Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 23: Ngụy Vân Nguyệt sao cũng ở đây?



"Là Du mỗ trước giờ không thô lỗ không hiểu chuyện, mong các vị bỏ qua. Ta muốn cầu xin mọi người... cứu lấy tiểu Dật."

Ngụy Linh Hy dự đoán quả không sai, cách này đúng là sẽ khiến Du Tam Sứ xuống nước mà tìm mọi cách để họ ở lại.

Huyễn Dạ Khuyết đỡ hắn dậy, y nói.

"Nha đầu nhà ta không có tài cán gì, chỉ sợ làm phiền đến mọi người."

"Ngụy cô nương đã cứu được nô gia, chẳng lẽ lại tiếc tính mạng của con trai ta?"

"Du công tử hiểu lầm rồi, ta khi ấy chỉ là làm liều, thuốc của sư phụ đưa cũng đủ dùng một lần, nếu muốn làm thêm sẽ cần thời gian tìm nguyên liệu."

Du Tam Sứ đứng dậy, ánh mắt như khẩn khoản cầu xin, rũ bỏ mọi sự cứng rắn thường ngày.

"Vậy mọi người cứ ở lại đây. Thôn Vương Kiều bao lâu nay đã không có tia hy vọng nào cả, mọi người chính là chút ánh sáng nhỏ nhoi của bọn ta."

"Tìm được những nguyên liệu điều chế không đơn giản, sẽ mất khá nhiều thời gian, liệu... có gây phiền hà gì cho mọi người không?" Ngụy Linh Hy dò hỏi, nàng vốn dĩ đã biết trước câu trả lời.

"Không không, không phiền chút nào cả. Người đâu, giúp ta đem đồ đạc của họ vào trong, làm thêm cơm tiếp đãi khách quý."

Tất cả đều thầm mỉm cười trót lọt lừa được Du Tam Sứ. Ngụy Linh Hy tự hào nhìn Huyễn Dạ Khuyết, vậy mà y lại cười với nàng, một nụ cười thật hiếm có khi xuất trên gương mặt của một Hoàng đế lạnh lùng.

"Bệ hạ người xem, bây giờ chúng ta thành khách quý rồi."

"Ừm, cô giỏi."

"Người chấp nhận một cách miễn cưỡng như vậy?"

Huyễn Dạ Khuyết: "..."

Sau khi được chấp thuận ở lại, Ngụy Linh Hy theo Huyễn Dạ Khuyết đến tư phòng nghỉ ngơi của Du Mộc Dật. Thằng bé thoạt nhìn chỉ độ mười tuổi, cảm giác gầy gò thiếu sức sống, trên người không ít những nốt mẩn đỏ.

"Tiểu Dật bị như vậy cũng được bảy ngày rồi, đại phu nói nếu không có cách chữa trị, thằng bé cũng chỉ trụ được khoảng một tháng."

"Một tháng thôi sao?"

"Như vậy phải nhanh chóng tìm ra thuốc giải thực sự." Ngụy Linh Hy thầm nghĩ.

Trở về Ban viện, mọi người đều tập trung ở ngoài sân bàn bạc kế sách. Những gì Ngụy Linh Hy bịa ra đều là cách tạm thời để được ở lại nơi này. Hiện tại, nguồn gốc của dịch bệnh vẫn chưa được tìm ra, càng nói đến thuốc giải là điều không thể.

Lần này, Huyễn Tư Khanh lại muốn tách lẻ ra ngoài, với lý do đi thám thính tình hình trước. Cái lý do cũ rích này cũng vẫn dùng được, dù sao Huyễn Dạ Khuyết cùng chẳng mấy quan tâm, hắn nếu muốn đoạt lợi thì một mình cũng sẽ khó mà làm được.

"Bệ hạ, thứ lỗi cho nô tì nhiều lời nhưng người đến đây để muốn chứng minh cho các quan thần năng lực của mình, vậy mà người cứ để Hòa Vương đi như vậy..."

"Trẫm vô dụng đến mức phải kìm hãm hoàng đệ, một thân một mình giải quyết chuyện này?"

Y nói ra một lời rất nhẹ nhàng, nếu không phải trong lòng có tính toán thì nhất định là một kẻ ngốc.

"Bệ hạ nói gì cũng đúng!"

Ngụy Linh Hy suy nghĩ một chút, sau đó nàng đột nhiên ngồi xuống đối diện Huyễn Dạ Khuyết, thầm hỏi.

"Bệ hạ, sáng sớm nay người dậy từ canh ba chỉ để đợi nô tì về sao?"

Huyễn Dạ Khuyết bất chợt im lặng, không khí gượng gạo bao trùm xung quanh. Ngụy Biện rốt cuộc không có liêm sỉ tới mức nào mới dám hỏi mấy câu đó trước mặt bao nhiêu người. Phía sau còn có Trạch Mục Viêm và vài thị vệ đấy, nàng không sợ mất mặt, những Huyễn Dạ Khuyết thì có!

"Chúng ta bàn về chuyện dịch bệnh đi."

"Sao người lại đánh trống lảng rồi. Người đột nhiên khổ sở dậy từ canh ba để chờ nô tì như vậy thực sự khiến nô tì rất rất cảm động."

Trạch Mục Viêm hóng hớt nghe lọt tai, hai mắt trợn lên tương đồng với biểu cảm bất ngờ của hắn.

"Bệ hạ, hóa ra đêm qua người mãi không chịu nghỉ ngơi là để chờ Ngụy cô nương sao?"

Một Ngụy Linh Hy còn chưa đủ, bây giờ lại thêm Trạch Mục Viêm. Nếu hắn không phải thuộc hạ có chút tác dụng, y đã lập tức dùng kiếm khâu lại cái miệng nhiều lời đó lại.

"Hóa ra người thực sự chờ... nô tì à?" Nàng chỉ là muốn nói đùa một chút cho không khí bớt căng thẳng, ai ngờ Huyễn Dạ Khuyết lại thực sự dậy từ canh ba.

Y bị làm sao vậy?

Vì một nô tì ngốc?

"Trẫm khó ngủ nên muốn ra ngoài hóng mát, các ngươi nghĩ ra mấy chuyện linh tinh gì vậy? Tam quan không đứng đắn, đừng trách hồi cung ta trách phạt!"



Quan tâm đến thuộc hạ cũng đâu phải chuyện xấu, có cần phản ứng thái quá như vậy không? Huyễn Dạ Khuyết đúng là không bình thường!

"Được rồi, vậy chúng ta nói về..."

"Ai cho phép cô ngồi ngang hàng với trẫm?"

"..."

Cái con người này còn biết thẹn quá hóa giận à?

Ngụy Linh Hy yên lặng, an phận mà đứng phía sau y. Đúng là không nên chọc giận tảng băng lạnh, vừa cứng ngắc vừa lạnh lùng.

"Bệ hạ, người thông minh như vậy là đã có chủ ý gì chưa?"

"Chưa."

"???"

Hình như nàng đánh giá y quá cao rồi.

"Nếu đã là do Yêu tộc gây ra, vậy chỉ cần giết đám yêu nhân kia là được rồi! Bệ hạ trước kia đã tiêu diệt không ít yêu nhân, một vài kẻ reo rắc mầm bệnh này có đáng là gì!"

"Không được!"

Ngụy Linh Hy đột ngột kêu lên, Huyễn Dạ Khuyết cũng theo đó mà quay qua nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc. Nàng cũng dần nhận ra sự quá khích của bản thân, vội vàng sửa lại.

"Ý nô tì là... còn chưa chắc chắn do Yêu tộc làm, chúng ta không thể manh động."

"Yêu tộc cho cô ăn bùa mê gì mà cô bênh chúng đến vậy?"

Cứu nàng một mạng đã đủ để nàng nhìn ra bọn họ. Mà trên núi chỉ có một gia đình yêu nhân ấy, bọn họ có ý tốt cứu nàng, nếu đúng thật họ reo rắc mầm bệnh thì cũng nên giết nàng ngay tại đó.

Tóm lại, nàng có niềm tin rất lớn rằng Yêu tộc không phải nguyên nhân gây ra đại dịch này.

"Bệ hạ, người tin nô tì thêm một lần này đi, thời gian vẫn còn nhiều, chúng ta từ từ."

Huyễn Dạ Khuyết thở dài nhìn nàng một lúc lâu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lo lắng. Ngụy Linh Hy ngày càng có biểu hiện lạ đối với Yêu tộc, hoặc nói không chừng nàng đã gặp bọn chúng rồi.

"À đúng rồi, đêm qua nô tì vào trong rừng hái chút nấm Đĩnh Bách Thảo, tình cờ phát hiện... người của Hòa Vương."

"Hòa Vương muốn điều thêm người đến đây giúp đỡ sao?" Mục Trạch Viêm ngây thơ hỏi.

"Không hẳn... bọn họ hành tung hết sức khả nghi, không giống như đang tìm nấm. Hơn nữa nếu thực sự là được cử đến, tại sao Hòa Vương không nói gì với bệ hạ?"

Sắc mặt của Huyễn Dạ Khuyết không một gợn sóng, y sớm đã nhìn ra ý đồ của Huyễn Tư Khanh ngay khi hắn ngỏ ý đi theo. Chỉ là y có chút không ngờ hắn lại gấp gáp đến như vậy.

"Cô không phải đã hái được nấm rồi sao? Nó đâu?"

Ngụy Linh Hy chạy vào trong phòng, mang ra một cây nấm mới hái được hôm qua. Nàng gói kỹ nó vào một chiếc khăn tay mà cất đi, cũng chưa kịp nói với mọi người.

"Tại sao không dùng nó cứu Du Mộc Dật?"

"Nô tì ban đầu cũng dự định như vậy, nhưng có chuyện này khiến nô tì có chút quan ngại."

Ngụy Linh Hy đem chuyện của Tiêu Thừa Quyết nói cho mọi người nghe, linh tính của nàng luôn cảm thấy thứ nấm này có vấn đề.

"Đây là nấm trị bách bệnh, cô đang nghi nó mới là thứ có độc?"

Huyễn Dạ Khuyết hiểu rất nhanh, nàng cũng gật gật.

"Đấy chỉ là suy đoán thôi. Nhưng trước hết chúng ta cứ bỏ nó ở đây đã."

"Ừm, đi thôi."

"Hả, đi đâu?"

"Ra chợ xem xem suy đoán của cô có đúng hay không."

Ngụy Linh Hy, Huyễn Dạ Khuyết và Trạch Mục Viêm đều ra ngoài chợ. Bọn họ dừng trước cửa phủ của Tiêu gia để nghe ngóng tình hình, rồi lại nhìn vào số nấm héo úa mà Tiêu Thừa Quyết trước khi chết đã trồng.

Thế nhưng, điều này vẫn chưa chứng minh được việc nấm Đĩnh Bách Thảo ấy có độc.



"Vị đại ca này, hôm nay ông chủ Trần không bán nấm nữa à?"

"Hình như ông ta bị nhiễm bệnh rồi, chắc là do lên núi hái nấm bị đám yêu nhân kia hại!"

Ngụy Linh Hy quay sang nhìn Huyễn Dạ Khuyết, bọn họ không đổ dồn nghi vấn lên đám yêu nhân, chỉ tập trung vào suy đoán của mình.

Trong lúc này, họ lại đột nhiên bắt gặp Huyễn Tư Khanh, đi phía sau hắn còn có thêm một nữ nhân.

"Hoàng huynh, huynh cũng ra ngoài đi dạo sao?"

"Ngụy Vân Nguyệt?"

Ngụy Linh Hy tỏ vẻ bất ngờ khi thấy nàng ta xuất hiện. Ở một nơi nguy hiểm thế này, kẻ nhát chết như Ngụy Vân Nguyệt căn bản sẽ không dám đến. Là vì muốn kiếm chút công lao... giống nàng sao?

"Tham kiến bệ hạ."

"À, đây là thị nữ thân cận của đệ. Chúng ta ở Du phủ không bằng ở Hoàng cung nên đệ đã sai cô ấy mang chút y phục với vài dược thảo quý đến."

Huyễn Dạ Khuyết chỉ cười cho có lệ.

"Hiền đệ có tâm rồi."

Ngụy Vân Nguyệt ngước đầu lên nhìn, ánh mắt rơi vào nữ nhân đứng sau Huyễn Dạ Khuyết. Ánh mắt dành cho tỷ tỷ rõ ràng là không có một chút tình cảm, chỉ toàn thấy sự giả dối.

"Nếu đã đều ở đây thì chúng ta chia nhau ra mỗi nhà, hỏi họ về dịch bệnh này để lấy thêm manh mối."

Huyễn Tư Khanh gật đầu, hoàng huynh của hắn vậy mà lại chẳng nói thêm một câu nào, trực tiếp lướt qua hắn mà rời đi. Thái độ ngông cuồng rõ ràng như vậy, Huyễn Tư Khanh không khỏi ghim hận trong lòng.

"Vân Nguyệt."

"Bệ hạ có gì phân phó?"

"Ngươi có muốn... lập công không?"

Ánh mắt của hắn không có một chút cảm xúc mà nhìn vào một khoảng trống vô định, vô tình khiến cho Ngụy Vân Nguyệt có chút sợ. Nàng ta cúi người, không dám vượt quá giới hạn.

"Nô tì chỉ là một cung nữ hèn mọn, không dám nói đến chuyện công lao."

"Ta gọi ngươi đến đây không đơn giản chỉ để đưa mấy thứ đồ này."

"Điện hạ có lệnh, Vân Nguyệt lập tức thực hiện."

Hắn hít một hơi thật sâu, nói bằng cả sự căm thù.

"Giết chết Ngụy Linh Hy."

Câu nói như sét đánh ngang tai khiến cho Ngụy Vân Nguyệt hoảng hốt nhìn lên. Nàng ta là muội muội của Ngụy Linh Hy, chuyện giết người thế này lại giao cho một nữ tử yếu đuối, Huyễn Tư Khanh hắn bị điên rồi sao?

Nàng ta sợ hãi cúi thấp đầu.

"Vân Nguyệt chỉ là một cung nữ thấp hèn, không có bản lĩnh đó..."

"Chính vì ngươi thấp hèn, cho nên ta mới giao chuyện này cho ngươi."

Ngụy Vân Nguyệt có chút bất ngờ khi bị hắn sỉ nhục, trong lòng không ngừng run lên.

"Điện hạ... không thể... chỉ hù dọa cô ta được sao?"

"Ta biết Ngụy Linh Hy với ngươi là tỷ muội, dù sao cũng khó cho ngươi. Nhưng cô ta không ngờ quỷ kế đa đoan, còn thông minh hơn ta tưởng. Cũng không biết vị hoàng huynh lạnh lùng của ta làm sao lại nghe lời ả răm rắp. Có cô ta ở đây, chuyện của bổn Thái tử đều sẽ bị cản trở. Cho nên..."

Huyễn Tư Khanh nâng cằm Ngụy Vân Nguyệt lên, ném cho nàng ta một ánh mắt vô tình.

"Ngươi chính là người duy nhất có thể giúp ta."

Khóe môi của Ngụy Vân Nguyệt run lên không ngớt, nàng ta quả thật độc ác thâm hiểm, nhưng những việc như giết người tuyệt đối chưa từng làm qua. Hơn nữa, cho dù có ghét Ngụy Linh Hy cỡ mấy thì nàng cũng là cốt nhục của phụ thân, là người của Ngụy gia.

Nàng ta không muốn làm ra chuyện đại nghịch này.

"Yên tâm đi, một cung nữ nhỏ bé chết trong thôn có đại dịch chẳng phải rất bình thường hay sao?"

Nói rồi, Huyễn Tư Khanh đặt vào tay nàng ta một lọ thuốc nhỏ, khẽ thì thầm vào tai.

"Ngươi lập được đại công, địa vị chắc chắn sẽ không phải một cung nữ thấp hèn."