Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 3: Vận đen đeo bám



Ánh trăng sáng vằng vặc rải xuống vạn vật những tia sáng nhẹ nhàng, đem theo chút lấp lánh của vì sao mà tô điểm cho buổi đêm thêm huyền bí. Cơn gió lạnh cuối ngày khẽ tạt vào cơ thể nữ nhân khiến cho nàng ôm lấy hai tay, xoa xoa một chút tạo hơi ấm.

Ngụy Linh Hy đã dọn dẹp suốt một ngày trời, mệt có, buồn có, và lo sợ cũng có. Nàng đưa bàn tay thon dài của mình lên trước ánh trăng, đôi mắt xinh đẹp tựa hồ biết buồn, không nói, chỉ thở dài một cái não nề.

Bàn tay xinh đẹp thế này ít lâu nữa có bị phế không? Nàng đã lỡ chạm vào y rồi, tuy rằng không hay tin vào lời đồn đoán nhưng đột nhiên như vậy quả thực có chút lo lắng.

"Này..."

Một giọng nói từ xa truyền tới, Ngụy Linh Hy vội rụt tay lại, ôm theo chiếc chổi lớn cúi đầu.

"Trạch đại nhân."

Trạch Mục Viêm từ xa đều đã quan sát thấy tất cả, hắn tiến lại gần, làm ra vẻ huyền bí hỏi.

"Ngươi đụng vào người của Thái tử rồi?"

Ngụy Linh Hy chột dạ, nhưng nàng tuyệt đối không thừa nhận, lắc đầu không ngớt.

Trạch Mục Viêm khoang tay, ngước nhìn lên vì sao đang sáng rõ trên bầu trời.

"Tiếc thật. Ngươi đã nghe nói đến lời đồng hễ ai chạm vào người của Thái tử đều có kết cục thê thảm chưa?"

Nàng gật đầu, có ý rụt rè e sợ.

Hắn tiếp.

"Nhưng mà tiếp xúc trong một vài giây ít ỏi thì không sao, chỉ cần tránh tiếp xúc lần nữa là được..."

Lời nói này triệt để khiến cho bầu không khí trong lòng Ngụy Linh Hy trở nên thông thoáng, nàng có chút phấn khởi hỏi lại.

"Thật chứ?"

"Đó là đương nhiên. Ta đi theo Thái tử bao nhiêu lâu, ta còn không hiểu rõ người sao?"

Nàng ôm lấy bàn tay của mình, khóe môi lộ ra ý cười. Xem ta bàn tay xinh đẹp này vẫn còn cách chữa! Không hỏng, không hỏng!

Ngụy Linh Hy vui vẻ chào Mục Trạch Viêm, ôm lấy cây chổi lớn chạy về Tiểu viện. Hắn đứng nhìn theo bóng lưng ấy, không kìm được mà phì cười.

Cái gì mà ma quỷ, cái gì mà chạm vào người Thái tử liền có kết cục không tốt? Đây đều là trò mà Mục Trạch Viêm bày ra. Huyễn Dạ Khuyết ngủ suốt mười năm, thời gian ấy chỉ có mình hắn ở lại phủ đệ này. Hắn biết nhị Thái tử, cũng là Hoàng đế hiện tại có hảo cảm không tốt với y cho nên đã luôn ở bên cạnh yểm trợ.

Chỉ cần có cung nữ dám quấy rầy, hắn liền giở trò ma quái dọa nạt. Tuy rằng phương pháp ấy có chút ấu trĩ, nhưng lại thực sự có hiệu quả, còn hơn cả mong đợi.

Tự đắc không được bao lâu, Huyễn Dạ Khuyết tản bộ đi tới.

"Trạch Viêm."

"Thái tử điện hạ." Hắn lập tức chỉnh đốn lại biểu cảm, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.

"Nói xem, tình hình trong hoàng cung thế nào rồi?"

Mục Trạch Viêm khom người báo cáo.

"Nhị Thái tử vẫn điều hành nhịp nhàng, hiện tại vẫn không có chuyển biến gì."

Ánh mắt sắc lạnh của Huyễn Dạ Khuyết nheo lại, y siết chặt tay, lời nói vậy mà vẫn bình tĩnh.

"Điều hành nhịp nhàng? Nói như vậy bọn chúng thực sự đang muốn quên đi sự tồn tại của ta."

"Thái tử, long ỷ vốn thuộc về người. Đợi dưỡng thương ổn định, người liền lật ngược thế cờ."

"Lật ngược? Thế cờ vốn dĩ do ta làm chủ, ta cần thiết phải lật ngược sao?"

"Chỉ là... Tư Khanh... đệ đệ yêu dấu của ta quá ngạo mạn rồi."

Đương nhiên Huyễn Dạ Khuyết cũng biết cả quan trong triều cũng cùng một giuộc với hắn. Câu chuyện này kể ra cũng thật đáng cười.

"Đúng rồi, ngươi nói luôn túc trực bên ta, vậy khi ta tỉnh dậy ngươi có thấy một nữ tử nào không?"



"Cái đó... thần tuần tra một lần nghe ngóng được cung nữ được chọn đều trốn nên lơ là cảnh giác, khi phát hiện thì thấy Thái tử đã tỉnh rồi."

Huyễn Dạ Khuyết thở dài, trong đầu không ngừng nhớ đến viên ngọc thạch trên ngực của nàng. Gương mặt ấy cũng quá đỗi thân thuộc, y đoán ra thân phận của nàng, nhưng vẫn có chút không chắc chắn.

Sáng sớm hôm sau, cung nữ của Tiểu viện dậy rất sớm để dọn dẹp, Ngụy Linh Hy cũng vì thế mà phải lết thân dậy theo. Nàng uể oải mắt nhắm mắt mở quét sân, không để ý Trạch Mục Viêm đã đến từ khi nào.

Đến khi hắn nói.

"Các ngươi chút nữa vào tư phòng của Thái tử dọn dẹp một chút. Thái tử không thích ồn ào, một người vào là được."

Đám cung nữ đưa ánh mắt ái ngại nhìn nhau, chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Có vẻ như không ai trong số họ muốn chạm mặt Huyễn Dạ Khuyết.

Ngụy Linh Hy liền biến thành mục tiêu béo bở.

"Linh Hy." Một cung nữ gọi.

"Gọi ta sao?"

"Linh Hy, dù sao cô cũng từng dọn dẹp ở đây, nhiều hơn bọn ta một ngày, cho nên việc dọn dẹp tư phòng giao cho cô nhé?"

Ngụy Linh Hy lắc đầu, nàng kịch liệt từ chối. Nàng còn không thèm truy cứu chuyện bị họ lừa vào đây thì thôi, bây giờ còn phải thay họ chịu trận? Nằm mơ!

"Ta không!"

Một cung nữ suy đi nghĩ lại, nói với mọi người gì đó to nhỏ, cuối cùng, Ngụy Linh Hy liền nhìn thấy lấp lánh ánh bạc, hai mắt không tự chủ mà sáng rực lên.

Số bạc đó lại vừa hay được nhét vào tay nàng.

"Linh Hy, số bạc này coi như chúng ta bồi dưỡng cho cô..."

"Đây..."

Sức hút của tiền bạc, nàng thực sự không thể chối từ. Nhưng nhớ đến lần đầu tiên mà Huyễn Dạ Khuyết đã bóp cổ mình suýt chết, Ngụy Linh Hy liền suy nghĩ lại.

"Bỏ đi, ta..."

Một nắm bạc lớn lại được đùn vào tay. Bàn tay nhỏ của nàng lúc này nặng trĩu đều bạc.

"Ừm... tiền nong không phải vấn đề..." Nàng nhanh nhẹn cất nó vào trong hầu bao, mỉm cười: "Chủ yếu chúng ta là tỷ muội thân thiết, giúp mọi người là việc nên làm."

Lỡ nhận lời, Ngụy Linh Hy đành phải vào tư phòng của Huyễn Dạ Khuyết quét dọn. Mặc dù đây là lần thứ hai nhưng ám ảnh của lần đầu vẫn khiến cho nàng lo sợ.

Cánh cửa khẽ mở ra, bên trong không khí chẳng có gì bất thường, trong tầm mắt của Ngụy Linh Hy cũng không thấy có bóng dáng của Huyễn Dạ Khuyết. Nàng thở dài, trái tim nhỏ lắng xuống.

"Không biết cái phòng này bao lâu không được dọn dẹp rồi. Mười năm rồi sao?" Ngụy Linh Hy lẩm bẩm.

"Mười năm nhưng cũng không có nhiều bụi bẩn... kỳ lạ thật."

"Mục Trạch Viêm hắn ta dọn dẹp thường xuyên, lấy đâu ra bụi bẩn."

"..."

Giọng nói của nam nhân truyền tới quen thuộc làm cho Ngụy Linh Hy giật mình. Một ánh mắt sắc lạnh đưa tới, dọa cho nàng cứng đơ người, muốn hét cũng không dám hét.

Trong đầu Ngụy Linh Hy thầm niệm tám ngàn câu: Y không nhận ra mình, y không nhận ra mình!

Huyễn Dạ Khuyết nhìn nàng, đánh giá từ đầu tới cuối, lại chú ý đến ngọc thạch nàng đang đeo. Đây không phải nữ nhân đã khóc lóc bên tai khi y vừa tỉnh dậy đó sao? Xa tận chân trời, mà lại gần ngay trước mặt.

"Ngươi, tên là gì?"

Đối diện trước câu hỏi có vài phần lạnh lùng, Ngụy Linh Hy chậm rãi.

"Nô tì tên Ngụy Linh Hy."

Nàng ngước lên nhìn, khi này mới phát hiện sắc mặt của y không được ổn cho lắm. Cũng đúng, một người ngủ suốt mười năm sau lần trọng thương trong chiến trận chắc cũng ủ không ít bệnh tật. Nghe nói mười năm qua, không một ai dám qua lại nơi này.

Đúng lúc ấy, Trạch Mục Viêm từ bên ngoài bước vào, hắn báo cáo.

"Thái tử, bên ngoài bố trí binh sĩ nhiều hơn thường ngày, có vẻ đang cố ý không muốn chúng ta ra ngoài."



Huyễn Dạ Khuyết hít một hơi dài, y chống tay, ánh mắt lộ ra vài phần bất mãn.

"Càng lúc càng hống hách."

"Vậy chúng ta khi nào thì xuất cung? Người cứ định nhịn như vậy mãi sao?"

"Thời cơ chưa đến, không vội... khụ... khụ..."

Huyễn Dạ Khuyết đột nhiên ho lên mất cái, cổ họng của y càng lúc càng khó chịu.

"Thái tử, hôm qua thần sớm đã gọi thái y, nhưng bọn họ luôn viện cớ..."

Huyễn Dạ Khuyết không nói gì, trong đầu đã sớm nghĩ sẽ đuổi hết đám rùa rụt cổ này, ngay khi y đăng cơ.

"Hay là để nô tì... giúp người bắt mạch?"

Ngụy Linh Hy lên tiếng, nàng đều nghe hiểu hết những gì họ nói, mà nhiệm vụ của nàng lại liên quan đến việc này...

"Ngươi?"

"Nô tì từ nhỏ hay bị bệnh vặt, mẫu thân thường tự mình bắt mạch, cũng dạy cho nô tì không ít."

Trạch Mục Viêm tỏ ý không tin tưởng, nhưng Huyễn Dạ Khuyết lại không có bất cứ nghi ngờ gì đối với nàng.

"Để cô ta thử."

Y đưa tay ra cho nàng chuẩn mạch, Ngụy Linh Hy vốn dĩ sẽ bắt, nhưng như nhớ đến gì đó, nàng liền rụt tay lại.

"Có chuyện gì sao?" Trạch Mục Viêm hỏi.

"Thái tử... thân thể ngàn vàng, nô tì đâu dám khinh suất."

Nàng không biết tìm đâu ra một đoạn dây mỏng, cẩn thận buộc vào cổ tay của Huyễn Dạ Khuyết.

Cho dù là bắt mạch, nàng cũng sẽ tuyệt đối không đụng vào tay y.

Trạch Mục Viêm dường như hiểu ra gì đó, hắn đứng một chỗ bụm miệng cười, bây giờ mới hiểu được tác hại của mấy trò vặt ấu trĩ.

Ngụy Linh Hy không mấy ngạc nhiên khi trong người Huyễn Dạ Khuyết ủ khá nhiều bệnh. Đều là những loại bệnh vặt nhưng chúng ở trong người suốt mười năm, thời gian khá dài để biến thành một căn bệnh nặng. Huyễn Dạ Khuyết còn sống mà bóp cổ nàng chính là một kỳ tích.

"Sao rồi?"

"Bệnh của Thái tử khá nặng, cũng không phải không có cách chữa. May rằng thể chất của người tốt, chỉ cần chịu khó chữa trị và nghỉ ngơi sẽ ổn."

"Vậy cần loại thuốc nào, ta sẽ đi lấy."

"Thứ cho nô tì nhiều chuyện nhưng nghe Trạch đại nhân nói, có lẽ sẽ không ai chịu đưa thuốc cho người đâu."

Huyễn Dạ Khuyết nhướn mày nhìn nàng, nữ nhân này xem ra cũng không ngốc, thậm chí còn có chút tâm tính.

"Về viện này cứ để nô tì lo liệu. Chỉ cần... Thái tử, người để nô tì tự do ra vào là được."

"Chuẩn."

Ngụy Linh Hy mỉm cười, thầm nghĩ Huyễn Dạ Khuyết này còn chưa trở thành Hoàng đế đã ra dáng Hoàng đế đến vậy, xem ra y là thực sự muốn giành lại long ỷ từ tay hoàng đệ rồi.

"Ngụy Linh Hy đúng không? Từ ngày mai lo liệu việc quét dọn, thuốc thang của ta."

"... Hả?"

Ngụy Linh Hy ngây ra một lúc, sau đó lại thở dài. Nàng trách vận mệnh sao có thể đen đủi để nàng phải dính líu tới Thái tử đáng sợ kia, rồi còn bị Hoàng thượng ép phải thực hiện một nhiệm vụ nguy hiểm.

Giữ chân Huyễn Dạ Khuyết.

Ngụy Linh Hy có thể nhìn ra sự nhẫn nại mà y luôn giấu trong lòng, có thể sẽ bộc phát bất cứ lúc nào. Nàng càng không biết được phải làm sao để giữ chân y ở nơi này.

Căn bản vô cùng khó.