Phúc Nữ Nhà Nông

Chương 369: Chúng ta bận



Mãn Bảo gật đầu, đương nhiên là giỏi, trung tâm mua sắm của Khoa Khoa nhiều thứ tốt lắm, chỉ là có rất nhiều thứ bé không nỡ mua mà thôi.

"Nên tặng Bạch nhị thứ gì đây?" Mãn Bảo nói: "Tặng quà là phải tặng thứ người ta thích đúng không?"

Bạch Thiện Bảo ngẫm nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Hắn muốn có một thanh kiếm!"

Mãn Bảo không chút nghĩ ngợi, nói: "Quá đắt, chúng ta không mua nổi."

Bạch Thiện Bảo cũng cho rằng như vậy, gật đầu, "Nhưng nếu kiếm làm bằng gỗ thì sao?"

Hai người liếc nhau, Mãn Bảo lập tức nói: "Vậy dùng gỗ làm đi."

"Ta không biết làm."

"Chắc chắn thợ mộc sẽ biết, nếu không thì bảo nhị ca ta làm."

"Vậy ngươi nói xem chúng ta nên làm kiếm như nào?" Bạch Thiện Bảo nói: "Trong sách viết, kiếm hai lưỡi thân thẳng đầu nhọn, có thể đả thương người, đâm xuyên giáp. Hung hiểm dị thường, sinh ra là để giết chóc. Ta đã vẽ một cái, ngươi xem đi."

Mãn Bảo chỉ xem một cái, nói luôn: "Giống kiếm của ba người xấu kia."

Bạch Thiện Bảo gật đầu, "Ta vẽ thân nó rộng hơn, ta cảm thấy như thế đẹp hơn."

"Phải hơi nghiêng nữa, có nên khắc thứ gì đó lên trên không?" Mãn Bảo đề nghị: "Ví dụ như thiên hạ đệ nhất kiếm gì đó."

"Cái này thì đúng là phải đi tìm thợ mộc."

Ở nhà họ Bạch, thợ mộc chế tạo cày cho nhà họ Bạch không ngờ mình sắp về nhà ăn Tết rồi mà còn lâm thời nhận được một đơn đặt hàng như vậy.

Kiếm gỗ, rất đơn giản nha, chỉ cần đẽo đẹp chút là được, cũng không tốn bao nhiêu công, còn chữ, chỉ cần hai khách hàng nhỏ có thể viết ra, thì bọn họ có thể khắc ra được.

Thợ mộc già tự tay đẽo gọt, chưa đến nửa ngày đã làm xong một thanh kiếm gỗ, mài giũa thêm chút nữa, sau đó mới khắc chữ lên trên.

Hôm sau Bạch nhị lang nhận được quà của hai người thì sợ đến ngây người.

Bạch Thiện Bảo đưa kiếm gỗ cho cậu, nói: "Đây là quà chung của chúng ta tặng ngươi, tốn không ít tiền đấy."

Bạch nhị lang nhận lấy, vô cùng cảm động, cậu vẫn luôn muốn có một thanh kiếm, nhưng đây là điều không thể, nhiều nhất chỉ là nhặt mấy cái que trên đường làm kiếm thôi.

Hai người nói: "Ngươi là sư đệ của chúng ta, chúng ta lớn hơn ngươi, nhất định sẽ chăm sóc ngươi."

Bạch nhị lang rối rắm vô cùng, vừa vui lại vừa không vui, nhưng Mãn Bảo đã hào phóng vung tay lên nói: "Được rồi, sau này sư tỷ sẽ chăm sóc các ngươi. Bây giờ chúng ta đi ra ruộng nhìn cái đã."



"Ngoài ruộng có gì đẹp?" Bạch nhị lang không kìm được lẩm bẩm.

Bây giờ đúng là ngoài ruộng không có gì đẹp, hố trồng cây ăn quả đã đào xong, ruộng cũng đã cày một lần, ba đứa ở vào sống trong nhà đất đỏ, chuồng gà đã dựng, chuồng bò cũng xây xong rồi, giờ chỉ chờ mùa xuân đến thôi.

Bây giờ công việc của ba đứa ở ngoài chăn trâu thì chính là xử lý phân bón cho ruộng, bảo đảm đến lúc cày bừa vụ xuân thì phân này có thể dùng được.

Thỉnh thoảng bọn Mãn Bảo đi ra ngoài chơi sẽ ghé qua nhìn một cái.

Đối với cày bừa vụ xuân, ai cũng không dám chểnh mảng, cho dù đây là lần đầu tiên Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo tự mình sắp xếp công việc của một thôn trang, cũng biết cày bừa vụ xuân là chuyện quan trọng nhất khi bắt đầu một năm mới.

Còn Bạch nhị lang tất nhiên sẽ nghe theo bọn họ.

Trang tiên sinh rất tri kỷ sắp xếp chương trình học của bọn họ vào buổi tối, cho bọn họ nghỉ vụ xuân bận rộn, thậm chí còn cho bọn họ tự ra ruộng tham gia lao động.

Mà ông chỉ chiếm dụng nửa canh giờ buổi sáng và một canh giờ sau bữa tối.

Buổi sáng ông cho bọn họ viết chữ, buổi tối thì giảng bài cho bọn họ.

Sau hai ngày mơ màng buồn ngủ, Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo đã thích ứng, còn Bạch nhị lang lại có cảm giác giờ đi còn học còn mệt hơn ngày xưa.

Nhưng bây giờ không thể so với đi học ở lớp trước kia, bây giờ chỉ có tổng cộng ba học sinh.

Ba người ngồi trước mặt tiên sinh, cậu vừa hơi díu mắt thì sách của Trang tiên sinh đã quét đến, sau đó Bạch nhị lang liền phải đứng nghe giảng bài.

Mãn Bảo và Bạch Thiện Bảo che miệng cười, chờ tiên sinh giảng bài xong thì hành lễ ra về.

Lúc ra khỏi tiểu viện thì trời đã tối rồi, Chu ngũ lang đánh ngáp đứng lên từ một tảng đá, vẫy tay với Mãn Bảo, "Đi thôi, về nhà."

Đại Cát và người hầu nhà Bạch nhị cũng đi lên đưa thiếu gia nhà mình về nhà.

Bây giờ vẫn còn chưa khuya lắm, có một số nhà đi làm ruộng về muộn cũng mới vừa rửa mặt xong, cho nên trên đường về nhà có thể nghe thấy đủ loại thanh âm từ các nhà truyền ra.

Chu ngũ lang đoán thời gian đón rất sát, chỉ phải chờ tầm nửa khắc thôi, nhưng hắn vẫn thấy vô cùng buồn ngủ, chủ yếu là do hai ngày nay mới bắt đầu cày bừa vụ xuân nên rất mệt.

Hắn không khỏi đấm eo, nói: "Trang tiên sinh càng ngày càng nghiêm khắc, ngày trước bận vụ xuân các muội còn được nghỉ, bây giờ còn hơn bình thường, cả sáng cả tối đều phải đi học."

Mãn Bảo không nói gì, Chu ngũ lang cũng không thèm để ý, hắn lại ngáp một cái, dụi khóe mắt đã chảy ra nước mắt, mệt mỏi hỏi: "Các muội trồng bao nhiêu mẫu lúa mạch?"

"Bà Lưu mới chỉ mời tám người làm công tạm thời, cho nên bây giờ mới gieo được mười lăm mẫu."



"Không tệ, còn nhanh hơn nhà chúng ta một chút."

Mãn Bảo nói: "Chủ yếu là bọn muội có ba con trâu."

"Ừ nhỉ, một con trâu có thể bằng hai lao động khỏe mạnh, cơ mà nếu tính thế thì tốc độ của các muội là chậm đấy, có phải có người lười biếng hay không?"

"Chắc vẫn ổn," Hai ngày nay Mãn Bảo cũng đi ra ruộng, đương nhiên, bé cũng không biết làm gì, chỉ gieo hạt xuống những luống ruộng đã rải phân thôi, "Bạch trang đầu chưa nói bọn họ lười biếng."

"Chờ bao giờ nhà mình trồng xong lúa mạch sẽ đến giúp các muội." Chu ngũ lang ngẫm nghĩ, nói: "Không cần các muội trả tiền."

Mãn Bảo liền ngẩng đầu cười với hắn, nói: "Nói không chừng bọn muội còn xong sớm hơn ấy, ngũ ca, có trâu thật sự tiện hơn rất nhiều, không thì nhà mình cũng mua một con trâu đi."

Tinh thần Chu ngũ lang rung lên, lập tức không còn thấy buồn ngủ nữa, hắn hưng phấn hỏi: "Mãn Bảo, muội có tiền hả?"

Mãn Bảo tiếc nuối lắc đầu, "Không ạ, muội đã hỏi bà Lưu, một con trâu khỏe cần phải hơn 4000 văn, ít nhất phải 4200 văn, loại trâu bét nhất cũng phải hơn 3000 văn."

Chu ngũ lang không khỏi than thở, "Đủ tiền để cưới một cô vợ."

Mãn Bảo vô cùng tán thành gật đầu.

Chu ngũ lang liền không còn hứng thú nữa, "Nếu muội không có tiền thì giờ nhắc đến cái này có ích gì?"

"Muội không có tiền, nhưng cha có mà, gừng và củ mài thu hoạch thu đông năm ngoái, tam ca và tứ ca đã nộp không ít vào quỹ chung."

Chu ngũ lang lắc đầu, "Cha sẽ không bỏ tiền đâu, trừ phi chờ đến vụ hè năm nay xác định được lúa mạch không có vấn đề gì, nếu muội cứ quấn đòi thì còn có khả năng cha sẽ bỏ tiền."

Mãn Bảo ủ rũ hạ vai.

Về đến nhà, trong phòng Chu tam lang truyền đến tiếng khóc của trẻ con, Chu ngũ lang về phòng trước, còn bé thì chạy lịch bịch sang bên đó, thấy Hà thị đang ôm em bé đi loanh quanh trong phòng, "Tam tẩu, Ngũ Đầu sao vậy ạ?"

Mặt Hà thị ửng đỏ, nói: "Hắn đói bụng."

Mãn Bảo hiểu ra, sữa Hà thị lại không đủ.

Ngũ Đầu được sinh hồi tháng giêng, vừa qua năm chưa được bao lâu thì bé ra đời, nhưng không biết vì sao mà sữa của Hà thị lại không đủ lắm, hắn thường bị đói đến mức khóc oa oa.

Hà thị nói: "Tam ca muội đi chưng trứng gà rồi."

Mãn Bảo nói: "Không thì nhà ta cũng mua một con dê ạ?"

Hà thị cười nói: "Không cần đâu, chờ hắn lớn thêm một chút là có thể ăn được ít cháo rồi."