Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 202: CHƯƠNG 202



CHƯƠNG 202: QUỶ DỊ, CUNG ĐIỆN BÍ MẬT
Editor: Luna Huang
Đồn đãi, lôi long là thần thú thượng cổ chưởng quản lôi phạt chi kiếp chi kiếp, địa vị thậm chí so với thần thú thủ hộ tứ phương, còn phải cao hơn rất nhiều.
Đồn đãi, lôi long làm thần thú thượng cổ, vẫn thủ hộ bên cạnh lôi trì, ai dám can đảm tới gần một bước, liền chỉ có số phận bị mang đi lắp trì.
Tu Văn cùng đại trưởng lão nghe được nhiều lời đồn đãi về lôi long, nhưng cũng tổng kết ra, lôi long hỉ sát sinh, không hề có nhân tình vị, người hoặc ma thú rơi vào trong tay nó, không một người cũng không thể sống sót đi ra.
Nhưng bây giờ, Cố Khuynh Thành lại rơi vào trong tay của lôi long.
Nghe xong giới thiệu của Tu Văn cùng đại trưởng lão, sắc mặt của mỗi người, đều trở nên trắng bệch, trong lúc nhất thời đều là không rên một tiếng, không biết nên nói cái gì.
Nếu như những đồn đãi này đều là thật, như vậy thì nói rõ, Cố Khuynh Thành dữ nhiều lành ít!
“Bổn vương không tin tà, vẫn mau đi xem!” Thuở nhỏ sinh trưởng ở trong hoàng cung, Dạ Thương Lan tự nhiên nghe nói không ít về bí tân của lôi long, nhưng hắn vừa nghĩ tới nữ nhân cả người đều là gai như Cố Khuynh Thành kia, kiêu ngạo tới cực điểm, trong lòng của hắn liền không cầm được phát đổ, hoàn toàn không có biện pháp tin tưởng, một nữ nhân như vậy, táng thân trong lôi trì.
Cố Khuynh Thành, ngươi nhất định không xảy ra chuyện gì, chờ bổn vương tới tìm ngươi!
Dạ Thương Lan âm thầm nói, sau đó lập tức đứng lên, không nói một lời xoay người đến phương hướng lôi long ly khai.
“Ta cũng muốn đi!” Ngọc Vô Thương cũng mau chóng từ dưới đất bò dậy, đuổi theo bước tiến của Dạ Thương Lan, chỉ cần Cố Khuynh Thành một ngày không sống trở về, lương tâm hắn liền một ngày khó an, vì Cố Khuynh Thành cũng vì chính hắn, hắn nhất định phải tìm Cố Khuynh Thành về!
Đến lúc đó, hắn muốn đi hỏi Cung Khanh Nguyệt tại sao phải làm như vậy, có phải như Cố Khuynh Thành nói hay không, trong lòng nàng thích Mộ Quân Tà, mà hắn là bị người bị lợi dụng không?
“Hai người các ngươi trở lại cho ta!” Tu Văn cùng đại trưởng lão, mỗi người kéo một người, nói nhanh, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: “Vô Thương, Chiến vương, hai người các ngươi hiện tại đã trọng thương, cho dù cho các ngươi tìm được lôi long, cũng chỉ có phần chịu chết, các ngươi hiểu không?”
“Chiến, Chiến vương gia, ngươi không thể đi…” Bạch Tuyết đỏ một đôi mắt, nức nở nói.

“Bổn vương tự có chừng mực.” Dạ Thương Lan lạnh lùng thốt, hất tay của đại trưởng lão ra, đầu ngón chân điểm nhẹ, đạp không đi.
Thực lực của Dạ Thương Lan không thua đại trưởng lão, dù là đại trưởng lão ngăn cản thêm nữa, nhưng vẫn là ngăn không được Dạ Thương Lan, Ngọc Vô Thương một bên, thấy Dạ Thương Lan vì Cố Khuynh Thành như vậy, trong lòng càng thêm băn khoăn, tuy nói bình thường hắn và Dạ Thương Lan không vừa mắt nhau, nhưng không muốn Dạ Thương Lan chết ở bên trong.
Vọng Thư Uyển
Nhất là, hôm nay Cố Khuynh Thành sinh tử chưa biết!
“Sư phụ, ta nhất định phải đi. Bởi vì có một số chuyện đi đến nước này, có trách nhiệm của ta, ta phải tận lực bù đắp!” Ngọc Vô Thương cúi thấp đầu, thanh âm trầm thấp tới cực điểm, không có đợi được Tu Văn nói, Ngọc Vô Thương thúc giục linh lực, tập trung vào song chưởng, ngạnh sinh sinh tránh được Tu Văn, học Dạ Thương Lan, trực tiếp đạp không mà đi.
“Vô Thương!”
Tu Văn vội vàng hướng về phía bóng lưng của Ngọc Vô Thương, hô một tiếng, nhưng thân hình của Ngọc Vô Thương không có chút dừng lại nào.
Chỉ chốc lát sau, thân ảnh của Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương, một trước một sau tiêu thất trong tầm mắt của bọn họ.
“Cái này làm sao bây giờ?”
Cố Văn Mãn cùng Cố Thiếu Dương liếc nhau, hai người sốt ruột không ngớt, nhưng thực lực của hai người không đủ, căn bản đuổi không kịp Dạ Thương Lan cùng Ngọc Vô Thương, chỉ có thể đứng tại chỗ giương mắt nhìn.
Đại trưởng lão buồn bực đấm tay, “Thương Lan này, thực sự là càng lớn càng không có cố kỵ!” Vừa nghĩ tới muội muội bao che cho con của mình, lúc đầu vì nữ hoàng Bạch Hổ quốc cướp đi Dạ Thương Lan, thiếu chút nữa thắt cổ tự sát, nếu để cho nàng biết, Dạ Thương Lan vì một nữ nhân, chạy tới tử vong chi vực, sống chết không rõ, chỉ sợ nàng lo lắng chết.
“Tổng phó viện trưởng, bằng không, chúng ta cũng vào xem?” Bạch Tuyết đề nghị. Nàng thực sự lo lắng Dạ Thương Lan, không muốn nhìn thấy Dạ Thương Lan gặp chuyện không may.
Nhưng cử động lần này của nàng, rơi vào trong mắt Cố Thiếu Dương, thì không phải là chuyện như vậy, nhưng Cố Thiếu Dương cũng biết sự tình có nặng nhẹ, liền phụ họa nói: “Đúng vậy, tổng phó viện trưởng, nhiều người thêm một phần lực lượng, chúng ta mau giúp bọn hắn đi?”
“Không được.”

Tu Văn vuốt râu mép, trầm ngâm bất quyết, Hạo Văn một bên, liền lên tiếng phủ định: “Tình huống của bên trong tử vong chi vực, khác xa so với các ngươi tưởng tượng, nguy hiểm nhiều, xú nha đầu kia là bị lôi long bắt đi. Nếu như các ngươi đi, không chỉ giúp không được gì, chỉ sẽ cản trở.”
Lời này của Hạo Văn, quả thực khó nghe một ít, lại cũng là lời thật.
Trong thời gian then chốt này, thực lực của Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn, Bạch Tuyết ba người quá kém, nếu thực sự tiến vào, chỉ sợ tựa như Hạo Văn nói, không chỉ giúp không được gì, còn phải để những người khác phân ra một ít tâm lực, chiếu cố bọn họ.
Nghe vậy, Tu Văn rốt cục mở miệng, “Như vậy đi, Hạo Văn ngươi lưu lại, bảo hộ ba người bọn hắn, ta và đại trưởng lão tiến vào xem.” Trong tâm tư, Tu Văn vốn muốn, để Hạo Văn đi vào chung với hắn, nhưng Dạ Thương Lan dù sao cũng có quan hệ thân thuộc với đại trưởng lão, không đạo lý ngoại sinh nhân gia gặp chuyện không may, người ta lại làm cữu cữu, ở lại bên ngoài.
Tự định giá một phen, Tu Văn chọn để Hạo Văn lưu lại.
Tuy rằng Hạo Văn bình thường rất không đáng tin cậy, nhưng đến nơi mấu chốt này, cũng nhận chân, nghe được Tu Văn an bài như vậy, cũng không có phản đối, “Được, ta đã biết, hai người các ngươi nhanh vào trong đi.”
Nói xong, Hạo Văn phất tay thi cái chắn, vây Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn, Bạch Tuyết ba người bao gồm luôn hắn ở bên trong, toàn bộ phong bế.
Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn vốn có còn muốn nói điều gì, nhưng Hạo Văn thái độ cường thế của Hạo Văn, chỉ phải thôi.
Tu Văn thấy thế, hài lòng gật đầu, ngược lại nói với đại trưởng lão: “Chúng ta đi.” Nói, tỷ số đi ra ngoài trước.
Trong lòng đại trưởng lão gấp gáp, âm thầm thở dài, vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, kinh qua bôn ba thật lâu, lôi long chở Cố Khuynh Thành rốt cục dừng ở trước một thác nước.
Không sai, chính là thác nước.
Chuẩn xác mà nói, chắc là thác nước to lớn, mênh mông vô bờ, hình như nối thiên địa với nhau, mang theo khí thế bàng bạc to lớn, như dòng nước ba đào, ào ào chảy, lôi long quay đầu lại, nhìn Cố Khuynh Thành vẫn còn đang trong hôn mê một mắt, bỗng nhiên nắm Tử Đồng thở hổn hển một bên, sưu. . . Chui vào trong thác nước.
Khi lôi long tới gần thác nước, dị tượng xảy ra.

Chỉ thấy dòng nước chảy xiết, thoáng cái nứt ra rồi một cái khe, lôi long tựa hồ đối với tựa hồ đối với phản ứng của thác nước, rất bình thường, không dừng lại chút nào, sau khi lôi long tiến nhập thác nước, thác nước lần thứ hai khôi phục bình thường.
Như trước như nước chảy, hoàn chỉnh không sứt mẻ, thật giống như một màn phát sinh ban nãy, căn bản không tồn tại.
Trong thác nước.
Sau thác nước to lớn, giấu một cung điệnrộng, bốn phía đầy dạ minh châu, đem toàn bộ cung điện sau thác nước nguyên bản nên là một mảnh đen nhánh, nay lại chiếu sáng như ban ngày, đi vào, Tử Đồng đã bị quang mang chói mắt, khiến cho không mở mắt nổi.
Đợi được Tử Đồng thích ứng cường quang này, đã thấy lôi long đặt Cố Khuynh Thành lên lôi nguyên thạch thương cũng đủ bốn người nằm ở giữa cung điện.
Lúc này, Tử Đồng mới phát hiện, cung điện này rộng lớn đế không thể tưởng tượng, dù cho thân thể của lôi long to lớn như vậy, ở trong cung điện, nhưng cũng chỉ chiếm một góc nhỏ.
“Ngô. . .”
Giữa lúc Tử Đồng muốn hỏi lôi long rốt cuộc muốn làm gì, Cố Khuynh Thành dưới sự kích thích của lôi nguyên thạch, chẳng được bao lâu, chuyển tỉnh, cảm giác đau tê mãnh liệt, lại làm cho ý thức của Cố Khuynh Thành còn chưa có khôi phục thanh minh, nhịn không được thấp kêu thành tiếng.
Thực sự quá đau đớn!
Cố Khuynh Thành cau mày, phun ra một ngụm trọc khí, chống thân thể, chậm rãi ngồi dậy, ai biết liếc mắt liền thấy hoàn cảnh thập phần lạ lẫm.
Đây là đâu?
Cố Khuynh Thành không giải thích được, đang muốn xuống nhìn khắp nơi, vừa quay đầu, lại thấy được Tử Đồng, cảm giác quen thuộc, thoáng cái để Cố Khuynh Thành trầm tĩnh lại.
“Chủ nhân, ngươi rốt cục tỉnh rồi!” Tử Đồng thấy Cố Khuynh Thành tỉnh lại, thay đổi tình huống uể oải ban nãy, vui mừng nghĩ thái hóa, sau đó chui vào trong lòng của Cố Khuynh Thành.
“Ta không sao. Cố Khuynh Thành kéo kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực kỳ suy yếu, muốn vuốt ve Tử Đồng, lại phát hiện trên người Tử Đồng, có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, có vết thương, da thịt trở nên trắng vì bị lột, có vết thương còn đang không ngừng chảy máu.
Trong lòng Cố Khuynh Thành tê rần, nhanh lấy ra chỉ huyết đan cùng phục nguyên đan, cho Tử Đồng ăn một thứ một viên trước, lại đem số còn dư lại bóp nát, thoa lên trên vết thương của Tử Đồng.
Vết thương trên người Tử Đồng, nhiều lắm lại nặng, chỉ có hai bút cùng vẽ, mới có hiệu quả.
vongthuuyen.com

Thấy Tử Đồng ăn vào, tình huống rõ ràng chuyển tốt, Cố Khuynh Thành thở một hơi dài nhẹ nhõm, đúng vào lúc này, lại nghe được thanh âm đáng ghét chí cực của lôi long.
“Xú nữ nhân, mau dậy!”
Lôi long ác thanh ác khí nói, không rõ vì sao, trên người xú nữ nhân Cố Khuynh Thành này, sẽ có biểu hiện kỳ quái như vậy. . .
Vừa nghĩ tới, xú nữ nhân này, dĩ nhiên đường hoàng hấp thu linh lực của nó, lôi long hận không thể đi tới nhào nặn Cố Khuynh Thành, lại xé nát mới có thể hết giận, lại nể mặt vật kia, cho dù nó bất mãn hơn nữa, cũng chỉ có thể nhịn.
Lúc này Cố Khuynh Thành, chợt lấy lại tinh thần, nhìn lôi long trước mặt, Cố Khuynh Thành nhanh chóng dõi mắt chung quanh, lúc này mới phát giác, bản thân chẳng biết lúc nào, đã đến cung điện rộng như vậy?
Đây là đâu, tại sao lôi long phải đưa mình đến đây?
Cố Khuynh Thành rất không hiểu, nhưng ở dưới mái hiên người không thể không cúi đầu, nàng đánh không lại lôi long, cũng chỉ có thể một bước xem một bước, tìm được cơ hội thích hợp, lại nghĩ biện pháp chạy đi!
Như là xem thấu tâm tư của Cố Khuynh Thành, lôi long chán ghét nói: “Xú nữ nhân, ngươi yên tâm. Đợi ngươi xác nhận với bổn tọa một việc, vô luận kết quả thế nào, bổn tọa đều thả ngươi ly khai.” Lôi long nó từ trước đến nay nói giữ lời, trước nói qua sẽ không làm thương tổn Cố Khuynh Thành, liền là thật sẽ không làm thương tổn.
Cố Khuynh Thành cau đầu mày lại một chút, nhẹ nhàng cười: “Ta vẫn là rất tin tưởng ngươi.”
Không phải tin tưởng lôi long là giữ chữ tín, mà là tin tưởng, lấy thân phận của lôi long, chẳng thèm nói láo.
Ma thú kiêu ngạo, không thua nhân loại, nhất là ma thú đẳng cấp càng cao, quyền lực càng lớn, chẳng thèm lừa người bên ngoài, huống chi nàng chỉ là một nhân loại, dùng lời của lôi long mà nói, trước mặt nó, bản thân chỉ là một chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, đều không thể sánh được với hạt cát.
“Hừ, đi mau.” Lôi long loay hoay đuôi dài một chút, có chút trở mình hướng mũi lên trời, phát sinh một tiếng hừ lạnh.
Cố Khuynh Thành không nói tiếng nào, xoay người đi xuống lôi nguyên thạch, ôm Tử Đồng, đi theo phía sau lôi long, hướng đường hẹp quanh co sâu thẳm một bên mà đi.
Vừa đi, Cố Khuynh Thành vừa quan sát tình huống bên trong cung điện.
Cung điện cực kỳ rộng, bốn phía hiện đầy dạ minh châu, trừ cái đó, cũng bài biện không thiếu tinh thạch, đều đâu vào đấy trưng bày ở trong điện, bốn phía tường, đều là tinh thạch thần sắc mơ hồ phát quang, trên mặt đất một tầng thảm san hô dày.
Cố Khuynh Thành cảm thụ được xúc cảm truyền tới dưới chân, cúi đầu, nhìn một mắt, trong lòng không khỏi cả kinh. Thảm san hô kia, có thể cũng coi là thứ tốt vô giá, nhưng lại lót đất, một tầng dày, lót đầy mặt đất của cung điện, mặt ngoài thảm hiện lên ánh sáng nhạt, lông tơ được cắt bằng, có thể thấy được thảm này, dùng đều san hô là thượng hạng!