Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 17: Đối đầu.



Trần Phong ẩn nấp, theo dõi đám người đang truy tìm cậu. Chúng không hề biết kể từ khoảnh khắc cậu nhảy xuống, vị trí thợ săn và con mồi vốn đã được xác định.

Một tháng trong Thiên Huyền lâm đối với người bình thường mà nói có thể không có quá nhiều phát triển nhưng với cậu lại là thời gian trưởng thành nhất từ trước đến giờ.

Một khu rừng đầy rẫy ma thú hùng mạnh có thể xuất hiện bất lúc nào, cùng với vô số cạm bẫy mà các mạo hiểm giả tạo ra để săn bắt, độ nguy hiểm của nó là cực kỳ lớn.

Thông thường thám hiểm người ta sẽ đi thành đoàn, ít nhất là bảy người, có như vậy mới đảm bảo được một chút an toàn. Ở đây thiếu niên chỉ đi một mình, hung hiểm từ đó tăng lên vạn phần!

Tuy nói là sư phụ luôn luôn ở bên nhưng kể từ khi vào rừng thì lần đầu người liên lạc với cậu là lúc Hồ Gia mời cậu tham gia thám hiểm.

Nói cách khác, thiếu niên mười bốn tuổi này đã tự mình xoay xở sống sót bên trong Thiên Huyền lâm suốt một tháng trời.

Tuy nhiên trải qua như vậy giúp cho Trần Phong rèn luyện khả năng ẩn nấp cùng di chuyển hết sức chuyên nghiệp, bên cạnh đó, kĩ năng làm bẫy của cậu cũng vượt trội hẳn so với nhiều mạo hiểm giả thông thường.

Phựt!

Một tên mắc phải dây leo, vô số mũi tên lập tức phóng tới, găm những tên thổ phỉ vào núi đá. Năm pháp vũ cảnh vậy mà có thể khống chế dễ dàng chỉ trong nháy mắt.

Trần Phong lao ra, nhanh nhẹn, dứt khoát. Lưỡi kiếm không do dự tấn công vào yếu huyệt, phế đi bản nguyên bọn chúng. Xong xuôi đâu đấy, cậu trở lại bóng đêm, tìm kiếm những con mồi kế tiếp.

Các ngươi đã muốn lấy mạng ta, vậy thì cứ đến đây!

– Chưa tìm được tiểu tử đó sao?

– Vẫn chưa thưa ngài!

Viên Lộ nóng máu, nổi giận mà không thể làm gì. Một tên tiểu tử lục tinh pháp vũ nhưng lại khiến Bạch Lang đoàn mất hơn năm chục pháp sư pháp vũ cảnh mà vẫn không bắt nổi.

– Bằng mọi giá, phải tìm ra được hắn. Ta muốn hắn sống cũng không được, chết cũng không xong!

– Rõ!

Viên Lộ ra lệnh cho thuộc hạ rồi quay sang bên cạnh nhìn Thanh Hương:

– Ta không biết tại sao nàng lại sợ tên tiểu tử đó. Nhưng ta sẽ cho nàng thấy, trong Thiên Huyền lâm này, Bạch Lang đoàn chúng ta là tuyệt đối!

– Đuổi theo! Mau đuổi theo! Hắn ta không thoát được đâu!

Hồ Gia thét gọi tay sai. Hắn nằm trong nhóm người đang được xem xét huấn luyện trở thành một trong các đội trưởng của Bạch Lang đoàn. Nếu lần này lập công, nhất định sẽ lấy lòng được đoàn chủ!

Trần Phong vẫn tiếp tục di chuyển, đến chân núi thì dừng lại. Đám thổ phỉ nhếch mép. Lần này để xem ngươi chạy đi đâu!

Lũ tay sai tiến lên trước, lao thẳng về phía thiếu niên. Nhưng được nửa đường, chúng sập bẫy, những chiếc bẫy rập tinh vi tổn thương chính xác gân chân khiến máu tươi chảy ra xối xả. Mặt khác, điều này đồng nghĩa với việc từ nay chúng không cách nào di chuyển được nữa.

Chúng ngã gục xuống, va vào vị trí những chiếc bẫy tiếp theo. Từ trong rừng, vô số những nhánh cây khác nhau liên tục bay tới, lao thẳng vào gáy khiến bọn chúng ngất đi lập tức.

Hồ Gia giật mình, vội vàng lui lại, nheo mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Trong tình thế đang bị đuổi bắt như vậy nhưng tiểu tử này còn có thể đặt ra nhiều cái bẫy ăn khớp với nhau đến vậy.

Nhưng điều hắn cảm thấy kinh ngạc nhất, đó là cho dù có làm bọn chúng bị thương đến thế nào, từ đầu đến giờ cậu ta vẫn chưa ra tay sát hại bất cứ kẻ nào trong số chúng.

Tha chết cho chúng ta sao? Hay là…

– Sao vậy? Ngươi không dám bắt ta sao?

Giọng nói trầm trầm vang lên làm ngắt quãng suy nghĩ của Hồ Gia. Hắn cau mày, gắt:

– Tiểu tử, ngươi nghĩ ta ngu sao?

– Đúng, ngươi rất ngu là đằng khác!

Tên thổ phỉ phẫn nộ nhưng cố kiềm chế. Nhất định tiểu tử kia đang dụ mình tiến vào bẫy. Không được để cảm xúc chi phối! Phải bình tĩnh…

Một thân cây khủng bố đột nhiên từ sau đâm thẳng tới Hồ Gia. Hắn vừa quay lại thì ăn trọn. Hắn gắng vận pháp lực, đẩy thân cây ra.

Nhưng hắn chưa kịp thở thì lại thêm một thân cây lao đến, đâm thẳng vào lưng. Liền lúc đó là một cái cây khác đâm vào bụng, ép chặt khiến hắn không thể di chuyển.

Hồ Gia sợ hãi, gắng vận pháp lực thoát ra thì một cái cọc khổng lồ bay đến. Hắn không thể né, bị cọc đâm trúng hông phải, găm luôn vào chân núi.

Hắn ta gầm lên đau đớn, hận không thể giết tiểu tử đang chậm rãi tiến lại. Đôi mắt cậu ta âm trầm, không che giấu sát khí. Cảm nhận mùi vị tử vong đến gần, hắn ta vội hét:

– Đừng! Đừng giết ta! Làm ơn!

Trần Phong cười khẩy, nếu ngươi nghĩ có ngày hôm nay đã chẳng làm ra những chuyện bẩn thỉu như vậy!

Cậu phế bản nguyên của Hồ Gia rồi đánh hắn ta ngất đi, nhanh nhẹn, dứt khoát không chút do dự.

Thiếu niên quay người lại, đứng lặng đi dưới trăng, trút ra một hơi dài. Ngày hôm nay, cậu đã đối mặt với rất nhiều những kẻ vô sỉ trong Thanh Phong Đế Quốc này.

Tuy nhiên cậu không giết bất cứ kẻ nào trong số bọn chúng mà chỉ phế đi pháp lực, khiến chúng trở lại làm người thường, từ nay không thể gây họa được nữa.

Những kẻ độc ác này có thể không đáng được sống, những người đã bị chúng hãm hại phải có được công lý. Tuy nhiên cậu không phải người quyết định những chuyện đó, cậu không có quyền.

Đây là việc của quan lại, những người nắm trong tay pháp luật. Cho dù cậu có đang là tội nhân của Đế Quốc nhưng đó là cậu bị hãm hại, còn luật lệ vẫn là luật lệ, cậu không được để cảm xúc lấn át lí trí!

Nếu hôm nay cậu xuống tay, rốt cuộc cậu cũng chẳng hơn gì chúng!

Tuy nhiên việc này cũng chỉ mới bắt đầu. Viên Lộ, thậm chí là Thanh Hương, những kẻ có vẻ như là chủ mưu vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia.

Hơn nữa, cậu không nghĩ Bạch Lang đoàn lại nhỏ bé như vậy. Từ nay cuộc sống của cậu trong Thiên Huyền lâm này sẽ càng khó khăn hơn nữa.

– TRẦN PHONG!



Tiếng hét đột ngột khiến cậu giật mình. Chủ nhân của nó chậm rãi bước tới chân núi. Xa xa, cậu có thể nhìn thấy Thanh Hương vẫn đứng đó, không có động tĩnh gì.

– Bây giờ chắc ngươi đang sảng khoái lắm nhỉ?

– Cũng tàm tạm!

– Được! Được lắm!

Viên Lộ trừng mắt nhìn Trần Phong. Hắn biết người của hắn không chết một ai, nhưng pháp sư mà bị phế đi bản nguyên thì chẳng khác nào án tử.

– Vì sao ngươi không giết bọn chúng? Nhân từ sao?

– Chúng phải sống để trả giá cho những gì đã gây ra!

Thiếu niên nói, không tỏ ra cảm xúc gì. Viên Lộ đôi mắt đục ngầu đầy hàn ý:

– Hành tẩu giang hồ mà không có sát ý thì không tồn tại được đâu!

– Đó là ngươi nói!

– Để xem?

Tên thổ phỉ nắm chặt tay phải, một kiện trường thương hiện ra. Hắn ta lao thẳng đến, tốc độ rất nhanh, uy lực cửu tinh pháp vũ tỏa ra không chút nương tình.

Trần Phong nghiêm mặt, tay khẽ động. Những ngọn giáo tre vót nhọn từ mọi hướng bay đến tên thổ phỉ liên miên vô tận.

Viên Lộ múa thương chống đỡ. Toàn bộ mũi giáo thô sơ đều bị chém đứt, rụng xuống đầy chân.

– Còn nữa không? Lấy hết ra?

Hắn ta vừa dứt lời thì một thân cổ thụ bay tới. Thương ảnh dũng mãnh, chẻ đôi thân cây làm hai. Những thân cây sau đó cũng dễ dàng bị chặn lại.

Tên thổ phỉ cười lạnh. Tiểu tử này tưởng ta non nớt giống đám tay chân sao? Ngươi thật là ngây thơ!

Lúc này, Trần Phong bỗng nhiên bắt ấn. Không phải mấy cái bẫy cậu đặt ra nữa mà là pháp kỹ. Cậu gầm lên:

– TINH THẦN VẪN DIỆT!

– Huyết lộ xà thương!

Viên Lộ đâm tới, va chạm với quyền pháp tạo ra một vụ nổ trầm thấp. Hai bên giằng co vài giây thì đều bị chấn lui lại năm bước.

Thổ phỉ kinh ngạc. Tiểu tử kia vậy mà có thể ngang ngửa hắn. Bất an dâng lên trong lòng. Hôm nay nhất định phải truy giết đến cùng.

– Dị ảnh xà thương!

– Phong Hành!

Thân thể Viên Lộ bỗng nhiên huyền ảo kỳ dị, uốn éo liên tục phóng thương đánh tới. Trần Phong vội vàng tránh né.

Thương pháp liên tục tấn công hiểm độc khiến thiếu niên cực kỳ chật vật, khó khăn. Cuối cùng cậu bị dồn vào chân núi.

Thổ phỉ không bỏ lỡ cơ hội, lập tức tung ra một chém. Cậu lập tức lấy ra song kiếm chống đỡ.

Thanh âm thanh thuý vang lên. Dư lực đánh bay cậu vào núi, ngã xuống. Viên Lộ nhảy lên, chém xuống. Cậu vội lăn mình đi.

Tên kia không dừng lại, thương ảnh liên miên đâm tới khiến Trần Phong cực khổ né tránh.

Cậu hừ một tiếng, tung một quyền xuống đất, lấy đà bay lui lại, kéo giãn khoảng cách hai bên rồi đứng dậy.

Thiếu niên nắm chặt song kiếm, ánh mắt ngưng trọng nhìn Viên Lộ. Tên này vượt xa cậu về pháp lực, kinh nghiệm chiến đấu lại cực kỳ phong phú, kéo dài không phải chuyện tốt.

Hai tay cậu ngưng tụ pháp lực. Cuồng phong nổi lên xung quanh tạo ra những tiếng động lớn. Cây cối trong rừng rung lắc dữ dội.

Pháp lực trong cơ thể cậu từ bản nguyên toả ra, thông qua kinh mạch cùng Thần Văn, liên miên vô tận phát ra. Song kiếm trên tay như sáng lên, tỏa ra uy áp khác thường. Bao quanh nó là vô số phong cương, cực kỳ mạnh mẽ.

Viên Lộ nhìn một màn này thì ánh mắt càng lộ rõ vẻ hàn ý. Tiểu tử này quá nguy hiểm, cần kết thúc ngay!

Mũi thương chĩa thẳng lên trời, pháp lực điên cuồng vận chuyển trong kinh mạch. Màn đen u ám toả ra từ cơ thể hắn mơ hồ còn có tiếng gào thét khiến người ta trông thấy mà ghê tởm.

– HẮC DIỆT MA THƯƠNG!

– THIÊN NHẬN!

Hai bên cùng lúc gầm lên, tung chiêu. Pháp lực bùng nổ tạo thành cái hố sâu cả chục thước.

Phong bạo cứ thế mà ập vào hai người khiến y phục dính chặt vào cơ thể. Ánh mắt họ nhìn thẳng đối phương không chớp.

Một người một thương toả ra âm khí vô tận, điên cuồng đâm tới. Hắc ám xung quanh như muốn thôn phệ phong cương, quỷ dị vô thường.

Phía đối diện, bão kiếm uy vũ, dũng mãnh liên miên, chém nát u hồn thương ảnh. Mà chủ nhân của nó vững vàng như núi, không hề dừng tay. Mỗi đường kiếm xuất ra đều sát phạt vô địch.

Toàn Phong kiếm pháp nhất thức: Thiên Nhận. Địa giai sơ cấp pháp kỹ, bao gồm tất cả chín nhát chém liên tiếp. Uy lực sau mỗi nhát lại là mạnh hơn vài phần, là một trong những sát chiêu thậm chí còn có thể sử dụng để vượt giai khiêu chiến!

Kình phong cứ thế tàn phá khu vực xung quanh hai người, để lộ những cái bẫy còn lại mà thiếu niên đặt ra. Chúng gần như kín mín cả khu đất.

Phía bìa rừng, Thanh Hương nhìn thấy mà than thầm. Trần Phong kia quả thực quá lợi hại.

Ban nãy giằng co với Viên Lộ như thế trong khi thực lực kém xa đã là không tồi rồi. Bây giờ lại có thể phát ra công kích đến bậc này thật sự là không tưởng!

Tuy nói đêm qua chiến đấu với thủy quái, nàng đã mục kích chiến lực của cậu, nhưng hôm nay, nó còn mạnh mẽ hơn không chỉ một phần! Mà cùng với thực lực của cậu ấy, tâm cơ cũng không hề kém. Một thân một mình đặt bẫy chống lại năm chục cường giả Bạch Lang đoàn.

Thiếu niên này chân chính là một thiên tài của Thanh Phong Đế Quốc!



Giữa bãi đất, thế cân bằng vẫn tiếp tục diễn ra. Thương ảnh giữ vững, đâm tới bão kiếm khổng lồ.

Nhưng ngay khi nhát chém cuối cùng vừa phát ra, hắc thương bắt đầu bị đẩy lui từng chút một. Viên Lộ nghiến răng chịu đựng dư lực đang từng bước đẩy lui hắn.

Vẻ mặt hiện rõ vẻ sửng sốt, không can tâm. Cơn bất an trong lòng càng lúc càng lớn hơn nhưng cũng không cách nào phản kích.

Trần Phong dứt điểm, song kiếm mạnh mẽ chém nát trường thương. Còn Viên Lộ trực tiếp nhận vô số phong cương, bay đi như diều đứt dây.

Hắn ta đâm thẳng vào chân núi, tạo ra những vết nứt như mạng nhện. Miệng phụt ra một ngụm máu.

Trần Phong thở hắt ra, cơ thể nặng nề, chậm rãi bước đến chỗ tên thổ phỉ. Hắn ta ngẩng đầu lên cười lạnh:

– Nếu… ngươi giết… ta… Bạch Lang… đoàn… sẽ không… tha… cho ngươi!

– Để ngươi sống thì bọn chúng sẽ tha cho ta sao?

Trần Phong trầm giọng. Tay phải không do dự vung lên, dự định phế đi bản nguyên của hắn.

Đột nhiên một hỏa cầu kinh người bay tới từ phía sau, thiếu niên vội vàng dùng Phong Hành pháp kỹ cật lực tránh né.

Quả cầu lửa bay thẳng với vị trí Viên Lộ đang trọng thương. Hắn ta không cách nào tiếp lấy, dính trọn chiêu thức. Hỏa diễm lập tức lan ra khắp cơ thể, giết chết tên thổ phỉ sau vài giây ngắn ngủi.

Trần Phong sững người quay qua nhìn Thanh Hương. Nàng đang sải bước tiến thẳng tới chân núi không chút chần chờ, trên đường giải quyết hết đám người lúc nãy bị cậu phế bỏ pháp lực.

Bước đến đám tro lúc trước còn là Viên Lộ, nàng ta thu lấy giới chỉ của hắn, sau khi xóa đi ấn ký thì đưa cho thiếu niên cạnh bên.

– Tại sao ngươi làm như vậy?

Cậu cực kỳ khó hiểu, chỉ chăm chú nhìn nàng, không nhận lấy đồ vật kia. Thanh Hương thấy vậy thì ném nó qua chỗ cậu:

– Vì bọn chúng đáng chết!

Trần Phong chỉ liếc qua một chút, rồi lập tức cất giới chỉ đi. Trong đó có kha khá vàng bạc châu báu, linh thảo và đan dược cũng không tồi nhưng bây giờ không phải lúc xem xét kỹ.

Nữ nhân trước mặt hành động như vậy dường như không phải cùng hội với đám Bạch Lang đoàn nhưng cậu thật sự không nhìn ra tâm cơ cũng như lí do nàng ở đây. Đau đầu một hồi không tìm ra cách gì giải quyết, cuối cùng cậu hỏi thẳng:

– Rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại tham gia với bọn chúng?

– Ta…

Thanh Hương ngập ngừng không nói. Nàng không bất ngờ trước câu hỏi của cậu, chỉ là chưa biết nên trả lời thế nào. Thiếu niên thấy vậy, trước cất đi song kiếm rồi bước lại gần nàng, vẻ mặt ôn hoà, khẽ mỉm cười:

– Nếu khó nói vậy thì bỏ qua đi, ta cũng không ép ngươi. Còn dù sao, bây giờ ngươi cũng tự do rồi…

– Đơn giản vậy sao?

– Gì cơ?

– Tự do của ta, không phải dễ dàng mà đạt được như vậy!

Thanh Hương ngẩng đầu lên thở dài. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp. Trần Phong bất chợt thảng thốt.

Cậu chưa từng một lần quan sát nàng ta kỹ. Đến giờ cậu mới thấy, thiếu nữ này kiêu sa đến nhường nào. Mà khuôn mặt kiều diễm ấy lúc này lại phảng phất nỗi buồn khó nói.

– Ta chưa từng kể cho ai nghe về thân phận của mình. Ta là một tộc nhân của Thiên Long Thần tộc. Nhờ có thiên phú luyện dược mà từ nhỏ, ta đã được đối đãi vô cùng đặc biệt. Tất cả đều hi vọng, ta có thể góp phần lớn vào công cuộc khôi phục danh vị Đế vương của Long tộc.

Nàng nói, tâm trí đang trở lại với những kí ức xưa:

– Những tưởng những tháng ngày bình yên sẽ kéo dài mãi thì một ngày nọ, chúng ta bị Dị Tộc tấn công. Vô số cường giả trong tộc xuất quan, hộ tộc. Tuy nhiên, thiệt hại mà chúng ta phải nhận là không thể đong đếm. Mà bản thân ta thì phải chạy trốn.

Thanh Hương bặm môi, ánh mắt khổ tâm:

– Sau nhiều ngày lang thang trong Thiên Huyền lâm, ta bị Bạch Lang đoàn bắt được. Tên Viên Lộ kia là một trong những thành viên quan trọng của dong binh đoàn. Hắn vô cùng mê thích ta nên nhất quyết giữ ta cho riêng mình, hoàn toàn trói buộc khỏi mọi người. Hắn đem ta theo bên mình, một phần là để thu hút mạo hiểm giả, phần quan trọng là luôn có thể để mắt đến ta. Viên Lộ kia bất quá chỉ là kẻ đang được luyện tập để trở thành tân đội trưởng của Bạch Lang đoàn. Muốn giải thoát cho ta, cần phải giải tán được đoàn hội tiếng tăm bậc nhất Thiên Huyền lâm này. Việc diễn ra hôm nay không sớm thì muộn cũng về đến tai bọn chúng, lúc đó hai người chúng ta dĩ nhiên không thể trốn thoát.

Thanh Hương nói một hồi. Vẻ mặt của nàng cực kỳ bất đắc dĩ. Cái chết của Viên Lộ giải thoát cho nàng khỏi bàn tay một tên thổ phỉ nhưng lại rất có thể đẩy nàng vào tay một tên thổ phỉ khác!

– Chạy đi!

Trần Phong nhìn thẳng vào mắt nàng, nói. Thanh Hương không hiểu:

– Sao cơ?

– Cùng ta chạy trốn, tránh khỏi tai mắt của bọn chúng, đến một nơi không ai biết. Như vậy không phải là tốt rồi sao?

Thanh Hương bất ngờ trước lời đề nghị của cậu. Trái tim nàng một phần nào đó đã rung động trước thiếu niên này.

– Có tác dụng gì chứ? Ngươi chạy trốn được hết đời sao?

– Điều đó có hề gì? Chỉ cần còn sống là còn hi vọng!

– Vậy ngươi cứ chạy một mình là được, ta…

– Ta không thể bỏ mặc ngươi!

Trần Phong gắt lên, nhìn thẳng vào mắt Thanh Hương. Đôi mắt nàng ta ngấn lệ.

– Ngươi… tại sao ngươi lại tốt với ta như vậy?

Thiếu niên há miệng ra rồi ngậm lại, lời nói không sao thoát ra. Cậu thở ra, mỉm cười ôm Thanh Hương vào lòng. Mỹ nhân sững sờ nhưng rồi cũng vòng tay, ôm lấy cổ người thiếu niên.

Đồ ngốc này, ngươi cần gì phải tỏ ra ngầu như vậy!