Phu Nhân Giả

Chương 42



77.

Vậy chúng tôi xem như vợ chồng thật sự rồi sao? Tôi nằm sấp trên lan can, trong miệng ngậm cọng cỏ mới hái, tì cằm lên cánh tay, bất giác nhớ lại chuyện lần trước Nghiêm Thù Lân làm với mình.

Người hầu trong trang đều rất bận rộn, mấy thị nữ chăm sóc tôi hàng ngày cực kỳ nghiêm, chỉ nói tôi biết quy củ chứ không kể tôi nghe quá nhiều về trang chủ của họ.

Bôi thuốc rồi nghỉ ngơi hai ngày, chỗ bị hắn chà đạp thê thảm kia rốt cuộc cũng hết đau. Tôi có thể chạy khắp rừng trúc, có thể đến thư phòng hắn đọc sách, chỉ cần không vào cấm địa thì chẳng ai quan tâm tôi làm gì.

Những thứ buột miệng nhắc tới sẽ có người nhanh chóng đem đến cho tôi, tôi xoa cái bụng căng tròn vì cháo nếp, tự nhủ mình không thể ăn nữa, ở đây chưa đầy một tuần mà tôi đã bị Nghiêm Thù Lân vỗ béo làm hai má phúng phính.

Tôi nhặt một cánh hoa rồi vò trong lòng bàn tay mấy lần, sau đó ném xuống hồ nước lục bình trôi lững lờ. Còn một ngày nữa là đến lễ cưới mà Nghiêm Thù Lân nói, nhưng chẳng ai bảo tôi làm gì, cứ như người hắn sắp cưới không phải tôi vậy.

Từ sau hôm đó, hắn không làm gì quá đáng với tôi nữa mà cho tôi ngủ cạnh phòng hắn, còn cho mèo vào ngủ chung với tôi.

Thú thật tôi cũng không ghét Nghiêm trang chủ làm chuyện kia với mình, chỉ là tôi sợ đau, còn hơi sợ chết nữa. Nếu hắn dịu dàng với tôi một chút thì ở đây lâu cũng không thành vấn đề.

Đêm qua không nằm mơ mà ngủ rất ngon. Nhưng khi tỉnh lại tôi luôn nhớ tới giấc mơ rời rạc lần trước, cứ vô thức đưa tay sờ chân mình, sợ ngủ dậy sẽ bị nhốt vào thủy lao.

Sau khi thành hôn với hắn, liệu chúng tôi có thể chung sống hòa thuận được không?

Tôi vẫn không dám xem mình là trang chủ phu nhân, cũng chẳng hiểu tại sao hắn thích mình nữa.

78.

Làm xong việc Nghiêm Thù Lân trở lại ôm tôi rồi bảo tôi hôn hắn, tôi hôn phớt lên má hắn hai cái, chiều theo ý hắn, nói mấy câu sáo rỗng an ủi hắn, còn lấy ra con mèo ngũ sắc xấu xí làm từ lông mèo tôi nhặt được gần đây, nằng nặc nhét món quà không đáng tiền này vào tay hắn như hiến bảo.

"Ta không cần học lễ nghi thật sao?" Tôi hỏi hắn, "Thành hôn là việc lớn, ngươi lại là trang chủ Nghiêm gia tiếng tăm lừng lẫy, chắc lễ cưới sẽ có nhiều quy củ lắm nhỉ?"

Vốn dĩ tôi không có ý định thành thân với Nghiêm Thù Lân nhưng chưa tìm được cách trốn, muốn sống thì phải giả bộ ngoan ngoãn trước mặt hắn.

"Không cần." Nghiêm Thù Lân nhìn con mèo buồn cười trong tay mình rồi bảo tôi, "Lễ cưới chỉ mời mấy vị trưởng lão, giản lược mọi thứ, ngươi không cần làm gì cả, đi theo ta là được rồi."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may mà hắn không gióng trống khua chiêng tổ chức hôn lễ, cũng không mời đám người giang hồ mà tôi không quen biết...... Lỡ trong đám người giàu sang kia có ai từng bị "Doãn Hoàn Từ" lừa tiền, chẳng phải đến lúc đó sẽ xấu hổ lắm sao?

Tôi còn nghĩ sẵn tựa đề báo lá cải giang hồ:

《 Sốc! Phu nhân mới cưới của trang chủ Nghiêm gia chính là kẻ lừa đảo khét tiếng!》

《 Bàn về cách kẻ lừa đảo giang hồ gả vào hào môn...》

"Mời người ngoài vào trang sẽ khó tránh khỏi phức tạp." Nghiêm Thù Lân bế tôi ngồi lên đùi rồi cầm tay tôi nói, "Nếu ngươi muốn nở mày nở mặt thì sau này có thể mở tiệc linh đình."

Tôi sợ hắn tưởng mình thích khoe khoang nên vội xua tay nói đừng đừng, kết hôn quan trọng nhất là phu thê đồng tâm chứ đâu cần phô trương.

"Ừ. Phu thê đồng tâm." Hắn hôn tay tôi, khóe môi hơi cong lên, rốt cuộc trên mặt đã có ý cười.

79.

Trong rừng trúc luôn có tiếng chim hót nhưng tôi chưa bao giờ thấy bóng một con chim. Tôi đang nhảy lò cò trên đường lát đá thì chợt nhớ tới con chim lông vàng hôm đó đậu trên cửa sổ.

Nó gọi tôi một tiếng "Tiểu Doãn", chẳng lẽ tôi nghe lầm sao?
— QUẢNG CÁO —