Phù Phá Thiên

Chương 4: Ra tay ứng cứu



“ Khụ... Khụ…..” Lý Phù một mặt nhem nhuốc ho lên sặc sụa.

“ Haa…! Có khói! Có khói!” Lý Phù mặt vui như điên, vung tay múa chân loạn xạ.

“ Không! Không thể vui mừng quá sớm, cách một bước thành công còn rất xa. Một sấp mười tấm phù phôi hai linh thạch, một lọ phù mực mười linh thạch, phù bút hai mươi linh thạch, đến nay ta tiêu tốn ít cũng hơn trăm linh thạch, tốc độ này còn quá chậm.” Cổ nhân từng dạy kiêu ngạo thì không nên việc, Lý Phù không ngừng nhắc mình không được tự mãn.

Muốn trở thành phù sư ít thì vài năm, lâu thì chục năm, mới học nửa năm đã đến được bước này như Lý Phù quả thực làm người kinh hãi. Tuy nhiên Lý Thiên Lâm vì không muốn cháu mình kiêu ngạo mà lười nhác cho nên nói dối rằng phù sư bình thường đều là một năm nhập môn, thậm chí nhiều vị tuyệt thế thiên tài cần chỉ là vài tháng.

Cũng vì thế mà Lý Phù không có quá nhiều suy nghĩ, ngồi xuống tiếp tục luyện tập vẽ phù.

Linh phù hắn vẽ gọi là Hắc Sương Phù, có thể chớp mắt tạo ra mảng lớn khói đen để che đậy tai mắt. Tác dụng đơn giản, giá cả cũng rẻ nhưng bù lại ở chỗ đơn giả, bình thường muốn trở thành phù sư đều là bắt đầu từ thứ này.

Rất nhanh trong phòng chỉ còn tiếng hít thở đều đều, ngòi bít qua lại như gió trên phù phôi tạo ra những tiếng sột xoạt cực nhỏ gần như không thể nghe thấy.

Vẽ phù không kể thời gian, mới đó trời đã tối mịt.

Có lần kia kinh nghiệm, kỹ năng của Lý Phù càng ngày càng quen tay, trong phòng theo đó cũng bám đầy bụi khói. Đến tấm phù phôi cuối cùng, khi ngòi bút vẽ nốt nét phù văn cuối cùng phù phôi không giống như hàng ngàn lần trước mà nổ tung, ngược lại nó hơi lấp loé liền an tĩnh nằm đấy.

Lý Mạc hô hấp ồ ồ, cẩn thận cầm lên tấm linh phù thành phẩm đưa lên mắt quan sát. Linh phù hình chữ nhật, vuông vắn bằng bàn tay, bên trên vẽ đơn giản một ký tự đỏ bừng, là một tấm Hắc Sương Phù đạt yêu cầu không thể nghi ngờ.

“ Hắc Sương Phù không thể dùng để tấn công hay phòng ngự, khói đen tạo ra nhưng có thể che đậy giác quan. Một số trường hợp có thể tạo ra kỳ hiệu, thị trường đều là dùng giá cả hai tấm một viên hạ phẩm linh thạch để trao đổi.” Lý Phù hắc hắc cười, trong đầu không thể ngừng nghĩ tới tương lai mỹ hảo. Nửa năm không biết mệt mỏi luyện tập, hắn cuối cùng cũng chờ được đến một ngày này.


Dù là ở đâu thì phù sư cũng là một nghề kiếm ra tiền!

Lý Phù cầm chặt Hắc Sương Phù trong tay, muốn trước tiên khoe với gia gia nhưng lão nhân gia ngài vẫn chưa về. Đã gần nửa đêm, Lý Thiên Lâm bình thường sẽ không về muộn như vậy.

Trong nòng vui sướng, Lý Phù cũng như quên đi mệt mỏi trong người, cơn buồn ngủ đã tan biến từ lâu, hắn liền ra cửa đợi gia gia về.

Trời đêm có chút lạnh, gió hiu hiu thổi hàng cây đung đưa như lũ quỷ.

Không gian tối đen, nhìn tới đầu ngõ có một đứa trẻ gầy gò đang đứng, tinh ý có thể nhìn thấy cơ thể hắn đang run run vì lạnh.

Lý Phù đợi nửa canh giờ vẫn không thấy người đâu, cơ thể vốn yếu đuối có chút tê cứng cho nên đang do dự không biết nên vào nhà hay không thì loáng thoáng nghe được cuối đường tiếng cãi vã. Trong đó một tiếng nói hắn rất quen làm hắn không nhịn được mà từng bước áp sát, muốn nghe ngóng xem ở đó có chuyện gì.

Hơi hé mắt qua bức tường lạnh ngắt, cuối ngõ thấy rõ ba người đang tranh chấp. Một bên là hai thanh niên bưu hãn, bên còn lại bất thình lình chính là Lý Thiên Lâm, bọn hắn người qua tiếng lại, thậm chí còn muốn động tay động chân.

Thông qua cuộc cãi vã, có vẻ như Lý Thiên Lâm nợ tiền hai thanh niên cho nên bị người tới đòi lại.

Một tên thanh niên áp sát, trừng mang phồng má hét: “ Lão già khốn khiếp! Ngươi làm hỏng Phi Thiên Phù của bọn ta thì phải đền.”

“ Hừ! Thiên Thiên Phù dù đặt ở đâu cũng là tinh phẩm trong tinh phẩm, hai tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi cũng muốn có lấy. Ta thấy các ngươi rõ ràng làm trò bất chính, muốn cướp linh thạch của lão già này.” Lý Thiên Lâm không chút yếu thế đối đáp.

Nghĩ tới mấy canh giờ trước, lão bây giờ còn hối hận không thôi. Chuyện là lão đi qua một sạp hàng rong, thấy quầy hàng rách nát mà bên trong lại bán một tấm Phi Thiên Phù, hơn nữa giá cả rất rẻ. Nhớ tới đứa cháu ở nhà lão liền không nhịn được mà cầm lên xem xét, thiết nghĩ nếu có thể mua về cho cháu mình mở mang tầm mắt một phen thì thật tốt.



Ai ngờ vừa cầm vào tay một khắc Phi Thiên Phù liền bốc khói xanh, hoá thành một làn gió mát bay mất. Lý Thiên Lâm nhìn tới đây còn đâu không biết mình bị lừa, cũng là vì lão mải nghĩ về đứa cháu yêu quý mà nhất thời mắc bẫy.

Tiếp theo cũng không cần đoán, bán hàng là hai thanh niêm cao lớn liền bám lấy lão không chịu tha, đồi bồi thường năm mươi viên linh thạch.
Lý Thiên Lâm làm sao có thể đồng ý, cung cấp Lý Phù vẽ phù đã làm lão tán gia bại sản, nếu mất trắng năm mươi linh thạch nữa thì hai ông cháu chẳng phải thành ăn mày.

Cũng may bên trong Bồi Tiên Thành không cho tranh đấu, hai tên thanh niên hết uy hiếp lại ăn vạ cuối cùng còn gọi tới Thiết Giáp Vệ thủ thành nhưng đều không được như ý. Dù sao thì chuyện này chỉ cần người sáng suốt liền có thể nhìn ra chân tướng, muốn lừa cũng chỉ có thể lừa mấy tên trẻ ranh miệng còn hổi sữa mà thôi.

Nhưng mà cũng không biết hai tên này có phải chó đầu thai hay không mà cắn mãi không nhả, tối nay Lý Thiên Lâm đang trên đường thì bắt gặp hai thanh niên niên tự xưng là Hồng giang nhị quái. Tiếp đó cũng không có gì mới mẻ, bọn hắn soạn lại văn cũ, đòi Lý Thiên Lâm trả năm mươi viên hạ phẩm linh thạch bồi thường Phi Thiên Phù.

Đã khá khuya, nơi đây lại vắng vẻ cho nên Hồng giang nhị quái càng là không cố kỵ, nhìn bộ dáng hung hãn của bọn hắn nói không chừng còn sẽ động thủ. Đối phương hai tên trai tráng khoẻ mạnh đối phó Lý Thiên Lâm một người thật quá dễ dàng.

Nên biết bên trong Bồi Thiên Thành cấm tranh đấu nhưng sức người chung quy có hạn, thủ vệ binh cũng không thể túc trực tại mọi ngõ ngách trong thành được. Chỉ cần ra tay nơi hẻo lánh lại không gây ra động tĩnh quá lớn, giải quyết gọn gẽ liền có thể vô sự.

“ Ngươi xác định không trả nợ!” Tên mặt tròn hò hét.

“ Không phải ta không trả mà căn bản ta không nợ các ngươi.” Lý Thiên Lâm trong lòng lo sợ nhưng ngoài mặt không chút yếu thế. Lão định bụng nếu hai tên này ra tay lão sẽ hết sức kêu cứu, cố gây ra động tĩnh thật lớn, chỉ mong các tiền bối trong thành không để tặc tử làm loạn.

Hồng giang song hùng có một to một nhỏ, tên nhỏ con nghe tới đây thì cười gằn, không chút dấu hiệu hai tay vỗ mạnh xuống đất.

Thổ Tường Thuật!



Một đạo ánh vàng léo lên rồi tắt, lập tức đất rung ù ù, bụi bay mịt mù.

“ Cư......!” Lý Thiên Lâm vừa kịp mở miệng xung quanh đã mọc lên bốn bức tường đất, trực tiếp tạo thành một hình kim tự tháp vây kín lão.

Tên to con lắc tay lấy ra một cây rìu to ngang thân người, hung hổ như con gấu đen lao tới.

Xoát! Xoát! Xoát!

Ba đạo kiếm khí xanh nhạt ngang nhiên xuất thế cắt nát tường đất, trong lớp bụi mù Lý Thiên Lâm có chút chật vật hiện thân.

Không cho lão cơ hội mở miệng, tên to con đã cầm rìu sắt lao tới.

Tưởng chừng sẽ có một trận kịch chiến thì trên đầu truyền tới một tiếng bụp rất nhỏ, khói đen dày đặc từ không hoá có, từ ít hoá nhiều. Chẳng bao lâu không gian đã bị khói đen che kín, giơ tay không rõ năm ngón.

Khói đen loạn vũ, lăn lộn mãi mới chịu tan biến. Tại chỗ chỉ còn Hồng gia nhị quái căm tức đứng tại chỗ mắng chửi ầm ĩ.



Nếu bạn rảnh, xin mời đọc