Phù Phá Thiên

Chương 23: Đại Bắc Thành



Một ngày này, trời đất âm u, cát gầm như sấm.

Lý Phù một thân áo choàng kín người, mặt mũi che chắn cẩn thận, ngơ ngác lẻ loi đứng giữa đầy trời bụi cát. Hắn hết đông tây ngó nghiêng lại cầm lên ngọc giản ghi chép bản đồ xem xét, càng nhìn hai hàng lông mày càng nhíu chặt.

“ Đại Bắc Thành đâu?” Lý Phù mấp máy đôi môi nứt nẻ, khàn giọng thầm thì. Theo bản đồ ghi chép, Đại Bắc Thành rõ ràng ở ngay tại chỗ này. Chỉ là thật sự dùng hai mắt nhìn, bốn phía thênh thang bát ngát, nào có lấy bóng dáng thứ gì.

Chẳng nhẽ nữ tử kia đưa bản đồ là giả? Không thể nào! Bản đồ ghi chép cẩn thận kỹ càng, dấu vết cũ kỹ, rõ ràng đã có từ lâu. Hay là có trận pháp dùng pháp che mắt giấu đi tiên thành, nếu thật như vậy toà trận pháp này cũng quá nghịch thiên đi! Lý Phù càng nghĩ càng đau đầu, tình huống trước mắt rốt cuộc là thế nào, chẳng nhẽ toà tiên thành này đã chuyển đi nơi khác?

Nên biết tiên thành cũng không phải nhà tranh mái lá, muốn di chuyển chỉ sợ so với dời non lấp bể không dễ hơn bao nhiêu. Trước mắt nhìn lại thì khả năng bản đồ là giả thực tế nhất.

“ Hừ! Cứu ngươi một mạng ngươi còn rắp tâm lừa dối Lý mỗ, nếu gặp lại đừng trách tại hạ không hạ thủ lưu tình.” Lý Phù bực tức lẩm bẩm, quay đầu nhìn một chút bát ngát mênh mông đồi cát, hắn bỗng chốc không biết bây giờ nên đi nơi nào cho phải.

Tại chỗ ngây ngốc hồi lâu, họ Lý cuối cùng cũng chịu lê thân mỏi mệt rời đi.

Không ngờ hắn vừa quay lưng một khắc, mặt cát rung chuyển mãnh liệt, lòng đất vang lên từng trận ù ù như sấm, động tĩnh như núi sập vách lở. Lý Phù không chuẩn bị cho nên có chút lảo đảo, hoảng hốt cảnh giác nhìn quanh, trong tay không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy một tấm Mộc Thuẫn Phù.

May mắn tiếp theo cũng không nhảy bổ ra một bầy hung ác yêu quái như tưởng tượng, ngược lại cách đó không xa mặt cát điên cuồng di động, chẳng bao lâu đã cuộn tròn thành xoáy như xoáy nước.

Lý Phù nhìn cảnh trước mắt mà trong lòng kinh nghi, thận trọng lùi ra sau một khoảng cách.


Lại qua mấy nhịp thở thời gian, vòng xoáy cát bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ rồi uỳnh một tiếng, cát vàng bên trong đua nhau phóng lên tận trời.

Cát vàng nhỏ xíu, lung linh theo gió bay đi, dưới ánh trăng sáng tỏ ra đặc biệt mỹ lệ quỷ quyệt. Trước mắt một bộ cảnh tượng như cá voi phun nước làm cho Lý Phù sững người, không rõ vì sao.

Lượng cát khổng lồ bay lên không gian, tung toé phân tán, tại mặt cát ứng theo xuất hiện một cái hố sâu hoắm, nhìn vào chỉ thấy đen ngòm một mảnh. Lý Phù càng nhìn càng kinh nghi, không đợi hắn phản ứng trong hố đã đua nhau bay ra gần trăm người, thình lình tất cả đều là tu tiên giả.

Sa mạc hoang vu, trước mắt bỗng ra nhiều tu tiên giả như vậy làm Lý Phù vô thức cảnh giác, dưới chân lùi lại. Chỉ là may mắn hắn nghĩ nhiều, những tu tiên giả kia ngang trời xuất thế xong liền nhìn hắn một cái cũng không nhìn, mỗi người một hướng rời đi.

Những tu tiên giả này tuổi tác không giống, ăn mặc khác biệt, rời đi cũng là mỗi người một ngả, hiển nhiên không phải một bọn. Vậy mà bây giờ lại giống nhau bất thình lình bay ra từ hố cát, trong này nhất định có uẩn khúc.

Cả cái cách hố cát xuất hiện nữa cũng vô cùng không bình thường, rõ ràng có nhân lực dấu vết.

Lý Phù trong lòng có phỏng đoán, mười phần thận trọng tiến tới bên cạnh hố cát. Đứng xa thì thôi đi, lại gần mới biết hố cát rộng lớn, chỉ sợ so với một ngôi nhà còn lớn hơn, bên trong sâu hun hút, đen nhánh một mảnh.

Chỉ là giữa một mảnh đen tuyền kia lại có ba chữ đỏ bừng vô cùng nổi bật làm cho người ta không thể không chú ý, tuy nét chữ kỳ dị nhưng vẫn có thể nhận ra ba chữ kia rõ rành rành ý nghĩa, chính là Đại Bắc Thành.

Mới đầu hai mắt còn không quen bóng tối, ngoài ba chữ to tướng kia thì cái gì cũng không thấy. Chỉ là đợi một chút, lấy thị lực viễn siêu người thường của tu tiên giả đã có thế thấy đáy hố im ắng nằm đấy hai cánh cửa lớn, ba chữ Đại Bắc Thành chính là viết trên cửa này.

“ Sa Hải quả nhiên kỳ lạ! Tiên thành không cưỡi mây đẫm núi thì cũng thôi đi vậy mà còn nằm ngầm dưới đất. Người ngoài không biết nội tình chỉ sợ tìm kiếm bao lâu cũng không thấy được!” Lý Phù vui mừng cười một tiếng, không làm nhiều do dự liền hướng đáy hố chậm rãi tiếp cận.



Tuy vậy hắn trời sinh nhát gan, dù đã nắm chắc mười phần nhưng vẫn không nhịn được trong lòng căng thẳng, đem ba tấm Hoả Cầu Phù cùng một tấm Mộc Thuẫn Phù còn lại siết chặt trong tay, một bộ gió thổi cỏ lay liền điên cuồng phản kích bộ dáng.

Bịch một tiếng! Lý Phù hai chân đã chạm tới đáy hố. Hai cánh cửa nhìn gần càng thấy được rõ ràng, bên trên hoa văn kỳ dị, u quang luân chuyển, kích cỡ to lớn vô cùng, nhìn vào liền biết bất phàm.

Đang khi hắn không biết làm sao, hai cảnh cửa lớn ầm ầm chuyển động, vậy mà chậm rãi mở ra.

Hai cánh cửa lớn vốn dĩ nằm bằng trên mặt đất, vị trí kỳ lạ. Nay mở ra trực tiếp để lộ một đường đi dẫn sâu thêm nữa vào lòng đất.

Lại gần cúi đầu nhìn, may mắn bên dưới hai cánh cửa cũng không phải tối tăm âm u, ngược lại sáng bừng một mảnh. Lý Phù không quen cường quang bất chợt nheo mắt, phía trước chỉ thấy từng tia sáng xa gần lấp loé. Đợi nhìn rõ, dưới chân không ngờ lại rộng rãi thoáng đạt, kiến trúc san sát, đường đi ngang dọc, trên không lơ tửng những đoàn cường quang như mặt trời, đem khắp nơi chiếu tới sáng như ban ngày.

Nhìn trên đường nối đuôi qua lại tu tiên giả, khắp nơi thần điểu quái thú, Lý Phù rõ ràng đây đích thực chính là Đại Bắc Thành hướng tới đã lâu.
Hoá ra tu tiên giả nơi đây dùng đại thần thông tại trong lòng đất trực tiếp móc ra một không gian khổng lồ, Đại Bắc Thành chính là tại dưới lòng đất mà xây dựng. Lý Phù lúc này trên cao nhìn xuống, đông tây bốn phía đều không có hồi cuối, cũng không rõ mảnh thiên địa dưới lòng đất này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu!

“ Quả thật kỳ lạ! Không biết nơi này còn có thể đem tới cho ta bao nhiêu bất ngờ.” Lý Phù ngơ ngác hồi lâu, mãi mới tỉnh táo lại. Thấy trước mắt treo rất nhiêu sợi xích to lớn, một mực từ cửa thành buông xuống bên dưới, hắn biết đây chính là có người đặc biệt chuẩn bị, nắm vào dây xích chậm rãi rơi xuống.

Hai chân dẫm thực địa, nhìn trước mắt mệnh mông kiến trúc, không khí náo nhiệt đã không thấy thật lâu làm người thổn thức. Kiến trúc nơi đây thô kệch cao lớn, người qua kẻ lại ăn mặc quái dị, khắp nơi đều là cảnh tượng dị vực, vậy mà Lý Phù lại cảm thấy thân thiết từ lâu, cứ như trở lại thời khắc lần đầu bước chân vào Bồi Tiên Thành.

Chỉ khác lúc đó bên cạnh còn có gia gia săn sóc từng chút, nay chỉ lẻ loi một mình tới quê người. Cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng!



“ Gia gia, người chờ con! Chúng ta rất nhanh liền sẽ đoàn tụ, chắc chắn!” Lý Phù chậm rãi tiến về phía trước, một bước một lời. Đến cuối cùng bóng lưng thẳng tắp, hiên ngang như muốn chọc trời, trong lòng do dự toàn bộ mất sạch, chỉ còn đối với tương lai cố chấp cùng khát vọng.


Thời gian như cát trôi kẽ tay, một đi không trở lại. Mới đó ba ngày đã trôi qua, Lý Phù cũng đã tới Đại Bắc Thành được ba ngày.

" Hzzzz....! Sa Hải không thích hợp cho ta ở lại, phen này tới đây không biết là đúng hay sai!" Lý Phù muộn phiền lắc đầu, đặt xuống cuốn Sa Hải Du Ký trong tay. Nhìn bên ngoài cửa sổ mười vòng Nhân Luân Nhật luân chuyển không ngừng mà trong lòng lo nghĩ.




Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: