. Nàng đem ra, đeo nó vào tay đệ đệ.

"Đây là vòng bình an, tặng đệ. Nhớ trước kia, đệ từng tặng ta vòng hộ thân, nó thực sự đã giúp ta thoát chết. Lần này, đến lượt ta tặng vòng bình an cho đệ rồi."

Ngụy Huyền Ẩn đưa tay lên nhìn, chiếc vòng khá đơn giản, chỉ nột bật một viên ngọc hình giọt lệ đỏ rực. Y rất thích nó, rất cảm kích tỷ tỷ nhưng có vẻ mấy thứ này không thích hợp để đeo lên tay nam nhân.

"Tỷ tỷ, chiếc vòng này rất đẹp, nhưng đệ là nam nhân đeo như vậy... không ổn lắm. Hay là đệ cứ giữ lấy nó, không đeo nữa?"

Chiếc vòng được làm từ lông đuôi của Phượng Hoàng, ẩn chưa sức mạnh to lớn, có thể bảo vệ Ngụy Huyền Ẩn trong lúc nguy cấp nhất, cũng có thế khiến y đao thương bất nhập.

"Không được, đệ phải luôn đem theo bên mình. Giữ trong người lỡ rơi thì sao, thứ này rất quan trọng đấy."

"Vậy được, đệ giấu vào trong áo."

Ngụy Huyền Ẩn vui vẻ nghe theo, nàng cũng nhẹ nhõm. Không biết rằng Yêu tộc với Thục Quốc khi nào mới xảy ra đại nạn, nhưng trước hết nàng vẫn muốn bảo vệ Ngụy Huyền Ẩn, người thân duy nhất yêu thương nàng, cũng là người nàng yêu thương.