Pháo Hôi Không Muốn Bị Đè!

Chương 6



Bảo an dù muốn giúp nhưng cũng chẳng thể làm gì.Chỉ đành quay lại tiếp tục công việc của mình, mắt thi thoảng sẽ nhìn bé con một chút.

* Văn phòng tổng _ Mạc thị *

" Chủ tịch, 9h15 ngài sẽ có cuộc hẹn với Phong tổng tại nhà hàng X .Ngài có muốn đi ngay bây giờ không?"

Kha Nguyệt nhìn vị sếp tổng mới của mình bắt đầu nhắc nhở lịch trình.Cô mới vào làm được 3 hôm , tuy có chút vất vả về vấn đề giao tiếp với sếp nhưng vì lương cao nên cô vẫn làm được.

Hơn nữa vị sếp này không đáng sợ như cô nghĩ.Mặc dù mặt hơi lạnh nhưng vẫn sẽ giúp đỡ cô khi bị đồng nghiệp bắt nạt.

Mạc Khôi Vũ không trả lời, thay vào đó là trợ lí của hắn sẽ đáp lại Kha Nguyệt. Hắn vắt áo vest trên tay, chậm rãi bước vào thang máy riêng .

" Chủ tịch, tôi sẽ đi lấy xe cùng trợ lý Tần ."

Kha Nguyệt thông báo rồi đi xuống hầm để xe .Cô sợ bản thân sẽ mất bình tĩnh nếu ở một mình với sếp tổng đẹp trai lạnh lùng này mất!

Mạc Khôi Vũ vẫn như cũ, mặt không biểu cảm cũng chẳng đáp lại Kha Nguyệt.Hiện tại tầm nhìn của hắn đang tập trung vào cái đầu nhỏ phía sau bồn hoa ở ngoài cổng . Có cái gì đó thôi thúc hắn mau đi ra và nhìn xem đó là ai .

Bảo an cúi chào vị sếp tổng của mình, ông cũng để ý ánh mắt của sếp rất giống mình, đều đang tập trung vào người ở ngoài cổng.

" Thưa chủ tịch, người đó là một cậu nhóc bị lạc.Nhóc ấy đã ở đó hơn 20 phút rồi."

Ánh mắt của Mạc Khôi Vũ có chút thất vọng.Thì ra là một đứa nhóc . Nếu là bảo bối của hắn chắc chắn không có chuyện bị lạc.Hơn nữa cũng không còn nhỏ để bị người ta gọi là nhóc con.

Tuy nhiên bước chân của hắn vẫn hướng ra ngoài cổng.Mạc Khôi Vũ chẳng biết bản thân bị gì nữa.Trước giờ hắn đâu có tính tò mò như vậy đâu chứ .

Mễ Tiểu Bối buồn chán ngồi nhìn những chiếc xe qua lại trên đường . Làm sao đây? Bé con muốn về nhà cơ ... Hiuhiu(⁠ ⁠⚈̥̥̥̥̥́⁠⌢⁠⚈̥̥̥̥̥̀⁠)



Bỗng ánh sáng bị che mất tiêu.Mễ Tiểu Bối tò mò nhìn ra phía sau, rồi từ từ nhìn lên .

" Thật... Thật cao !"

Đúng vậy. Thân hình to đùng của Mạc Khôi Vũ đã che hết cả thân người nhỏ xíu của Mễ Tiểu Bối rồi .

" Bối Bối. . . Là cậu đúng không?!"

Mạc Khôi Vũ ngạc nhiên. Hắn nhìn thật kĩ gương mặt của đối phương.Thật giống Bối Bối nhà hắn . Giống tới từng đường nét.Chỉ là gương mặt có chút nét và cao hơn một chút so với Bối Bối của ba năm trước thôi .

Mễ Tiểu Bối ngơ ngác gật đầu. Lại tò mò hỏi.

" Anh biết Bối Bối sao ? Nhưng mà. . . Bối Bối chưa gặp anh bao giờ mà ?"

" Ừm . Tất nhiên phải biết. Tôi thích Bối Bối nhiều vậy mà ! " . Mạc Khôi Vũ hạnh phúc ôm chặt nhóc con vào lòng . Đúng là Bối Bối nhà hắn rồi ! Trực giác của hắn đúng là không bao giờ sai mà!

" Ơ... không được mà! Anh không được ôm Bối Bối đâu! Vũ Vũ sẽ mắng Bối Bối đó!!"

Mễ Tiểu Bối giãy giụa đẩy người đang ôm mình ra . Vũ Vũ nói không được để người khác ôm . Nếu không sẽ phạt cậu thật nặng!

Mạc Khôi Vũ có chút không vui . Bé con vậy mà không nhận ra hắn!

" Nha , anh cũng không được thích Bối Bối nha! Bối Bối thích người khác rồi! Không thể thích anh đâu!"

Mễ Tiểu Bối chống hông tự hào khoe khoang . Cậu muốn khoe cho hệ thống biết.Cậu cũng có người thích đấy!

Mạc Khôi Vũ đen mặt.Nắm tay xiết đến trắng bệch.Hắn mới rời đi ba năm , bảo bối của hắn ngốc đến vậy mà cũng biết thích là gì.Lại còn thích người khác nữa !