Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 12: Maga Adam



Sáng hôm sau Trần Vũ Phong thức dậy từ rất sớm, khi mặt trời chưa lên thì cậu đã ra bờ suối rửa mặt.

Từ khi gia đình có thêm một thành viên thì Đại Bạch hoạt bát hơn hẳn, khi thấy Trần Vũ Phong thức dậy Đại Bạch cũng thức theo sau đó lay lay Tiểu Pi, thấy nó mơ màng mở mắt liền cúi đầu xuống cho nó bò lên đầu rồi Đại Bạch mang theo nó cùng đi.

Hôm nay vẫn thế sau khi rèn luyện cơ thể xong, Trần Vũ Phong lại tiếp tục tập trung tinh thần để lấy cuốn sách ra ngoài, dường như mỗi ngày cơ thể cậu càng thích ứng hơn với luồng sức mạnh trong cơ thể, tuy chưa thể lấy nó ra nhưng cậu đang làm rất tốt về việc cảm nhận và kiểm soát sức mạnh.

Tiếp theo Trần Vũ Phong dẫn Đại Bạch vào rừng, hôm nay hai bên không tách ra như trước, sự bạo động của đàn thú hoặc một con linh thú cấp cao đã trực tiếp hăm doạ đến tính mạng của cậu, điều này khiến cậu phải cảnh giác cao độ, tốt nhất là đi theo Đại Bạch ít nhất nó còn biết cách trốn tránh.

Tuy đi chung nhưng ai làm việc náy một bên thì tìm hái thảo dược, một bên thì săn bắt con mồi.

Trần Vũ Phong nhớ tên các loại thảo dược mà lão dược sư ghi xong tờ giấy sau đó bắt dầu tìm, những thảo dược này là loại mọc khắp nơi trong rừng, rất dễ tìm tuy chúng nó không mọc gần nhau nhưng cũng không cách xa nhau, đặc biệt chúng nó không kén chọn thời tiết, chúng nó có thể sống ở bất kỳ điều kiện thời tiết nào, tuy nhiên trong đây có một loại thực vật có tính công kích, cái đó cũng không có gì khó khăn bởi vì lần trước cậu đã thấy rồi, đó là Đằng Đằng.

Sau khi hái xong những loại thảo dược có trong danh sách, còn một cái thì Trần Vũ Phong kêu Đại Bạch dẫn đi đến chỗ lúc trước nhặt được Tiểu Pi, chứ cậu không thể nào nhớ nỗi đường đi trong rừng.

Nhìn những dây leo tuy bị bứng rễ nhưng vẫn còn tươi xanh mơn mởn liền không khỏi cảm thán sực sống của nó, tuy không còn khả năng công kích nhưng sự sống của nó vẫn còn, nếu cắm nó lại vào đất thì nó sẽ lại tiếp tục vùng vẫy.

Trần Vũ Phong không thể nào kéo hết cả gốc của nó về, chỉ có thể bảo Đại Bạch cắn rớt một sợi dây leo hơi dài rồi kéo nó theo.

Còn về phần Đại Bạch, bởi vì được căn dặn nên cũng bắt được một con khá to, cả người đều mập ú, tuy lông khá nhiều nhưng không ảnh hưởnh gì đến phần thịt non mềm.

Ba người đem theo chiến lợi phẩm trực tiếp ra bờ suối vặt lông rửa sạch rồi đi thẳng đến lều của ông lão dược sư.

Sau khi được gọi vào Trần Vũ Phong cũng nhanh chóng đi vào sau đó để những loại thảo dược lên bàn.

"Bên đó có dụng cụ trực tiếp lấy đi." Lão dược sư không cần cậu lên tiếng hỏi liền chỉ vào một cái kệ để bên góc lều.

Trần Vũ Phong cũng không ngừng ngại mà vui vẻ đi đến, cậu lục tung cái kệ xem bên trong gồm những gì, đúng là căn lều của người bản sứ, nồi niêu xon chảo thứ gì cũng có, gia vị đầy đủ, chén bát không hiếu.

Sau khi lấy những dụng cụ cần thiết rồi ra ngoài lều, tuy Trần Vũ Phong rất tiếc nuối bởi vì trong kệ không có gạo nhưng không sao cả có dịp cậu vào nội thành xem thử.

Đem theo còn mồi cùng dụng cụ bếp ra ngoài lều, Trần Vũ Phong nhóm lửa sau đó cầm theo cái nồi ra bờ suối múc nước.

"Đại Bạch về lều lấy cái bát của mày lại đây." Nói xong cũng mặc kệ nó mà bưng nồi về lại đống lửa cạnh lều của ông lão dược sư.

Để nồi lên bếp lửa vừa dựng lên, Trần Vũ Phong cầm con dao bắt đầu cắt từng miếng thịt vuông vức rồi bỏ vào nồi sau đó bắt đầu nêm nếm gia vị.

Mùi hương bay ra khắp nơi, lúc này Đại Bạch vừa ngậm bát lại, nó vòng quanh bếp, hít hít cái mũi ẩm ướt rồi nhìn Trần Vũ Phong, ánh mắt tròn xoe đầy tội nghiệp.

"Sắp xong rồi đợi một lát nữa nhé." Trần Vũ Phong cười nhìn nó sau đó nhấc nồi canh thịt lên rồi tiếp tục bỏ những cành cây đã xiên thịt bên trên đem lên bếp nướng.

Tiếng xèo xèo vang lên, những miếng thịt được ướp gia vị đầy đủ màu sắc đẹp đẽ.

"Meo." Nghe mùi thịt nướng thơm phức Đại Bạch không nhịn được mà kêu vài tiếng, sau đó nôn nóng đi quanh người Trần Vũ Phong.

"Xong rồi, xong rồi."

Đem thịt nướng đã vàng để lên dĩa, Trần Vũ Phong bưng vào lều, sau đó trở ra để nồi canh lên lại bếp lửa, lấy bớt củi ra cho lửa cháy lêu rêu rồi múc ra bốn chén canh sau đó lần lượt bưng vào.

"Ông ơi Đại Bạch cùng Tiểu Pi cùng ăn được không ạ." Ngồi trên bàn cơm Trần Vũ Phong thử hỏi, cậu không biết người dân ở đây có cho phép sủng vật cùng ngồi ăn chung được không, nên cứ hỏi cho chắc vậy.

"Đại Bạch thì ta biết còn Tiểu Pi là ai." Lão dược sư nhìn qua nhìn lại quanh người Trần Vũ Phong vẻ mặt đầy khó hiểu.

"Là nó ạ." Đưa tay nắm áo Tiểu Pi nhấc nó lên rồi để lên bàn, Trần Vũ Phong cười nói.

Từ lúc vào lều ông lão dược sư, Tiểu Pi luôn ôm lấy đầu Đại Bạch trốn trong bộ lông mượt mà, dường như Tiểu Pi rất sợ đối với người xa lạ, nó có cách để thu mình lại không ai chú ý tới nó, dù cho lông mao của Đại Bạch không thể che hết người nó.

"Tinh linh." Lão dược sư kinh ngạc "Cậu triệu hồi nó sao, cậu biết tộc tinh linh."

Đây là lần đầu tiên cậu thấy ông ấy có biểu cảm như thế, từ lần đầu gặp gỡ ông đều chỉ nhàn nhạt nhìn cậu, dù có làm bất kỳ đều gì ông cũng chỉ có một thái độ duy nhất, nhưng hôm nay khuôn mặt ông đầy sự kích động cùng kinh ngạc.

"Không phải ạ, cháu vô tình nhặt được sau đó Tiểu Pi cùng Đại Bạch đã lập giao ước nào đó rồi nó cũng đi theo cháu luôn." Trần Vũ Phong liên tục xua tay rồi giải thích

Lão dược sư nghe xong không nói gì, chỉ là ánh mắt ông nhìn cậu đã có sự thay đổi, sau đó ông thở dài cảm thán.

"Cậu là một đứa trẻ may mắn."

"Sao ạ." Trần Vũ Phong khó hiểu.

"Cậu có biết sau khi những người trẻ tuổi bị triệu hồi đến đây những năm đầu tiên sẽ như thế nào không." Thấy cậu lắc đầu ông tiếp tục "Có ba loại, loại một không thể thích ứng, loại hai tuyệt vọng mà chết, loại ba cố gắng hết sức nhưng số mệnh không do họ lựa chọn."

"Tại sao vậy ạ."

"Bởi vì khi đến với thế giới này không phải ai cũng tốt số cả, cậu cũng đã thấy những người bị triệu hồi sẽ chia thành hai loại người, hữu dụng và không hữu dụng, những ai được xem là hữu dụng sẽ được đưa về chủ thành, nơi mà quốc vương đang sinh sống, còn những ai bị xem là vô dụng sẽ bị chia đều ra khắp nơi ở vùng đất mà quốc vương cai trị."

"Cậu biết sao ta lại chia bọn họ thành ba loại người không, bởi vì thời đại mà các người sinh sống chính là thời bình, còn nơi này là loạn thú vây công, các người một là không thể nhanh chóng thích ứng dẫn đến tâm trạng rối loạn, nhưng dần dần vẫn tiếp thu được, một loại là không thể làm gì cả, không có kiến thức về thế giới này bởi vậy họ sẽ chết, bị đói chết, bị quái thú tấn công rồi chết, bị thực vật độc chết, bị cá lớn nuốt cá bé mà chết, còn lại một loại không nắm được số mệnh chính là những người bị đưa đến kinh thành, tuy họ không cần trang trải cuộc sống như các ngươi nhưng thứ chờ đợi họ càng tàn khốc hơn."

"Vậy, vậy...." Trần Vũ Phong nghe xong liền mở to mắt lắp bắp nói.

"Ta cũng không biết sau đó họ sẽ thế nào, cũng bởi vì vậy mà cậu là một người may mắn."

Ông lão dược sư nói xong liền không tiếp tục nói nữa mà cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn, Trần Vũ Phong cũng không tiện hỏi thêm, cậu nhìn ông ăn rồi mới lấy bỏ vào bát riêng của Đại Bạch cùng Tiểu Pi vài miếng thịt nướng sau đó cậu cũng bắt đầu ăn.

Dùng xong ông lão đứng dậy pha một ấm trà nóng rồi bưng lại bàn, hai người tạm thời ngồi nghỉ một lát cho tiêu hóa, rồi mới đứng lên đi vào một cánh cửa bên phải trong lều.

"Vào đi." Lão dược sư mở cửa đi vào trong, Trần Vũ Phong cũng theo sau.

Đây là một căn phòng có rất nhiều dụng cụ chế thuốc, cậu cũng không biết tên gọi của chúng là gì chỉ biết nếu sử dụng chúng thì có thể làm được rất nhiều loại thuốc khác nhau.

"Từ nay cậu theo ta chế thuốc, không phải ta muốn dạy cậu nhưng ta cần một người phụ giúp."

Trần Vũ Phong đầy ý cười nhìn ông lão nói một đằng nhưng làm một nẻo này, trong lòng cậu đầy cảm động cùng cảm kích, cậu cúi đầu trước ông chân thành cảm tạ.

"Cháu chân thành cảm ơn ông."

"Hừ, sau này gọi ta là Maga, tên đầy đủ của ta là Maga Adam."

"Vâng ông Maga." Trần Vũ Phong nghe lời gọi theo.

"Được rồi ta bắt đầu chế thuốc, cậu mau chóng đem mấy lá thuốc chế biến sơ rồi đưa ta." Maga đi đến bàn đựng dụng cụ sau đó nói.

Ý của ông chế biến sơ có nghĩa là Trần Vũ Phong phải nhớ lại kiến thức trong sách sau đó lựa chọn ra từng nhóm thuốc thích hợp cùng những bộ phận có thể sự dụng được của những lọai thực vật có độc khác.

Vừa so sánh lựa chọn Trần Vũ Phong cũng quan sát quá trình ông Maga làm thuốc, đây là một cơ hội hiếm có để nhìn thấy quá trình một Dược Sư chế tạo thuốc, tuy ông Maga nói không dạy cậu nhưng cậu biết ông ấy muốn cậu quan sát cùng học hỏi.

Dù hai người cũng chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng cậu rất biết ơn ông về tất cả mọi thứ, tuy ông không nói nhưng những gì ông làm đã cứu lấy cậu, một con người nhỏ bé có thể chết bất cứ lúc nào.

Cả căn phòng tràn ngập sự hài hoà, mùi thơm nhẹ nhàng của thảo dược phiêu đãng trong không khí, một sự yên bình.