Phong Nguyệt

Chương 43




Edit: Manh

Cơn mưa chưa dứt ngày hôm qua lại đổ xuống. Tư Văn chậm chạp lê bước trong màn mưa.

Mưa giăng kín lối, gió đưa chân ma quỷ, Tư Văn và chúng đi lướt qua nhau, lạc vào guồng vội vã của chúng vô số lần, nhưng điều đó vẫn không thể thôi thúc bước chân hắn.

Hắn ôm một tâm trạng khổ sở khó lòng hình dung. Hắn không rõ bản thân hiện đang ở trạng thái gì, chỉ thấy mình như bị giam trong một chiếc túi zip khổng lồ đang cạn dần dưỡng khí, càng hít thở thì càng gần cái chết thêm.

Kể ra cũng thật nực cười khi một kẻ mắt chỉ lăm lăm nhìn địch, tay chỉ biết cầm vũ khí như hắn lại trở nên lố bịch thế này vì một người phụ nữ.

Sau hơn hai tiếng cuốc bộ, Tư Văn mới về đến cửa đông của khu chung cư. Hắn không đoái hoài gì đến thư kí và nhóm nhân viên của Đông Thăng vẫn đang nhặt tiền ngoài cây ATM, vào tòa nhà đi thang máy lên tầng về nhà, cánh cửa tự động khép lại sau lưng.

Đập vào mắt Tư Văn là một đống hỗn độn, là bằng chứng cho việc hắn đã tổn thương Chu Yên. Chính những thứ này đã tuyên án phạt hắn mất đi Chu Yên, để hắn phải cô độc trên ngai vàng cả đời, không có kẻ thù, mà cũng chẳng có cô.

Ý nghĩ ấy làm Tư Văn bước hụt, va mạnh vào tường.

Hắn chật vật chống tay lên tường, đọng lại trong đầu hắn chỉ còn Chu Yên, chỉ còn gương mặt rạng rỡ dần trở nên vô cảm, chừng như không gì là ngoại lệ của cô. Cô bỗng trở nên xa lạ, ánh sáng trong mắt dần dần lụi tắt.

Tất cả là tại hắn, chính tay hắn đã bóp nát linh hồn ấm áp ấy.

“Chu Yên, tôi là ai?”

Không ai đáp lại Tư Văn.

Hắn từ từ siết chặt nắm tay, dùng toàn lực đấm mạnh vào tường.

Thì ra nguyên nhân của nỗi sợ là đây. Khi Chu Yên không muốn nhìn hắn nữa, hắn bỗng dưng không còn thấy căm ghét cảnh sát, cũng không còn thấy nhục nhã vì quá khứ phòng chống ma túy, tất cả chẳng là gì trước cô.

Hắn thừa nhận mình không cai được Chu Yên, hắn muốn giữ cô lại bên mình, cho cô cái cô muốn. Dù là vinh quang tối cao hay lẫn trong thế tục, hắn đều có thể cho cô.

Nếu cô không mong gì, hắn sẽ lặng lẽ ở bên cô. Theo dòng thời gian trôi, theo tuổi tác tăng dần, hắn không còn ôm vết thương lòng, cũng không để bụng đến trò chơi mình đã dày công sắp đặt, hắn muốn làm Tư Văn chỉ thuộc về Chu Yên kể từ ngày đầu sang trang sống mới.

Chỉ cần hắn vẫn còn cơ hội, nếu như hắn vẫn còn có thể bù đắp cho mọi chuyện.

***

Chín giờ sáng, tại Đội Hình sự 1.

Sau trận giao đấu với Tư Văn, Vi Lễ An đến bệnh viện xử lý vết thương, về nhà ngủ một giấc rồi quay lại làm việc. Trịnh Trí bảo nếu anh ta là một vận động viên thì môn sở trường chắc chắn sẽ là ba môn phối hợp, vì thế gần đây cả đội hay đùa anh ta như vậy.

Tuy đùa vui như thế nhưng họ cũng không biết Vi Lễ An bị làm sao, chỉ quan tâm hỏi han một câu, nếu không nhận được câu trả lời thì sẽ dừng ở đó.

Vi Lễ An không trả lời không phải vì thấy mất mặt, mà vì không muốn nghe người khác nói quàng nói xiên. Đàn ông đánh nhau, lỗi ở phụ nữ, các anh em sẽ nói những điều không hay về Chu Yên. Chu Yên vô tội, khi không lại phải chịu những lời dè bỉu thì bất công với cô quá.

Trái với những người khác, Trịnh Trí từ nhỏ đã hay truy vấn đến cùng, nếu có chuyện gì anh ta muốn biết mà chưa được biết tường tận, anh ta có thể xoắn xuýt bên người ta hỏi han cả ngày.

Trịnh Trí chưa quên ban sáng, Vi Lễ An vừa đến đã hỏi anh ta: “Cậu thấy kĩ năng cận chiến của tôi thế nào?”

Bấy giờ Trịnh Trí đang ăn bánh bao nhân thịt và tào phớ, anh ta giơ ngón cái trước, nuốt miếng bánh rồi mới đáp: “Hồi tranh cúp cận chiến môn tán thủ, cậu mà tham gia thì đừng ai trong đội mơ đến chuyện đoạt được giải quán quân.”

Vi Lễ An cười giễu: “Thế mà lúc đối đầu với Tư Văn, tôi còn không có nổi cơ hội ra tay đấy.”

Trịnh Trí sửng sốt quên cả nhai: “Cậu choảng nhau với Tư Văn á? Mà không, sao tự dưng hai người lại đánh nhau? Nghe mà hết cả hồn.” Anh ta đặt đũa xuống: “Cục trưởng Phùng chẳng bảo mình đừng điều tra Tư Văn nữa còn gì, thế mà cậu vẫn dám tìm thằng đấy, không sợ bị kỉ luật hả?”

Trải qua chuyện này, Vi Lễ An đã bình thản hơn, Trịnh Trí lại là người vào sinh ra tử với anh, cộng sự đã muốn biết thì anh cũng sẵn lòng giải thích: “Là vì Chu Yên.”

Trịnh Trí nhớ đến cô đào có làn da trắng bóc, vóc người thanh mảnh, đẹp hút hồn nhưng cực kì đanh đá mình từng gặp: “Đừng bảo dạo gần đây hồn vía cậu lên mây là vì cô đó nhé? Đùa, cổ là gái mại dâm đấy! Hạng thấp kém như Tư Văn bao gái còn dễ hiểu, chứ cậu đức cao vọng trọng, bố cậu tuy làm kinh doanh nhưng ông lại là cán bộ có chiến công hiển hách, chuyện này không đùa được đâu.”

Vi Lễ An đi lấy nước: “Nhưng tôi thích.”

Trịnh Trí bỏ ngang bữa cơm toan thuyết phục, song Vi Lễ An vung tay tỏ ý không muốn nghe: “Cục trưởng Phùng mà ở lại Kỳ Châu thì chắc bão sắp về, lát nữa cậu báo với cả đội chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đi.”

“Sao thế? Tra ra thằng kia có vấn đề à?”

Không mấy người có thể làm Phùng Trọng Lương bận tâm, ở cái đất Kỳ Châu này, chỉ có mình Tư Văn là đáng để mắt.

Kỳ thật Vi Lễ An cũng không rõ, nhưng anh ta có cảm giác Phùng Trọng Lương đang bảo vệ Tư Văn, hành động này đi ngược với hình tượng công chính nghiêm minh của ông. Có lẽ việc ông nán lại Kỳ Châu thật sự có liên quan đến hắn.

Nghĩ đến đây, anh ta thở dài. Chỉ mong là anh ta suy nghĩ nhiều.

Trịnh Trí vẫn chưa bứt được ra khỏi chủ đề về Chu Yên: “Cậu thích Chu Yên chẳng qua là vì cô nàng khác hẳn những người cùng hành nghề bán hoa, nếu cô nàng có công ăn việc làm tử tế thì còn lâu cậu mới rung rinh. Một người bình thường mà tiếp xúc với môi trường không được xã hội chấp nhận thì rất dễ bị ấn tượng, con người ai cũng thế cả.”

“Tôi nghĩ kiểu thích ấy chỉ như sự mới mẻ nhất thời, hoặc có thể là cậu đang ghen tị thôi, cậu quá để bụng đến sức ảnh hưởng và khả năng của Tư Văn, cậu chưa từng gặp một tên nào… nói sao nhỉ? Kín kẽ, đúng, kín kẽ như thằng đấy, cậu không thắng được nên đâm ghen tị, thành ra mới thích cô nàng của thằng đó.”

Vi Lễ An nhíu mày: “Vớ va vớ vẩn. Phân tích linh tinh gì đấy?”

Trịnh Trí lại thấy mình nói đúng, anh ta có thể lâm vào bế tắc với vấn đề của bản thân nhưng bao giờ cũng tỏ tường chuyện của người khác, hễ phân tích cho đám anh em lần nào là nói trúng tim đen lần đó. Anh ta tin Vi Lễ An không phải ngoại lệ.

Vi Lễ An lảng tránh đề tài này, lúc Tam Tử vào phòng báo cáo con số thương vong tại ổ bán hàng đa cấp, anh ta ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trịnh Trí nhìn cộng sự hốt hoảng chạy trối chết, không khỏi buông tiếng thở dài.

Vi Lễ An là tấm gương sáng mà cả Đội Hình sự 1 noi theo, trong công việc, anh lúc nào cũng tỉ mẩn, có lúc gần như cố chấp, luôn đặt lợi ích của bản thân ở vị trí cuối cùng, nhưng trong chuyện tình cảm thì không đáng làm gương.

Ai mà ngờ Vi Lễ An lại thích một cô gái bán hoa chứ?

Lẽ nào sâu thẳm trong những người sống nề nếp đều có một trái tim nổi loạn?

Xem ra những lời thấm thía trong sách không hẳn là ngụy biện, mà còn khá chí lí.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân quả là việc khiến con người ta phải thổn thức.

***

Am Quảng Nam.

Gần đây Triệu Vưu Kim thường xuyên trao đổi với Tiết Bằng, cùng phân tích và lên danh sách những người có thể lợi dụng ở Kỳ Châu, sau đó lần lượt thử thái độ của họ đối với ma túy, cũng như nghe ngóng xem trong tay họ có bao nhiêu kênh đưa hàng.

IQ và EQ của Tiết Bằng chỉ ở mức trung bình, bù lại gã có lối suy nghĩ toàn diện và cách làm việc thận trọng. Cũng có thể là vì đã đối mặt với Cục Phòng chống ma túy nhiều lần nên trong gã dần hình thành thói quen lo trước tính sau.

Về phần Triệu Vưu Kim, bà ta quả là một tên tội phạm lành nghề, Tư Văn chỉ giúp bà ta tạo quan hệ mà bà ta đã bỏ công bỏ sức, ôm tham vọng ngoài dự đoán với “sự nghiệp” này.

Triệu Vưu Kim quen một chủ kinh doanh va li ở tỉnh Thịnh Tây, người này làm xuất nhập khẩu, chuyên bán thẳng hàng sang Hàn Quốc, Nhật Bản, y có đầy đủ thủ tục giấy tờ nhưng lại buôn lậu nhiều hơn cả, bởi vì không đóng thuế sẽ lãi lớn.

Trước kia Triệu Vưu Kim vốn coi thường y, bà ta tuy dựa hơi Phùng Trọng Lương để kiếm tiền một cách thiếu đạo đức, nhưng vẫn khinh đám người buôn lậu, cho rằng đó là hành vi phạm pháp. Trong mắt bà ta, cho dù về bản chất va li và dược phẩm đều là hàng buôn bán, bà ta vẫn cảm thấy đàn ông làm trong ngành dược cao cấp hơn hẳn.

Hiện tại khi đã bước lên con đường này, bà ta có thể lợi dụng mối quan hệ với y.

Mới đầu Tiết Bằng chẳng trông mong gì ở Triệu Vưu Kim, ấy thế mà cử đàn em đi cùng bà ta đến Thịnh Tây rồi, gã phải nhìn bà ta bằng con mắt khác. Quả đúng là một trong số ít những kẻ đáng gờm ở Kỳ Châu, mưu mô của bà ta không hoàn hảo nhưng kỹ năng quyến rũ thì không chê vào đâu được. Đã năm mươi tuổi mà vẫn có thể khiến một thằng đàn ông ngoài ba mươi phải nhũn chân, bản lĩnh là đây chứ đâu.

Tay buôn va li tên Hồ Lai, mới nghe Triệu Vưu Kim nói hai câu là hiểu ý bà ta ngay. Sau một phen thăm dò để đảm bảo rằng đối phương không phải nằm vùng cảnh sát cài cắm vào, y mới cho hay: y có đường dây vận chuyển song không có hàng, nên việc kinh doanh này nằm ngoài tầm với của y.

Triệu Vưu Kim không có hàng, nhưng Tiết Bằng chẳng những có hàng mà còn có cả xưởng sản xuất ma túy, thế là mọi vấn đề được giải quyết êm đẹp.

Hai bên móc nối, hẹn gặp giao dịch vào lần tiếp theo.

Mọi việc diễn ra quá đỗi suôn sẻ khiến Tiết Bằng nhen nhóm ý định phản bội, nếu gã và Triệu Vưu Kim có thể tự khôi phục uy tín cho gã thì tại sao lại phải dựa vào Tư Văn? Hắn vẫn chưa giúp được gì, chỉ bắc cầu cho hai bên làm quen, có một người trung gian chẳng khác nào chôn một quả bom ngầm, nhỡ sau khi xong việc, hắn lại cắn trả bọn họ, bắt tay với cảnh sát, thế thì bọn họ còn đâu chỗ trốn?

Có một quả bom hẹn giờ ở ngay bên cạnh, làm gì cũng sợ bóng sợ gió, đã làm thì làm cho trót, gã phải giải quyết dứt điểm Tư Văn cho an lòng.

Mới đầu Triệu Vưu Kim nghe gã bày mưu thì hoảng lắm, bà ta không thương xót gì cho gương mặt lạnh lùng và cơ thể kia, nhưng Tư Văn là ai chứ? Sao có thể bị hai người họ lật đổ? Chuyện này quá vớ vẩn.

Tiết Bằng thì lại nghĩ khác, gã cảm thấy Tư Văn không hoàn hảo đến vậy, một khi hiểu rõ tính nết và tác phong làm việc của hắn, họ nhất định có thể tìm ra phương án giải quyết hắn triệt để.

Tư Văn cẩn thận hệt như gã, người càng cẩn thận thì càng dễ có điểm yếu, hắn cẩn thận là để che giấu điểm yếu đó.

Chỉ cần lên kế hoạch tỉ mẩn chặt chẽ, đối đầu với loại được ông trời ưu ái như Tư Văn có hề gì? Vẫn có thể ngã xuống bùn mà thôi.

Triệu Vưu Kim vẫn lo ngay ngáy bởi bà ta đã từng chứng kiến bản lĩnh của Tư Văn, nhưng suy cho cùng, với bộ não kém thông minh, hay liều lĩnh, sau ba ngày cân nhắc, bà ta đồng ý với Tiết Bằng.

Từ đây, hai người bắt đầu ngấm ngầm giở trò sau lưng Tư Văn.

***

Chớp mắt đã qua ba ngày kể từ khi Chu Yên rời khỏi Tư Văn.

Ba ngày nay, Tư Văn không đến tìm cô, cô cũng không thấy khó chịu gì, cứ như quãng thời gian bên hắn chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi chỉ thấy nó thật viển vông, chẳng để lại dấu vết gì ở trong lòng.

Nhưng cuối cùng có in dấu gì hay không, cũng chỉ có người trong cuộc mới biết.

Trước kia Chu Yên là gái bao của Tư Văn, nay đã không còn Tư Văn nuôi nên cô phải tiếp khách. Cô đang rất, rất túng thiếu, cô phải có nhiều tiền hơn nữa.

Cô cho bản thân hai ngày để lấy lại bình tĩnh, sau đó báo cho mụ Hồng biết, hy vọng có thể được sếp nào xông xênh chọn.

Mụ Hồng nghe vậy là biết cô và Tư Văn đã đi hai ngả, khỏi phải nói mụ hả hê cỡ nào: “Ngày trước lắm khách phàn nàn về cô lắm, nhóm quản lý họp xong đã hạ bậc của cô xuống rồi, đừng mơ mộng gì tới việc phục vụ phòng VIP. Đi tới Z với khách cũng được, nhưng phải nghe theo chỉ đạo, chúng tôi xếp thế nào thì cô phải theo như thế. Tất nhiên nể tình cô là nhân viên lâu năm, cuốc đầu tôi sẽ không để phần cô bèo quá. Cô thấy sao?”

Cho dù Chu Yên đã thoát khỏi Tư Văn, nhưng cô vẫn không phải kiểu đặt đâu thì nằm đó, cô có thể vâng lời, nhưng đừng hòng ép được cô.

“Được thôi. Nhưng tôi vẫn phải nhắc chị Hồng thế này, hiện giờ trong bốn người ở dàn cao cấp có hai người cũ, còn lại là hai tấm chiếu mới, thu nhập phập phù, gặp mười khách quen thì giữ được ba người đã là khá khẩm, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của nhóm đào cao cấp ở Kẹo. Gần đây bên Tây Thành lại còn mở thêm các hộp đêm mới, giờ bảo Kẹo ế ẩm cũng không quá. Chưa bàn đến thu nhập, chỉ nội việc tôi là người được khách chọn nhiều nhất Kẹo… Tôi nghĩ chị nên xem xét lại thì hơn. Trong cái nghề này, ai được khách thích thì chẳng khác nào cây hái ra tiền, không lẽ chị Hồng quên rồi?”

Chu Yên chỉ nói đến đây nhưng mụ Hồng cũng đã vỡ lẽ, mặt mụ thoắt trắng thoắt xanh, trong lòng căm tức lắm, nhưng mụ không thể không thừa nhận, Chu Yên nói câu nào là trúng câu đó.

Mụ nghiến răng nghiến lợi mà gằn: “Cứ chờ đấy.”

Chu Yên giờ đây đã khác xưa, bây giờ còn biết nói lời khách sáo: “Cảm ơn chị Hồng nhé.”

Mụ Hồng bó tay với Chu Yên, nhất là sau tất cả những gì đã trải qua, mụ ta không thể nhìn cô ả hờ hững này như xưa được nữa.

Con nhỏ này chẳng những có thể làm một cô đào trong sạch không dính bụi trần, mà còn có những toan tính khôn lanh hơn người.

Cửa vừa khép lại, vẻ sinh động giả dối trên mặt Chu Yên cũng tắt ngấm. Cô nhìn vào gương, bất giác sờ lên mặt.

Đã mấy ngày nay cô ngủ không yên giấc, làn da thô ráp rõ ràng đang lên tiếng đấu tranh, hòng làm cô nhận ra rằng, cô phải mau chóng phấn chấn trở lại, thôi nghĩ về những người và những thứ không quan trọng.

Chu Yên ngồi xuống mở ngăn kéo bàn trang điểm, đang định lấy máy mát xa thì chợt thấy một hộp nhẫn. Cô cầm hộp mở ra xem, lọt vào mắt là chiếc khuy măng-sét của Tư Văn. Cô chẳng mấy khi dùng nên đã mua một cái hộp để cất đi.

Cô hãy còn nhớ hôm ấy cô thử lên mặt với Tư Văn, hắn cho cô quyền lợi, ngầm cho phép cô ngang ngược.

Ý nghĩ ấy làm tim cô thắt lại, nhíu chặt đôi mày. Cô nhét chiếc khuy vào tận cùng ngăn kéo.

Chậc. Thôi vậy.

Khoảng bảy giờ tối, quản lý báo cho Chu Yên biết, đêm nay phòng VIP sẽ đón mấy sếp đến từ vùng khác. Cô thay một chiếc váy dài đỏ rực đai mảnh, để lộ hai cánh tay trắng nõn, xõa mái tóc lượn sóng, đánh mắt gợi cảm, thoa son đỏ tươi, sẵn sàn tiếp khách.

Không có gì bất ngờ khi Chu Yên trở thành nàng đào thu hút nhất phòng, điều này đã được Tư Văn chứng minh từ lâu. Có tay sếp chỉ nhìn lướt qua đã chọn cô ngay, đích thân dẫn cô đến ngồi cạnh mình.

Chu Yên cầm danh sách rượu, dụ ông ta mua một lượt những loại rượu đắt đỏ nhất Kẹo, sau đó để đôi môi dày kia hôn lên vai mình. Cô không khỏi thấy ghê tởm, nhưng lượt này có thể kiếm được bốn mươi ngàn, thế nên cô nhẫn nhịn.

Tay sếp sờ mó, hôn hít Chu Yên, không kìm được tiết ra dịch nhầy hơi thấm ướt đùi trong, vô tình cọ vào chân cô. Ông ta xấu hổ nói lời xin lỗi, sau đó đứng dậy ghé phòng vệ sinh.

Khách đi hơi lâu, khi về mồ hôi nhễ nhại, lúc nhìn Chu Yên hãy còn chưa thôi hoảng hồn. Ông ta loạng choạng vào phòng, nhờ bạn lấy giúp chiếc cặp nam đặt cạnh Chu Yên, lấy mấy cọc tiền để lên bàn rồi vội vàng bỏ đi.

Chu Yên không để bụng, cầm tiền ra khỏi Kẹo, đến ki-ốt ngân hàng tự phục vụ gần đó gửi vào tài khoản. Xong xuôi, cô ra ngoài châm một điếu thuốc, nhìn dòng xe qua lại, mường tượng cảnh tay sếp đụng độ Tư Văn ở nhà vệ sinh, Tư Văn đỏ mắt đá ông ta ngã lăn quay, cảnh cáo ông ta “Cách xa cô ấy ra”.

Trước đây, mỗi khi cô gặp chuyện này, người phá rối luôn là hắn.

Chỉ có Tư Văn mới làm một việc như vậy, cũng chỉ có Tư Văn mới có thể khiến một tay sếp có máu mặt trở nên thảm hại như thế.