Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 122



Đây cũng là buổi tốt nghiệp, tất cả mọi người đều mặc đồng phục, áo trắng ngắn tay và quần jean, trên mặt mỗi người đều mang theo sự vui vẻ và chờ mong, Nguyễn Hạ không phải tốn quá nhiều công sức thì đã tìm được Tống Đình Thâm.

Anh lúc đó so với bây giờ gầy hơn rất nhiều, mặc dù mọi người đều bảo anh chăm sóc bản thân rất tốt nhưng mà dù sao cũng đã qua hơn hai mươi năm, anh lúc đó nhìn thật là non nớt.

"Tôi nghĩ, anh là người đẹp trai nhất lớp đấy." Nguyễn Hạ đánh giá một hồi, rồi đưa ra kết luận như vậy.

Thầy Vương cũng đi đến, vui tươi hớn hở cười nói: "Lúc bấy giờ, Đình Thâm thật sự rất đẹp trai, thầy nhớ lúc đấy có rất nhiều bạn gái thích em ấy, sau khi tốt nghiệp, còn có rất nhiều người xin phương thức liên lạc."

Nguyễn Hạ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, người đẹp trai lại còn có thành tích học tập cao như Tống Đình Thâm, thời học sinh rất được chào đón, không thiếu những bạn gái thầm thương trộm nhớ.

Nếu thời học sinh của cô có một người như vậy, nói không chừng cô cũng sẽ thích.

Trên thực tế, so với loại không sợ gì hết mà người ta hay gọi là trùm trường học, lại được tô điểm thêm sự vừa thông minh học giỏi.

Nguyễn Hạ lại không khỏi nghĩ đến Diệp Huyên, cô bắt đầu trong nhóm nữ sinh tìm kiếm hình dáng của cô ta, cũng rất nhanh đã tìm thấy, cô ta buộc tóc đuôi ngựa, gầy gò, lại còn trắng nõn, không giống như sự già dặn của bây giờ nhưng cô có thể thấy được, nữ sinh có thành tích học tập cao như Diệp Huyên lúc bấy giờ cũng được rất nhiều nam sinh thích.

Đứng nhìn ở góc độ người ngoài, hai người hoàn toàn xứng với nhau, thời học sinh đều là những người ưu tú, cũng có năng lực làm việc như vậy, cũng không biết hai người này có phải đã từng ở bên nhau không, luôn cảm thấy không có khả năng, dù sao với sự hiểu biết hiện giờ của cô về Tống Đình Thâm, năm đó ngay cả anh cũng còn đang khó khăn, đoán chắc là trong lòng chỉ có học tập, chắc là sẽ không yêu sớm đâu, sau này bọn họ cũng không phải cùng một nơi nữa...

"Đây là Diệp Huyên đúng không?" Nguyễn Hạ đắc ý:"Mắt nhìn của tôi cũng không tệ lắm."

Thầy Vương nhẹ gật đầu: "Diệp Huyên lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông không phát huy được hết trình độ của mình, chúng ta đều nghĩ rằng Diệp Huyên và Tống Đình Thâm đều sẽ thi vào trường đại học ở thủ đô nhưng rất đáng tiếc, chênh lệch một chút điểm, lúc ấy có mấy giáo viên khuyên em ấy học lại nhưng em ấy không đồng ý, đi đến nơi khác học tập, sự thật đã chứng minh, là vàng thì ở đâu cũng sáng chói."

Đúng lúc này, hàng xóm bên cạnh đến mượn chai xì dầu, thầy Vương liền ra ngoài trò chuyện với người ta vài câu.

Nguyễn Hạ nhìn về phía Tống Đình Thâm, nhỏ giọng tò mò hỏi: "Diệp Huyên có phải là bạn gái trước kia của anh không?"

Cô hiếu kì, thì sẽ lập tức hỏi, dù sao Tống Đình Thâm cũng sẽ không lừa cô.

Tống Đình Thâm nhìn cô, rồi cũng nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Cô để ý sao?"

Nguyễn Hạ ban đầu còn không kịp phản ứng, chờ đến khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên trong mắt anh...

Tôi để ý cái chym ấy!

Chẳng có quan hệ gì với cô hết, okay!

Nếu như người đứng đối diện không phải là Tống Đình Thâm, còn nhớ rõ phải giữ gìn hình tượng, cô thật sự rất muốn trở mặt, dùng sự khinh bỉ của mình để trả lời câu hỏi của anh.

Nguyễn Hạ nghiêm túc giải thích nói: "Không có, đây là chuyện trong quá khứ của anh, tại sao tôi phải để ý, chẳng qua chỉ là có chút tò mò mà thôi, nếu như anh không muốn nói thì thôi."

Đừng nói cô và Tống Đình Thâm hiện tại chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cho dù có thật sự là vợ chồng đi chăng nữa, cô đối với tình sử trong quá khứ của chồng, cùng lắm chỉ là cảm thấy thích thú, mà không phải là để ý, cũng không phải là cô nhìn thoáng, mà là những năm này người trưởng thành có mấy ai không có người yêu cũ đâu? Kể cả không có người yêu cũ, nói không chừng trong lòng đã từng thầm thương người nào đó, ngay cả chính cô cũng đã từng thầm mến một nam thần, đã từng nói chuyện yêu đương một hai lần gì đó rồi.

Nếu thật sự là để ý, thật là để ý đến một người nào đó, hay là người phụ nữ nào đó xuất hiện trong cuộc sống của anh đểu sẽ để ý sao?

Cô đã từng trải qua một khoảng thời gian như vậy nhưng cuối cùng trong sự hoài nghi và suy đoán mỗi ngày, cô cũng có thể vượt qua được.

Dường như Tống Đình Thâm cũng không quá bất ngờ khi cô trả lời như vậy: "Cũng không phải là không muốn nói, mà là thật sự chẳng có gì để nói, tôi và cô ta không phải kiểu quan hệ như cô tưởng tượng đâu, từ đầu tới cuối chỉ là bạn học, thời học sinh tôi không thể nói chuyện yêu đương, cũng không không có ý nghĩ về phương diện ấy."