Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 292: Mánh Khóe Đáng Sợ (1)



- Lần này Tần Tiêu thụ Đại Lý Tự Thiếu Khanh, phụng mệnh tra liên hoàn án mạng, muốn tìm Phong lão bản nghe ngóng một ít manh mối.

Trên mặt Phong Nhị Nương hiện lên một tia không vui, nhưng lập tức che dấu, khuôn mặt vẫn vui vẻ nói:

- Tần tướng quân, nhanh như vậy lại đổi thành Tần đại nhân. Thật là nhanh chóng, Bách Linh Lung của ta đang lúc làm ăn sinh ý, người của toàn bộ thành Trường An cũng biết. Án mạng này nhất định là không có một chút quan hệ nào với chỗ này của ta. Tần đại nhân phải cẩn thận xử lý một chút, nếu để cho ngoại nhân biết rõ ngài đến Bách Linh Lung tra án mạng thì sinh ý của lầu này sẽ giảm đi, không có biện pháp, bát cơm của ta cũng bị đập a.

Tần Tiêu khoát tay áo:

- Phong lão bản đừng nóng vội và xúc động, lời của ta đây còn chưa nói hết. Bản án tự nhiên không có một chút quan hệ nào cùng Bách Linh Lung. Ta là dùng danh nghĩa cá nhân tới thỉnh giáo Phong lão bản một vài vấn đề. Nói thí dụ như hình xăm trên người các cô gái.

- Hình xăm?

Phong Nhị Nương hơi nhíu lông mày một chút:

- Có vấn đề gì sao? Nếu không có liên quan tới Bách Linh Lung có thể phối hợp Tần đại nhân tra án, cũng là trách nhiệm cùng vinh hạnh của dân nữ. . Đại nhân có chuyện thì thẳng hỏi đi.

Tần Tiêu nói:

- Ta có nghe nói, Phong lão bản tinh thông hình xăm, từng làm cho rất nhiều danh môn khuê tú, có chuyện này sao? Kể cả thời điểm trước đó tại Lạc Dương?

Phong Nhị Nương có chút kinh ngạc nói:

- Đích thật là có! Tin tức của đại nhân thật đúng là linh thông nha! Ngày hôm qua lần thứ nhất gặp mặt, hôm nay có thể nói ra lai lịch của ta. Đúng vậy, ta hơn một năm trước mới tới chợ phía Tây Trường An mở lên Bách Linh Lung, trước đó ở Lạc Dương mở cửa tiệm. Tần đại nhân ngươi cũng biết đấy, nghề này của ta không thiếu được phải có chút quan hệ, bằng không thì người đi trà lạnh, mọi chuyện đều hỏng. Vì vậy ta bỏ qua của cải tại Lạc Dương không tiếc điều món tiền khổng lồ từ Lạc Dương dời đến Trường An . Lúc ấy ta dựa vào cái tay nghề này đúng là tạo nên không ít quan hệ với người có thân phận. Sau khi tới Trường An bầu không khí có chút lưu hành thì người tới tìm ta cũng nhiều hơn, nhưng ta bận rộn là kinh doanh nên không xăm cho người bình thường. Trước sau chỉ có không qua hai mươi người.

Tần Tiêu hỏi:

- Hai mươi? Ngươi là nói số lượng khi tới Trường An sao?

- Đúng vậy!

Phong Nhị Nương gật đầu:

- Một số người ở Lạc Dương phần lớn là vương công hoàng tộc đấy. Nhân số rất thưa thớt, cũng không tiện nói lên tục danh của các nàng .

- Vậy đến Trường An, ngươi đã xăm cho những người nào, còn nhớ rõ không?

- Có lẽ. . . Là nhớ rõ đấy. Phần lớn là một ít ái thiếp đám quan lại trong kinh thành hoặc là ở bên ngoài. Có mấy người là bên trong Bách Linh Lung, bằng không ta cũng không động thủ cho các nàng.

- Vậy là tốt rồi!

Tần Tiêu phủi tay:

- Phiền toái Phong lão bản đem danh sách những người này ghi cho ta đi! Cái này phi thường trọng yếu. Nếu có thể phá án này, công lao đầu tiên sẽ là của Phong lão bản.

Phong Nhị Nương khôi phục bộ dạng trác tuyệt tư thái phong độ, nàng yêu mị vạn phần nói:

- Kể công thì không dám! Chỉ cần Tần đại nhân có rảnh có thể tới chỗ của dân nữ một chút thì dân nữ đã vô cùng cảm kích.

Dứt lời nàng mang tới giấy và bút mực, tại chỗ viết danh sách hơn hai mươi người cùng chỗ ở hiện tại của những người này.

Tần Tiêu cầm danh sách trong lòng vui vẻ: được rồi, cuối cùng đã có manh mối tìm kiếm mất tích đắc lực nhất.

Ba nhân lập tức đứng dậy cáo từ, muốn rời khỏi Bách Linh Lung. Tần Tiêu thầm nghĩ, sáng sớm thẩm vấn, người ta còn chưa mở môn làm kinh doanh, tốt xấu cũng phải biểu thị một chút. Nghĩ vậy, hắn ném một liệm (dây xích) bạc lên bàn. Phong Nhị Nương cảm động đến rơi nước mắt, khuyên can mãi để cho Tần Tiêu nhận hồng bao của nàng. Ra ngoài xem xét. Tần Tiêu phát hiện đúng là đại thủ bút: Hai cây vàng, ít nhất cũng phải năm mươi lượng!

Trên đường cái chợ phía Tây đã xuất hiện không ít người, vì để tránh cho tình huống bị Fans hâm mộ vây quanh như ngày hôm qua tái xuất hiện, ba người kêu cỗ xe ngựa đi về phía Trường An huyện nha.

Trên xe, Phạm Thức Đức dùng giọng nói khó hiểu:

- Đại nhân, ngươi tới Trường An cũng không quá hai ba tháng, vì sao biết rõ nhiều chuyện như vậy? Ngay cả chi tiết lão bản nương của Bách Linh Lung đều tra rõ ràng?

Tần Tiêu cười đáp:

- Cái này. . . Hoàn toàn ngoài ý muốn!

Đến Trường An huyện nha, Bùi Tụng đang xử lý công vụ ở đại đường. Ba người hơi chờ giây lát, Bùi Tụng liền đích thân đến. Tần Tiêu đem danh sách giao cho hắn:

- Nhanh chóng phái người đi mật tra tung tích của những cô gái này, nếu có người mất tích, lập tức hồi báo!

Bùi Tụng nhìn thoáng qua danh sách, ngạc nhiên nói:

- Tần đại nhân, những nữ nhân này đều là ái thiếp bên ngoài của nhân viên quan trọng Kinh Thành. . . Đại nhân như thế nào lấy được danh sách này? Nha. . . Hạ quan lắm miệng, lập tức sai người đi làm!

Bùi Tụng rời đi, Phạm Thức Đức nói:

- Đại nhân, ty chức còn chưa thấy qua thi thể, cũng không nghe đại nhân nói sự tình khám nghiệm tử thi. Không bằng thừa dịp này dành chút thời gian đi xem a.

Tần Tiêu ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, thời gian dần qua, hắn uống một chén nước trà:

- Phạm tiên sinh nếu là muốn giảm béo thì ta đề nghị ngươi nên nhìn, bằng không thì đừng làm là tốt nhất. Kết quả khám nghiệm tử thi ta nói cho ngươi nghe là được. Nếu như nhìn, phạm tiên sinh sẽ giống ta cùng Mặc Y ngày hôm qua đều không ăn được cơm tối.

Phạm Thức Đức ngạc nhiên, hắn hơi sững sờ một chút rồi nói:

- Như thế. . . Cũng tốt.

Hiệu suất làm việc của bộ khoái huyện Trường An cũng không tệ lắm, ba người ngồi hàn huyên không bao lâu, lập tức đã có kết quả hồi báo. Trên danh sách có hai mươi ngươi, bảy người theo phu gia (nhà chồng) rời Trường An, mặt khác mười ba người có mười một người bình yên vô sự. Hai người khác đều ở Hồng Lư Tự Thiếu Khanh Tô Vạn Niên, một là kỹ nữ trong lầu Bách Linh Lung. Một người trong đó bị lập làm tiểu thiếp, người còn lại thì nuôi ở phụ cận Đại Từ Ân Tự đông thành Trường An, đã hơn mười này chưa thấy nàng trở về nhà, cũng không thấy Tô Vạn Niên đi xem. Nữ tử này tên là Tiếu Bình Nhi.

Tần Tiêu đứng dậy

- Đi, tiến cung. Đi Hồng Lư Tự!

Cửa thị vệ Hoàng thành cung Thái Cực cũng đã nhận ra Tần Tiêu rồi, xe ngựa thông suốt tiến vào Chu Tước môn, bên trái chính là Hồng Lư Tự cùng hồng lư khách quán chuyên môn tiếp đãi ngoại tân sứ thần. Hồng Lư Tự Thiếu Khanh cũng cùng phẩm hàm giống Đại Lý Tự Thiếu Khanh của Tần Tiêu là Tứ phẩm triều thần, xem như là quan chuyên tư ngoại giao.

Tần Tiêu chờ người tới Hồng Lư Tự cho thấy ý đồ đến. Lập tức có người nói cho hắn biết, Tô Vạn Niên phụng chỉ dời Kinh Thành, tiến về Giang Nam Nhạc ChâuLàm thích sứ rồi.

Tần Tiêu ẩn ẩn cảm giác có chút không ổn: trùng hợp như vậy?