Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 385: Bạc biến thành tiền đồng



Dương Hòa Thư cũng rất vui, đi ra ngoài cùng bọn họ, Mãn Bảo bèn nói với Chu tứ lang và Chu Hổ: "Các huynh đi đi, bọn muội ở lại lều tranh chờ các huynh."

Rồi quay đầu cười với Dương Hòa Thư, vui vẻ nói: "Huynh có muốn đi xem trâu bọn muội chọn không? Thật ra nó không phải là con muội thích nhất, muội thích con trâu đứng thứ ba bên trái nó hơn, tiếc rằng nó đắt quá. Chẳng qua tuy là như thế, muội vẫn sẽ yêu quý nó, sau này cũng sẽ đối tốt với nó."

Dương Hòa Thư cười gật đầu, "Được, chúng ta đi xem."

Hắn tò mò nhìn về hướng bọn Chu tứ lang rời đi, hỏi: "Mấy ca ca muội đi đâu thế?"

"Bọn họ đi lấy tiền ạ."

"À, là tiền đồng hả?"

Mãn Bảo gật đầu.

Dương Hòa Thư tự cho là đã hiểu, cười hỏi, "Chỉ là mua một con trâu thôi mà nhà muội có nhiều người tới quá nhỉ, ngoài ba huynh đệ nhà muội thì còn ai?"

"Nhị ca muội, huynh ấy ở bên kia bán sọt tre và đậu phụ."

"A, nhà các muội còn biết làm đậu phụ hả?"

"Đương nhiên rồi ạ, đậu phụ nhà muội làm ăn ngon lắm, là độc nhất ở huyện thành đấy, lần nào làm cũng không đủ để bán."

Dương Hòa Thư bèn cười nói: "Vậy bao giờ có cơ hội thì ta sẽ nếm thử."

Hai người tán gẫu một lúc, sau đó cùng nhau vào lều tranh xem hai con trâu bọn họ chọn.

Sai lại và người trông trâu không ngờ Huyện thái gia sẽ tự mình tới đây, vội vàng đứng lên, lại thấy Mãn Bảo có vẻ quen biết với hắn, thái độ đối với Mãn Bảo và Chu ngũ lang tốt hơn rất nhiều.

Có một sai lại ở phía trước dẫn đường cho bọn họ, vào trong lều tranh cướp việc của người trông trâu.

Tuy rằng Dương Hòa Thư cũng không có kinh nghiệm xem trâu thực tế, nhưng hắn cũng giống như Mãn Bảo, đã ôn bài trước rồi, vì thế vừa nhìn thấy trâu của Mãn Bảo là hỏi tuổi và hàm răng trước.

Lần này đến lượt người trông trâu thể hiện, chen lên phía trước thao thao bất tuyệt, Dương Hòa Thư nghe mà không khỏi gật đầu, dù sao cũng là người đã ôn bài trước, hắn nghe hiểu hết, tuy rằng vẫn chưa nhìn ra được sự khác biệt của hàm răng khi người trông trâu cho hắn xem răng trâu.

Dương Hòa Thư nghe rất chăm chủ, lại nhìn trâu mà Chu Hổ chọn, sau đó bảo người dắt hai con trâu ra ngoài cửa lều tranh.

Huyện thành huyện La Giang không lớn, huống chi nha huyện và tiệm cầm đồ còn trên cùng một con đường, cho nên Chu tứ lang và Chu Hổ đi nhanh, về cũng rất nhanh.



Chỉ là lúc đi thì bọn họ không mang túi, lúc về lại vác một cái túi to.

Chu Hổ là người vác túi, còn Chu tứ lang chạy bên cạnh hắn, hai người chạy đến trước cửa lều tranh, nở nụ cười với Dương huyện lệnh trước, sau đó mới nói: "Chúng tôi đã mang đủ tiền đến rồi."

Chu tứ lang lấy công văn nợ ra, lại lấy năm xâu tiền đồng từ trong túi mang theo lúc đầu, lúc này mới lấy ba điếu tiền, ánh mắt sáng ngời nhìn sai lại.

Sai lại nhìn lướt qua công văn ghi nợ, xác định đúng là nợ bạc ở nha huyện, liền nhận lấy 3500 văn mà không thấy dị thường gì, sau đó bảo Chu tứ lang ký tên ấn dấu vân tay, thế là có thể dắt trâu đi rồi.

Chờ đến khi Chu tứ lang ký xong, sai lại liền gỡ thẻ bài trên cổ trâu xuống giao cho hắn, nói: "Mang vào ký lục nữa là xong."

Sau đó nhìn về phía Chu Hổ.

Chu Hổ không ngờ thật sự có thể dùng tiền đồng để mua trâu, hắn sửng sốt một lúc rồi lập tức lấy 3200 văn từ trong túi ra đưa cho sai lại, cũng điểm chỉ nhận trâu.

Dương Hòa Thư vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, trầm mặc một hồi lâu mới nhìn về phía Mãn Bảo, dùng ngón tay nhẹ nhàng dí vào trán bé, cười nói: "Cô nhóc này, không ngờ người thứ nhất khiến Dương Hòa Thư ta chịu thiệt sau khi nhậm chức lại là muội."

"Huyện lệnh đại nhân, huynh cũng không bị ảnh hưởng xấu gì mà, trong khi có khả năng muội phải mất hai năm mới có thể trả hết số tiền này, lợi tức huynh đưa cao quá."

Dương Hòa Thư lắc đầu, "Đây đã lợi tức thấp nhất trong tiền lệ rồi."

"Tiền lệ cũng phải có người đầu tiên lập ra chứ, vì sao huynh không tự mình tạo ra một cái tiền lệ?"

Dương Hòa Thư nhíu mày, nghĩ một lúc mới lắc đầu, nói: "Không ổn."

Đối với huyện La Giang, hắn là người mới đến, đối với chốn quan trường, hắn cũng là người mới, vốn chuyện nợ trâu đã đủ khác người, lại tạo ra một cái tiền lệ, chỉ sợ cuộc sống mấy năm tiếp theo sẽ không dễ dàng.

Tuy rằng với gia thế của hắn thì sẽ không đến mức phải xám xịt rời đi, nhưng nếu làm chuyện gì cũng có người nhìn chằm chằm, vậy thì cũng rất đáng ghét.

Mãn Bảo bèn tiếc nuối quay đầu nhìn những con trâu đứng đầy trong lều tranh, nói: "Nếu như vậy, chỉ sợ huynh sẽ rất khó cho nợ được trâu, vì gan mọi người đều không lớn, quan trọng là thiên tai năm ngoái đến đột ngột, cũng không biết năm nay ông trời có thương xót không."

Dương Hòa Thư nói: "Nếu năm ngoái đã bị úng, thì năm nay hẳn là sẽ không mưa nhiều mới đúng."

Mãn Bảo gật đầu, "Vâng, cho nên có khả năng sẽ hạn."

Dương Hòa Thư trừng mắt.

Chu tứ lang và Chu Hổ cầm một tờ công văn từ nha huyện đi ra, trên mặt tràn đầy niềm vui.



Tít từ đằng xa, Chu tứ lang đã phất tay với bé, nói: "Mãn Bảo, chuẩn bị cho tốt nhé, nhà chúng ta có trâu rồi!"

Đối với Dương Hòa Thư, Chu tứ lang cũng có ấn tượng rất tốt, vì thế vội vàng nói: "Huyện lệnh đại nhân, lần trước ngài tới thôn của chúng tôi, chúng tôi không biết ngài là huyện lệnh, lần sau nếu ngài còn đến, chúng tôi chắc chắn sẽ chiêu đãi ngài thật tốt, tôi, tôi mời ngài đến nhà tôi ăn cơm, đến lúc đó mấy quả trứng chim tôi bắt được đều cho ngài ăn hết."

Dương Hòa Thư cười tỏ vẻ cảm ơn, hỏi Mãn Bảo: "Cũng lâu rồi ta chưa ăn đậu phụ, nhị ca muội bán hàng ở chỗ chợ chuyên bán nông sản hả?"

Chu tứ lang lập tức nhanh nhạy nói: "Nào cần đến ngài tự phái người đi chứ? Lát nữa ta sẽ mang tới cho ngài, ngài chỉ cần nói muốn ăn bao nhiêu là được."

Dương Hòa Thư ngẫm nghĩ, nói: "Tối nay ta định mở tiệc chiêu đãi mấy người khách, cứ lấy nhiều chút, cậu tự xem đi."

Dứt lời thì bảo tùy tùng đứng sau đưa tiền.

Tùy tùng liền móc ra một xâu tiền đồng đưa cho Chu tứ lang.

Chu tứ lang hoảng sợ, gì vậy, cho dù là bây giờ cây đậu đắt hơn một chút, đậu phụ cũng tăng giá thành ba văn tiền một miếng, nhưng cũng không cần phải đưa cho hắn nhiều như thế chứ?

Chu tứ lang nhỏ giọng hỏi, "Xin hỏi tiểu ca, huyện lệnh đại nhân mở tiệc chiêu đãi nhiều người không?"

"Ngươi hỏi cái này để làm gì?"

"Tôi định tính xem nên mang đến đây bao nhiêu đậu phụ."

Tùy tùng liền nói: "Tầm năm sáu người."

Chu tứ lang nghe xong thì tính được ngay, Huyện thái gia có tiền như vậy, đặt một bàn tiệc rượu chắc không chỉ làm một món ăn đâu đúng không?

Vì thế hắn ngẫm nghĩ, lấy 30 văn từ xâu tiền kia ra, rồi trả lại tiền thừa, cười nói: "Ngài yên tâm, lát nữa tôi sẽ tự mang đậu phụ tới, nhà của chúng tôi toàn làm đậu thành miếng to, hơn nữa bây giờ lương thực đắt hơn rất nhiều, khiến cho cây đậu cũng đắt hơn, cho nên đều bán ba văn tiền một miếng. Lát nữa tôi sẽ mang cho ngài mười hai miếng, ngâm trong nước còn để được đến sáng mai, nếu không thì tiểu ca cũng thử nếm đậu phụ nhà chúng tôi, thật sự là cực kỳ ngon đó.."

Tùy tùng phất tay, tỏ vẻ đã biết, cất số tiền thừa rồi bảo Chu tứ lang đi.

Chờ đến khi nhà họ Chu đều đi rồi, tùy tùng mới trở lại phía sau Dương Hòa Thư, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, nhìn có vẻ khá thật thà, không nổi lòng tham, ba văn tiền một miếng đậu phụ, mua mười miếng còn tặng thêm hai miếng."

Dương Hòa Thư khẽ gật đầu, phân phó hắn: "Ngươi đi đến cửa hàng bạc hỏi thử xem, bây giờ một lượng bạc có thể đổi được bao nhiêu tiền đồng, đúng rồi, ngoài cửa hàng bạc, còn có chỗ nào có thể đổi tiền đồng không?"

Tùy tùng ngẫm nghĩ, nói: "Hình như tiệm cầm đồ cũng đổi được ạ."

"Vậy thì đi hỏi cả hai."