Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 28: Không thể nói





Đại Bạch chạy từ thôn Thạch Hoa đến nội thành Lita chỉ mất một giờ, cái tốc độ phải nói là kinh hải.

Trước cổng nội thành, hai binh sĩ gác cổng vừa thấy cậu liền mĩm cười chào hỏi, bọn họ cũng khá quen thuộc với nhau.

Từ khi Đại Bạch trở nên to lớn thì gặp rất nhiều phiền toái, có một lần khi vào nội thành thì bị binh sĩ cản lại, thú triệu hồi cũng bị xem là dã thú nguy hiểm nếu muốn vào thành thì phải thu hồi nó vào không gian trong sách hoặc con thú còn nhỏ.

Nhưng Trần Vũ Phong lại là một trường hợp đặc biệt, tuy có thú triệu hồi nhưng cậu lại chẳng có vũ khí triệu hồi, vì vậy rất nhiều thứ của một triệu hồi sư cậu cũng chẳng biết.

Sau khi xác minh mọi thứ cậu nói đều là sự thật, một trong hai binh sĩ đã đưa cậu một cái vòng, thứ này sẽ ngăn chặn hết tất cả sự tấn công của người đang đeo nó, một khi đeo nó vào chẳng khác nào là kẻ tay chói gà còn không chặt.

Sau lần đó mỗi lần vào nội thành Trần Vũ Phong đều đeo vòng vào cổ của Đại Bạch, rồi mới dẫn nó đi vào.

Lần này cũng vậy, chào hỏi cùng hai binh lính canh gác xong Trần Vũ Phong liền lấy cái vòng đeo vào cổ Đại Bạch.

Đại Bạch cũng rất hiểu chuyện lần nào nó cũng ngoan ngoãn để mặc cho cậu đeo vào.

"Vào thôi."

Dẫn theo Đại Bạch vào thành trước những con mắt hiếu kỳ, khó hiểu, trào phúng.

Nhưng những thứ này đã rất quen thuộc rồi, lần nào cũng như thế những người xung quanh đều tập trung ánh mắt vào một người một thú này, ánh mắt họ nhìn luôn đa dạng, đối với những người có sức mạnh cậu là một sự nhục nhã, phế vật, đối với người bình thường cậu cũng trở nên khác biệt, họ hiếu kỳ, khó hiểu cùng kỳ thị.

Trải qua khá nhiều lần khiến Trần Vũ Phong cũng lạnh nhạt với những ánh mắt đó, từ ban đầu để tằm đến hiện tại xem như chẳng sao cả.

Vào nội thành việc đầu tiên Trần Vũ Phong muốn làm chính là đến tiệm thuốc, đây là tiệm mà ông Maga đã giới thiệu cho cậu, nếu như hỏi ông chủ nơi này chắc chắn sẽ biết được một hai.

Dẫn theo Đại Bạch đứng trước cửa tiệm Phong Vân, cảm xúc lên xuống chập chùng tuy đã chấp nhận một vài việc liên quan đến sự biến mất của ông Maga nhưng vẫn ôm rất nhiều hy vọng.

Hít sâu một hơi, Trần Vũ Phong liền đẩy cửa đi vào.

"Kính chào quý khách, không biết...." Người phục vụ theo bản năng nghiệp vụ lên tiếng nhưng khi thấy rõ người đi vào liền thoáng dừng lại rồi đổi câu khác "Ông chủ đang ngồi trên lầu hai phòng bên trái."

"Cảm ơn ạ."

Trần Vũ Phong đi theo chỉ dẫn của nhân viên sau khi thấy căn phòng đang đóng chặt liền rõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói già nua bên trong vọng ra, Trần Vũ Phong nghe thấy liền đẩy cửa đi vào.

"Cháu chào ông Long Qua, chúc ông một ngày tốt lành."

Trần Vũ Phong khom người nói sau đó đi đến cái ghế đối diện rồi ngồi xuống, hai năm trưới sau vài lần giao dịch thì cậu đã biết tên ông, ông là một lão nhân ngạo kiều, trừ khi ông muốn nói chứ ép hỏi cũng chẳng có kết quả gì.

Lần này đến tuy không chắc ông sẽ trả lời nhưng vẫn muốn hy vọng một ít, nhưng đều Trần Vũ Phong không ngờ là ông sẽ củ động nhắc đến trước.

"Cậu muốn biết thông tin về ông Maga."

Trần Vũ Phong nhanh chóng gật đầu, đôi mắt chong mong nhìn chằm chằm ông Long Qua, nhúng đáp án của ông lại không rõ ràng.

"Ta không thể nói, không phải ta không biết mà là không thể nó, cậu hãy quên đi và làm lại từ đầu."

"Không thể ạ, đó là ông của cháu, chắc chắn cháu sẽ tìm thấy ông."

"Vậy cậu định thế nào."

"Đi khắp nơi thôi ạ." Trần Vũ Phong mỉm cười trả lời sau đó từ trong túi không gian lấy vài con thú hoặc xác thú để lên bàn.

Long Qua nhìn cậu nhóc kiên định trước mặt liền thở dài, nhiệm vụ của Maga Adam đã xong ông ta cần phải rời đi, đây là chuyện sớm muộn, bí mật của nhiệm vụ tuyệt đối phải được giữ kín, có lẽ cậu nhóc này là sự ngoài ý muốn nhưng như vậy cũng tốt đi, chân tình đổi được chân tình.

"Lần này không có dược kiệu ạ, cháu chỉ bán nhiêu đây thôi." Trần Vũ Phong nhìn ông Long Qua đang trầm tư liền nói.

"Được rồi, cháu cũng biết giá rồi đấy xuống dưới lấy đi."

"Tạm biệt ạ."

Trần Vũ Phong từ biệt, sau khi thấy ông phất tay liền ra khỏi phòng sẵn tay đóng cả cửa.

Đi xuống quầy, Trần Vũ Phong báo cáo những thứ vừa đổ ra trên lầu sau đó tính từng món đồ rồi tổng kết lại, cầm túi tiền nhân viên đưa cậu liền tạm biệt rồi đi ra ngoài.

Rời khỏi tiệm thuốc, Trần Vũ Phong liền dẫn theo Đại Bạch đến hẳn nhà của Manh Kỳ cùng Như Yến.

Lúc đến đây hai người chỉ được cho thuê một căn phòng nhỏ, sau này kiếm được tiền ba người liền hùng lại mua một căn nhà riêng, bởi vì căn nhà ở thế giới này đều một kiểu nên chỉ ở ba người cũng không cần gắn kết giới không gian làm gì, có hai lầu dư sức để mỗi người tự chia phòng cho nhau.

Đến trước cửa nhà Trần Vũ Phong liền cầm chìa khoá ra rồi mở cửa đi vào, bước vào trong liền thấy Mạnh Kỳ đang ngồi trên ghế dựa trong phòng khách, cậu ta nghe tiếng động liền xoay đầu sang sau đó đứng bật dậy.

Ba năm qua Mạnh Kỳ thay đổi khá nhiều, chiều cao của cậu ta gần hai mét, cơ bắp gắn chắc, khuôn mặt tuấn tú càng lúc càng sắc bén làn da hơi rám nắng, mỗi lần nhìn cậu ta Trần Vũ Phong không khỏi ước ao cùng ganh tỵ.

"Vũ Phong." Mạnh Kỳ nhào qua ôm cậu một cái rồi buông tay.

"Tôi đến rồi đây." Trần Vũ Phong kéo Mạnh Kỳ đến ghế rồi cả hai cùng ngồi xuống.

"Xắp xếp xong hết rồi sao."

"Ừ, từ giờ tôi sẽ ở với hai cậu." Trần Vũ Phong nhìn ánh mắt lo lắng của Mạnh Kỳ liền cười "Đừng lo, tôi không sao cả."

Tuy cậu nói vậy nhưng Mạnh Kỳ vẫn không yên tâm, lúc này Trần Vũ Phong lại thêm vào "Tôi sẽ đi tìm, nơi nào tôi cũng muốn tìm thử một lần."

"Được, chúng tôi theo cậu."

Nghe câu này củ Mạnh Kỳ khiến Trần Vũ Phong vừa vui vẻ vừa cảm động, cậu gật mạnh đầu xem như đã biết.

Hai người hoàn huyên một lúc nhưng Trần Vũ Phong chẳng thấy Như Yến đâu liền thắc mắc, Mạnh Kỳ cũng không giấu diếm.

Thì ra một tháng nay Mạnh Kỳ cùng Như Yến đều đi thăm dò tin tức về ông Maga, nhưng đến nay vẫn không ai biết lai lịch của ông, thậm chí có người còn chẳng nhớ đến ông giống như trưởng làng ở thôn cậu vậy, điều này rất kỳ lạ mọi ký ức gặp gỡ ông của vài người sẽ hoàn toàn biến mất trong ký ức của họ, còn những người nhớ được thì hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này.

"Cảm ơn hai cậu rất nhiều." Trần Vũ Phong nghe xong liền tràn đầy cảm kích.

Mạnh Kỳ lắc đầu nói " Ông Maga cũng coi như là thầy của bọn tôi, đây là nghĩa vũ cũng như tình cảm chúng tôi giành cho ông."

Đây đúng là sự thật, Trần Vũ Phong cũng không tiếp tục nói gì.

Đối với ba người ba năm qua thật sự rất dài, về tình về lý ông Maga đều giúp đỡ cùng chỉ dậy bọn họ rất nhiều, bọn họ xem ông như người thân của mình, cuộc sống bình dị như thế càng khiến họ thân thiết với ông nhiều hơn.

Sự biến mất đột ngột của ông đều khiến bọn họ khổ sở, tuy Trần Vũ Phong ở cạnh ông nhiều hơn nên thứ cậu gánh chịu sẽ đau đớn hơn, nhưng hai người cũng sẽ không ít hơn cậu là bao.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi ngày mai chúng ta sẽ bàn kỷ hơn về chuyện tìm kiếm." Mạnh Kỳ nhìn khuôn mặt hóc hác của cậu liền đau lòng.

"Được ạ, chúc cậu ngủ ngon." Trần Vũ Phong cũng không từ chối ý tốt, cậu đi đến phòng mình rồi mở cửa đi vào.

Đại Bạch theo sau cũng không quấy rầy, sau khi thấy cậu mệt mỏi nằm lên giường liền ngặm chăn từ trong tủ ra đắp lên người cậu, Tiểu Pi ở bên cạnh cũng lo lắng mà ngồi bên gối đầu nhìn chằm chằm cậu ngủ.

Đại Bạch cùng Tiểu Pi thấy cậu ngủ liền vui mừng, những ngày qua không có lúc nào cậu chợp mắt được, dù bọn chúng ở cạnh nhưng cậu luôn cảm thấy bắt an, Tiểu Pi dùng sức mạnh hệ mộc của mình cũng không giúp gì được cho cậu, sự mất ngủ khiến cơ thể cậu suy nhược hẳn, khuôn mặt hóc hác, đôi mắt đen thui, hai con ngươi trũng sâu.

Đến tận lúc này nhìn cậu ngủ chúng mới có thể thả lỏng người sau đó nhẹ nhàng nằm cạnh cậu rồi cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
— QUẢNG CÁO —