Phía Sau Em Là Đại Dương

Chương 3: Thanh Xuân Rực Rỡ



Tạm gác lại chuyện lúc nãy, nhìn hai cô gái lần đầu tập chơi game lóng ngóng tay chân làm bọn con trai rất thích thú, bọn nó nói thì thầm vào tai nhau: "Thú vị thật." rồi trộm mỉm cười.

Nhưng sau hơn ba mươi phút làm quen. Thậm chí Cố Vấn Như còn ghìm được cả tâm súng, thứ mà bọn con trai cùng lớp phải chơi mấy tháng mới làm được.

Cố Vấn Như cười hì hì khiêm tốn hỏi cái này khó lắm sao, bọn con trai trố mắt ra rồi nói: "Cậu đúng là học bá mà, tới chơi game cũng nhỉnh hơn người khác nha."

Thế là từ ngày ấy một kỷ nguyên chơi game xuyên đêm PlayerUnknown's Battlegrounds đã bắt đầu cho cả nữ sinh toàn trường. Tiếng cười đùa trong quán net luôn không dứt, tiếng mắng chửi lẫn tiếng khoe khoang Clear được một team.

Cố vấn Như tuy vẫn rất chăm chỉ học tập, nhưng cô nàng cứ vài ngày lại lui tới Night Owl cùng các cậu ấy gắn kết bắn một hai trận.

Rồi một ngày trời nắng rất đẹp, không biết Dạ Thiên Hoài lấy ở đâu ra một chiếc xe đạp khá cũ đứng đợi Cố Vấn Như ngay tiệm trà sữa trên đường cô hay đi học, tiệm ấy tên Aspettami hay còn được các nam sinh khác gọi là "Chờ Em."

Cố Vấn Như khi nhìn thấy cậu ta thì có hơi bất ngờ, nhà bọn họ vốn ngược hướng nhau nên không cùng đường đến trường. Cậu ấy đang mặc đồng phục trường, dựng xe ở bên cạnh quán trà sữa cả người thì tựa vào tường, mắt đang nhìn nơi vô định nào đó trông vô cùng đẹp trai cuốn hút, rất có hơi thở thanh xuân.

Cố Vấn Như tiến tới vỗ vai cậu mỉm cười ngọt ngào hỏi: "Đến mua trà sữa sao? Lần đầu tớ thấy cậu uống đồ ngọt đó."

Dạ Thiên Hoài giật mình, quay mặt lại liền nhìn thấy một đôi mắt cong cong anh vô thức mà trả lòi: "Tớ đến mua hộ Hi Hòa thôi, con nhóc wibu kia cứ đòi uống."

Dạ Thiên Hoài nghĩ thật kỹ rồi mới dám hỏi: "Cậu muốn quá giang không? Tớ chở cậu tới trường."

Cố vấn Như lời đề nghị thì có phần chần chừ nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý, rồi cô dự ngồi lên cái yên xe phía sau. Dạ Thiên Hoài bắt đầu đạp xe chầm chậm, hai người vừa đi vừa nói về chuyện học..

Đi được một đoạn Cô Vấn Như chực nhớ ra gì đó kéo nhẹ áo của anh rồi hỏi: "Cậu không phải là tới đó mua đồ uống cho Hi Hòa sao?"

Dạ Thiên Hoài vẫn thản nhiên đạp xe vui vẻ trả lời: "À tớ quên mất rồi, bình thường cậu ấy uống gì mà chẳng được."

Cố Vấn Như nghĩ thầm chắc chắn Lục Hi Hòa sẽ nổi cáu làm loạn lên rồi đánh nhau cho mà xem. Sau hơn mười phút cả hai đã đạp xe tới trường nhưng Cố Vấn Như vào lớp sau, vì có cô bé đàn em ở câu lạc bộ mỹ thuật hỏi cô cách vẽ Tempera.

*Tempera là kỹ thuật vẽ tranh với các chất màu (pigment) được kết dính trong nhũ tương có thể hòa tan trong nước (water-soluble emulsion), chẳng hạn như nước và lòng đỏ trứng, hoặc nhũ tương có tính dầu trong nước như dầu và cả quả trứng.

Cố Vấn Như rất thích vẽ nhưng cái cô vẽ là những công trình, rồi những thiết kế liên quan tới xây dựng. Cô có một ước mơ từ khi còn bé là giống bố mình trở thành thành một kiến trúc sư thành đạt vừa kiếm được rất nhiều tiền, vừa ngầu nữa.

Cô nhìn qua bản phát thảo của cô bé kia, rồi mỉm cười dịu dàng chỉ dạy tận tình cách vẽ Tempera do cô đã từng được học qua..

Đi trên hành lan vừa mới bước chân vào lớp đã nghe một tràng dài mắng chửi đến từ vị trí bạn học Lục Hi Hòa, rồi người nạn nhân không ai khác ngoài Dạ Thiên Hoài đã thất hứa.

Lục Hi Hòa dùng sư tử hóng mà mắng: "Cái đồ tồi, tôi là trò đùa của cậu à? Tôi khát khô cổ họng rồi đây, cậu lại bông đùa bảo rằng quên với tôi à?"

Dạ Thiên Hoài vừa chạy vừa hét: "Đừng đánh nữa tôi đi mua cho cậu lon nước táo là được chứ gì, cứ chanh chua như thế sau này chả ai thích cậu đâu."

Cố vấn Như rất buồn cười trước cảnh tượng này, cô ngưỡng mộ hai người bọn họ thân thiết như gia đình vây, chẳng sợ trời chẳng sợ đất cứ không vui là lao vào đánh nhau.

Cố Vấn Như không có ai là bạn quá thân, vì các cậu ấy sợ làm phiền tới việc cô học, nên những mối quan hệ luôn chỉ dừng lại ở mức bạn bè lớp hay câu lạc bộ thôi.

Cố Vấn Như thích thú quan sát đôi bạn trẻ, mà không nhận ra chính bản thân cô cũng đang bị ai đó lấy làm mục tiêu mà phấn đấu học hỏi, nhưng hơn tất cả nó là đố kỵ thì đúng hơn.

Người đó nghĩ cái thứ tình cảm mà cô có dễ dàng có được, bản thân họ cố gắng bao năm cũng liền trở thành công cốc.

* * *

Năm tháng thanh xuân là những sự bồng bột bất chấp tựa như bão cát nơi sa mạc. Buổi trưa giờ tan học, có một cậu thiếu niên bước lên xe buýt, quay mặt nhìn về phía trạm xe nơi có cô gái anh ta thích đang vui vẻ cười đùa với đám bạn.

Cậu ta chần chừ nhưng rồi vẫn hét lên trước khi cửa xe đóng lại: "Lạc Tiểu Hy tớ thua rồi, tớ từng kêu ngạo nghĩ mình sẽ có được cả thế giới trong tay, nhưng bản thân tớ lại gục ngã trước nụ cười đó của cậu mất rồi."

Cánh cửa xe buýt đóng lại trong ánh mắt bàng hoàng ngơ ngác của mọi người. Cô gái tên gọi Lạc Tiểu hy đang đứng đợi chuyến xe buýt tiếp theo, lúc nghe được những lời khi nãy, gương mặt thoáng đỏ bừng, cô ấy dùng quyển truyện tranh trên tay che đi vẻ ngại ngùng.

Lạc Tiểu Hi đỏ mặt nói với những cô bạn đứng xung quanh: "Cậu ta nói bậy gì vậy chứ? Ở đây đông người như vậy, đúng là không biết xấu hổ là gì."

Dạ Thiên Hoài dắt xe đạp vừa đi bộ vừa tám cùng nhóm Vương Trí Khiêm. Vừa hay nãy giờ đã thấy toàn bộ full hd màn tỏ tình dễ thương, pha chút ấu trĩ la hét kêu gào nãy giờ.

Cậu ta chính là thể hiện cho câu nói ngu ngốc kiêu ngạo, không màng thực hư, không biết ngại ngùng, càng không biết sợ hay quan tâm sự chê trách.

Dạ Thiên Hoài vốn định cùng bạn học đi tới Night Owl, nhưng bây giờ tâm trí cậu vẫn đang treo trên mây, bản thân đang bận tưởng tượng tới Cố Vấn Như không biết nếu lúc nãy là cô ấy thì biểu cảm trên mặt sẽ như thế nào. Rồi sẽ nói những gì là lịch sự từ chối, hay ôm gương mặt đỏ bừng mà ngầm chấp nhận đây.

Trong quán net mấy trận game hôm đó, Dạ Thiên Hoài đã làm cả nhóm con trai kêu gào đòi tế sống, toàn báo team chứ không giúp được gì.

Bắt đầu từ hôm đó Dạ Thiên Hoài vẫn luôn suy nghĩ nát óc về chuyện tình cảm, tới cả Lục Hi Hòa đang khó chịu cũng nhìn ra tâm tư cậu ta.

Lục Hi Hòa không nhịn được nữa cô nàng phát hỏa hét vào tai cậu ta: "Này tên ngóc kia, cậu có nghe tôi nói không hả Dạ Thiên Hoài."

Dạ Thiên Hoài mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, nhịn không được mà muốn tâm sự cùng cô bạn thân: "Tôi đang thích một cô gái, tôi định tỏ tình cậu nghĩ sao?"

Lục Hi Hòa nghe vậy ngẩn ra nhưng cô vẫn dùng giọng điệu khó chịu như cũ mà trả lời:

"Đừng có mà yêu đương sớm, đang cao trung rồi bây giờ đâm đầu vào thì có mà bỏ phí tương lai."

Khi nói câu đó đôi mắt Lục Hi Hòa híp lại cô nhìn lên bầu trời đang dần kéo mây đen, có lẽ là sắp có mưa to, lòng cô lại càng khó chịu vì bản thân mình không đề phòng trước mà mang theo ô.

Có những cơn mưa có thể không rơi trên mặt đất, nó rơi trong tim.