Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 79: Xuyên thư (17)



Tống Ngọc Thư nằm mơ cũng không ngờ tới, nam phụ thâm tình diện mạo tuấn mỹ, tính tình ôn nhu, ngoan ngoãn phục tùng thụ chính, cẩn thận tỉ mỉ, đến cả nặng lời cũng đau lòng không nói được một câu với thụ chính trong tiểu thuyết thế mà sẽ không đổi sắc nói chuyện với mình như vậy.

Đây vẫn là nam phụ thâm tình chỉ nhờ vào thiết lập mỹ cường thảm được vô số fans đồng tình và yêu thích trong trí nhớ của hắn kia sao?

Tống Ngọc Thư đã nhịn không được bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Mình thật sự xuyên vào cái bộ tiểu thuyết đô thị sinh con não ngắn tràn ngập các loại máu chó 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 này sao? Không phải là tiểu thuyết đồng nhân OOC nghiêm trọng đó chứ?

Nếu là vậy thật thì Tống Ngọc Thư phải hô to cứu mạng.

Không thể hiểu được xuyên vào một quyển tiểu thuyết, Tống Ngọc Thư tuy có kinh ngạc, nhưng cũng không sợ hãi, nguyên nhân lớn nhất chính là hắn cảm thấy so với những người giả thuyết được sáng tạo ra trong tiểu thuyết, hắn thân là người xuyên thư, có một ưu thế lớn nhất mà tất cả mọi người không có, đó chính là hắn biết một ít nhân vật quan trọng và cốt truyện mấu chốt.

Có nghĩa là, nếu thứ mình xuyên vào không phải là quyển tiểu thuyết 《 Cục cưng bé bỏng chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 này mà là một quyển tiểu thuyết đồng nhân khác cốt truyện hoàn toàn không giống nguyên tác, hoặc là nói dứt khoát chính là một thời không song song không hề liên quan tới tiểu thuyết nguyên tác, vậy mình biết cốt truyện tiểu thuyết nguyên tác thì có ích lợi gì? Đã không có cái ưu thế lớn nhất này, mình còn có thể làm gì bây giờ?

Tống Ngọc Thư luống cuống.

Thấy Tống Ngọc Thư đột nhiên thay đổi sắc mặt, Không Thanh không sinh ra bất luận cảm giác đồng tình nào với hắn, ngược lại tiếp tục lạnh nhạt nói: "Một năm trước, cậu vay tiền tôi, nói cậu cùng đường, cần tôi giúp cậu gấp, tôi hỏi cậu có phải gặp chuyện phiền toái gì không, cậu sao cũng không chịu nói, nhưng nhìn trên điểm chúng ta trước kia giao tình không tồi, tôi còn đưa tiền cho cậu mượn không chút do dự. Ngọc thư, tôi đã tin cậu có thể tự xử lý tốt chuyện của chính cậu, mới căn bản không hỏi nguyên do đã đem tiền cho cậu mượn, giờ cậu nhìn lại mình xem, chẳng qua chỉ ngắn ngủn trong thời gian một năm, cậu tự lăn lộn thành bộ dạng gì rồi?"

Trong lòng Tống Ngọc Thư loạn thành một nùi, cũng không rảnh lo cái gì mà thiết lập đóa hoa trắng nhu nhược nữa, sốt ruột giải thích: "Học trưởng Phó, anh hiểu lầm em rồi, em......"

Không đợi Tống Ngọc Thư nói xong, Không Thanh đã lạnh nhạt ngắt lời hắn, cố ý nói: "Ngọc thư, cậu không cần giải thích, mất bò mới lo làm chuồng, hiện giờ vẫn chưa muộn, nếu cậu đã gọi tôi một tiếng học trưởng, học trưởng tôi đây thôi cũng xen vào việc người khác, khuyên cậu một câu, cũng hi vọng cậu có thể nghe lọt lời khuyên của học trưởng này vào tai, ghi tạc trong lòng, sau này không tiếp tục trầm mê cờ bạc."

Tống Ngọc Thư nghe vậy, bực phát điên.

Nam phụ thâm tình không phải vẫn luôn có hảo cảm với thụ chính sao? Vì sao hình tượng của hắn trong lòng Phó Không Thanh lại là một kẻ ham mê cờ bạc không giới hạn không nguyên tắc kia chứ? Đây vẫn còn là nam phụ thâm tình nhất vãng tình thâm, si tâm không đổi với thụ chính trong tiểu thuyết nguyên tác kia sao?

Tống Ngọc Thư vừa trộm bực bội trong lòng, vừa nhanh chóng cãi lại thay bản thân: "Học trưởng Phó, anh hiểu lầm em rồi, em không hề trầm mê cờ bạc, tìm anh vay tiền lại càng không phải muốn lừa tiền tiếp tục tiêu tiền đánh bạc."

Không Thanh cố ý giả bộ kinh ngạc, biết rõ còn cố hỏi: "Không trầm mê cờ bạc, 100 vạn tôi cho cậu mượn lúc trước cậu tiêu kiểu gì thế? Ngọc thư, tính cậu ra sao tôi cũng biết rồi, ngoài cái lí do trầm mê đánh bạc này ra, tôi thật sự nghĩ không ra cậu làm cách nào mà chỉ trong vòng ngắn ngủn một năm trời tiêu hết 100 vạn. Tuy 100 vạn này đối với tôi mà nói chỉ là một chút tiền trinh, nhưng tiền của tôi cũng chẳng phải con bò rụng lông cây me rụng lá, vì tốt cho cậu, tôi sẽ không tiếp tục cho cậu mượn tiền."

Suy đoán lung tung, hắt nước bẩn lên người Tống Ngọc Thư thì thôi, cuối cùng còn cố ý Versailles* một phen, khoe mình có tiền, nhưng lại vì tốt cho Tống Ngọc Thư, sau này sẽ không tiếp tục cúng cho Tống Ngọc Thư một đồng nào, khó trách Tống Ngọc Thư nghe xong lời này lại tức muốn chết, nhưng lại không thể làm gì Không Thanh.

*Versailles ở đây gần gần nghĩa với flex giàu, flex tiền tài:)))

"Ngọc thư, cậu nghe học trưởng khuyên một câu, cờ bạc chính là một cái động không đáy, có nhiều tiền cũng không đủ lấp đầy chỗ trống, không nên tiếp tục trầm mê cờ bạc, siết dây cương trước vực, quay đầu là bờ."

"Học trưởng Phó, em thật sự không có trầm mê đánh bạc." Tống Ngọc Thư cảm thấy hắn hiện tại như bị hắt một thân nước bẩn, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lôi em bé đang ôm trong lồng ngực ra làm bia chắn, ngữ khí thành khẩn giải thích: "Thật sự không dám giấu giếm, học trưởng Phó, trước kia anh cho em mượn 100 vạn, em không hề tiêu hoang, tất cả đều dùng trên người đứa bé này, hiện tại, cũng là vì dưỡng dục đứa trẻ này nên em mới có thể mặt dày lại lần nữa mở miệng vay tiền học trưởng."

Không Thanh không nói chuyện, trong lòng lại nghĩ, đây không phải là xem cậu như máy ATM hình người hay sao?

Ai cho Tống Ngọc Thư mặt mũi lớn như vậy, thật sự cho rằng cậu sẽ cam tâm tình nguyện tùy ý để hắn ta cần thì cứ lấy?

Mơ giữa ban ngày hả.

"Ngọc Thư, cậu đừng trách học trưởng nói chuyện quá thẳng thắn, đứa bé này là con cậu sao? Cậu thật sự không phải bị người ta lừa đấy chứ?"

Tống Ngọc Thư vốn đang muốn lừa tình một phen, giả nhu nhược xem có thể tranh thủ được đồng tình Không Thanh hay không, không ngờ Không Thanh đơn giản trắng trợn nói một câu trả đòn giả trang Tống Ngọc Thư trở về, biểu cảm trên mặt Tống Ngọc Thư nháy mắt trở nên rất khó coi.

"Tuy rằng cậu là nam, nhận nuôi một đứa con cũng không tính là có hại, nhưng nếu cậu thật sự không cẩn thận bị lừa, cũng phải học bảo vệ bản thân đi, cứ như thế cúng tiền cho người ta thì cũng không giải quyết được vấn đề, chỉ biết từng chút từng chút một cho người ta ăn, cho đến khi chính cậu nợ ngập đầu, chịu không nổi mới thôi. Ngọc Thư, cậu nghĩ lại cho kĩ, thật sự không cần tôi giúp cậu báo cảnh sát sao?"

Tống Ngọc Thư:...

Nếu không phải có việc cần nhờ Phó Không Thanh, Tống Ngọc Thư đã trỏ mũi Phó Không Thanh chửi ầm lên.

Mày mới trầm mê cờ bạc, mày mới không cẩn thận bị người ta lừa, mình trong lòng Phó Không Thanh rốt cuộc có cái hình tượng gì chứ? Không thể nghĩ mình tốt hơn một chút à?

Người bình thường nhìn thấy học đệ mà mình có hảo cảm biến mất gần một năm xuất hiện trở lại, trong ngực lại nhiều một đứa trẻ đáng yêu, phản ứng đầu tiên cũng nên dò hỏi chút lai lịch đứa nhỏ, hỏi cũng không hỏi đã muốn hắt nước bẩn lên người hắn là chuyện gì?

Tống Ngọc Thư hít sâu một hơi, vất vả lắm mới áp xuống được lửa giận trong lòng, nghiêm túc giải thích với Không Thanh: "Học trưởng Phó, anh thật sự hiểu lầm em, em không phải không cẩn thận bị lừa, đứa nhỏ này cũng không phải là con em, mà là em ngẫu nhiên nhặt được."

Đàn ông mang thai sinh con, thật sự là làm người nghe kinh sợ quá mức, Tống Ngọc Thư ngay từ đầu đã không định tiết lộ đặc thù thể chất của hắn cho bất kỳ ai, còn đứa con mà hắn tự mình sinh này, Tống Ngọc Thư nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tạm thời không bại lộ quan hệ ba con của bọn họ, nếu không, đến lúc người khác truy hỏi mẹ đẻ đứa nhỏ, chính mình không tiện giải thích.

Tống Ngọc Thư tính nói với bên ngoài rằng đứa bé này là do hắn ngẫu nhiên nhặt được khi đang đi du lịch ở nước ngoài, thấy bé quá đáng thương, mới quyết định nhận nuôi nó, nuôi đứa bé lớn lên.

Tống Ngọc Thư vốn tưởng hắn nói như vậy sẽ làm Phó Không Thanh cảm thấy hắn tâm địa thiện lương, có tâm nghĩ cho người nghèo khó yếu đuối, không ngờ kết quả lại khác xa so với tưởng tượng của hắn.

Không Thanh không chỉ không tán thành Tống Ngọc Thư nhận nuôi đứa bé này, còn xúi giục hắn đưa em bé lại cho ba mẹ đẻ của đứa trẻ, nếu thật sự không được, vậy thì đưa đến viện phúc lợi.

"Ngọc Thư, cậu nói cậu ngẫu nhiên nhặt được đứa bé này, thấy bé đáng thương nên mang bé về nước, còn muốn làm thủ tục chính thức nhận nuôi bé, thứ cho tôi nói thẳng, cậu làm như vậy, thật sự là quá ích kỷ. Cậu có bao giờ nghĩ tới, đứa nhỏ này tuy rằng là do cậu ngẫu nhiên nhặt được, nhưng nó rốt cuộc là bị ba mẹ cố ý bỏ rơi hay chỉ là không cẩn thận đánh mất, chính cậu cũng không biết, người ta đều nói mỗi một đứa con đều là một miếng thịt từ trên người mẹ, nếu đứa nhỏ này là do không cẩn thận đánh mất, ba mẹ ruột của nó hiện tại có bao nhiêu sốt ruột chứ? Chẳng lẽ cậu chưa từng suy xét tới điểm này sao?"

Tống Ngọc Thư:...

"Hơn nữa, Ngọc Thư, cậu cũng đừng nên cảm thấy tôi nói chuyện khó nghe, chính cậu hiện tại vẫn còn là một sinh viên còn đi học bình thường, không có kinh tế, cũng không có thời gian và sức lực đi chăm sóc một em bé, cậu nói cậu muốn nhận nuôi nó, ngược lại mới là sự vô trách nhiệm lớn nhất đối với đứa bé này."

Tống Ngọc Thư:...

Nếu đứa nhỏ này không phải là do chính hắn cực khổ hoài thai mười tháng sinh ra, chỉ nghe lời này của Không Thanh, Tống Ngọc Thư cũng phải nhịn không được dao động.

"Học trưởng Phó, lời anh nói đều rất có lý, nhưng lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, từ khi nhặt được đứa trẻ này, em vẫn luôn ở tự tay chăm sóc nó, hơn nữa còn nghĩ hết mọi cách để có thể cho nó hết thảy mọi thứ tốt nhất, trải qua đoạn thời gian ở chung này, cảm tình giữa hai chúng em đã rất tốt, nói là ba con ruột cũng không quá, em tin đứa nhỏ này cũng nguyện lòng để em nhận nuôi có."

Tống Ngọc Thư thật ra rất biết dát vàng lên mặt mình, đáng tiếc, Không Thanh căn bản không ăn bộ này.

"Có câu nói rằng có sữa đó là mẹ, đứa nhỏ này hiện tại còn quá nhỏ, có thể nhận người hay không cũng không biết, cậu sao có thể khẳng định bé nguyện ý để cậu nhận nuôi bé cơ chứ? Lỡ như bé cũng muốn quay trở lại bên người ba mẹ ruột thì sao?"

Tống Ngọc Thư:...

Phó Không Thanh hôm nay rốt cuộc là bị làm sao thế? Một hai phải tranh cãi với hắn là sao?

Tuy trong lòng bực muốn chết, nhưng mặt ngoài Tống Ngọc Thư vẫn giả bộ làm biểu cảm chấn động, hốc mắt phiếm hồng, giọng điệu mang nghẹn ngào mà nói: "Học trưởng Phó, anh nói rất có lý, nhưng đứa nhỏ này là do em nhặt được, theo ý của em, đây là do hai ba con chúng em có duyên phận, anh nói em đưa nó đến viện phúc lợi, em không yên tâm, bảo em đi tìm ba mẹ ruột của nó, hiện tại em căn bản không có cái năng lực này, thứ hai, dù là tìm được rồi, em cũng không yên tâm đưa đứa nhỏ còn cho bọn họ, lỡ đầu bọn họ đối xử với đứa nhỏ này không tốt thì làm sao bây giờ? Chỉ cần tưởng tượng đến loại tình huống này, lòng em rất khó chịu."

Quả nhiên ứng với câu nói kia, tiện nhân thích ra vẻ.

Nghe Tống Ngọc Thư nói nhiều như vậy, Không Thanh cũng phiền, lười tiếp tục nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp tỏ thái độ: "Ngọc Thư, nếu cậu khăng khăng muốn nhận nuôi đứa bé này, một người ngoài như tôi cũng không tiện xen vào việc riêng của cậu, nhưng chuyện vay tiền này, thứ cho tôi không thể."

Không Thanh ngày trước còn đưa than ngày tuyết, khẳng khái đưa tiền bỗng nhiên trở mặt, Tống Ngọc Thư vừa nghe, lập tức nóng nảy: "Học trưởng Phó......"

"Ngọc Thư, mặc kệ cậu có tin hay không, tôi đều là vì tốt cho cậu." Không hỗ trợ thì thôi đi, Không Thanh còn dựng cờ hiệu vì tốt cho Tống Ngọc Thư cố ý làm Tống Ngọc Thư ghê tởm. "Thân là học trưởng của cậu, tôi không thể trơ mắt nhìn cậu cứ qua loa như vậy mà cắt đứt tiền đồ và tương lai của chính cậu, Ngọc Thư, nếu cậu khăng khăng muốn nhận nuôi đứa trẻ này, vậy xin cậu hay dựa vào chính bản lĩnh sự của cậu mà đạt được thành tích, để tôi tin cậu thật sự có năng lực nuôi dưỡng tốt đứa nhỏ này."

Nói xong, Không Thanh liền đứng lên, rời đi không quay đầu lại.

Để lại một mình Tống Ngọc Thư ngơ ngác ngồi đó, mặt đầy kinh hoàng sợ hãi.
— QUẢNG CÁO —