Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 9



Hai mắt Củ hành chằng chịt tơ máu, miệng thề oán độc, hắn vẫn đang tiếp tục tìm, tìm không ra Khương Ly và Tần Mộng Chi, sức cùng lực cạn. Tâm tình phẫn nộ không yên được, cảm giác sợ hãi lan toả toàn thân. Hai con chuột nhắt này đã biết được kế hoạch ấp ủ mấy ngàn năm của hắn, há lại không thấp thỏm lo sợ?

“Thật sự quái lạ? từ Phong Hoả Chi Địa đã mở toang cửa từ khi hắn và con ả kia chết trong tay ta, dù là một thực thể có huyết nhục khi chết đi bản thân chủ thể cũng sẽ bị phản phệ, tuy có không chết nhưng cũng sẽ mất một nữa cái mạng, lý nào lại chạy nhanh như vậy?”

Đúng như Củ Hành nói, phàm là tu sĩ. Thuật phân thân, bí pháp luyện chế tạo ra nhục thể tương tự với bản thể đều có thể học được, cũng không phải là loại bí pháp quý hiếm gì cả.

Nhưng một khi phân thân từ nhục thể bạo nổ vẫn lạc, sẽ khiến cho chủ thể dính một phần nữa sát thương chí mạng, gây ra vết thương tích cực kì nghiêm trọng, tuy có thể dưỡng tâm phục hồi trong vài tháng nhưng chắc chắn sẽ không tránh khỏi tu vi bị thiếu hụt, đạo tâm sụp đổ.

Khó lòng cầu trường sinh, khó lòng tăng tiến sức mạnh sau này. Nên Củ Hành hắn cũng có cái lý của hắn, nhưng đây là cái lý của hạng tiểu nhân.

Củ Hành nắm chặt quyền trượng, trầm ngâm một hồi lâu. Từ đôi mắt bỗng loé lên một tí ánh sáng, dường như là hắn đã hiểu ra được điều gì đó.

“Khốn kiếp, từ đầu các ngươi đã không vào Phong Hoả Chi Địa cùng ta?”

Hắn suy nghĩ về cái ánh mắt đấy, cái ánh mắt về một thiếu nữ thân cầm trường kiếm, lần đầu tiếp xúc gặp mặt với hắn liền đã giơ thanh kiếm chỉ thẳng về hắn, lộ ra vẻ mặt bừng bừng sát khí.

Củ Hành lẩm bẩm một hồi lâu, hắn không có quay đầu, lập tức tiến tới phá vỡ từng trận pháp trước mắt. Hắn muốn nhanh chóng ra ngoài hang động tìm kiếm hai người kia càng nhanh càng tốt.

“…”

“…”


Bên ngoài hang động, sắc trời lung linh không gợn sóng. Không còn làm ra vẻ âm u lạnh lẽo. Chỉ trong ánh mắt của đoàn ngươi đi lên, một trận cuồng phong nổi lên như hung thần mặc kệ chướng ngại vật phía trước, gương sát khí đằng đằng hất tung mọi thứ xung quanh

Hoả Diễm ngập trời vờn quanh tầng tầng lớp lớp, đánh thẳng tới một lão già, thoạt nhìn chỉ thấy một đám người đang trong tay kết một loại ấn quyết nào đó. Cực lực chóng chọi lại từng cơn lửa thiêu.

Hoả Diệm Sơn nằm trung tâm chính giữa Triểu Phượng Cẩm, sâu trong hang có một hang động mà ba người đang đi. Đó là Hoả Phong Chi Địa

Từ trung tâm Hoả Diệm Sơn làm hướng mắt đưa gió sang hướng Tây, đám người từ Hắc Ám Tinh Thạch đang ở đó, chống chọi lại một trận pháp, tình thế uy nan khó có thể giải thích.

Viên Tịch Cửu đứng tấn đối diện với nhiều loại hung thú, chói lọi rực rỡ, thô chắc mạnh mẽ . Cho dù thân thể nhỏ bé nhưng cũng đừng vì thế mà khinh nhờn, bản thể của nó là một loại thần thú cổ xưa có tên Nham Hoả Tượng, ở từ thời thượng cổ cũng là loài được xếp top 100 trong thần thú bảng, bất quá đối diện với hắn chỉ là một con bán thần thú mà thôi.

Mỗi thân một ảnh, chúng nó đang chảy xuôi một loại hào quang màu đỏ thẩm như lửa từ cõi hư vô, khiến cho cả đám người một mực chấn kinh không thẹn mà lùi xa phạm vi vài dặm.


Chính vào thời khắc này, không cần nói mấy trăm con hung thú mãnh mẽ gầm gừ trước mặt lão Viên, tuỳ lúc cảm nhận được một điều gì đó, không tự chủ được mà rút lui. Chúng bị một loại hung khí làm cho khiếp sợ.

'Ầm'

Một tiếng vừa dứt, Viên Tịch Cửu giang rộng bàn tay năm ngón lên phía trước, tay còn lại đưa thẳng vào trán. Hàng loạt hung khí lan tỏa, hào quang màu vàng chiếu rọi trên vầng trán, tạo thành một cây trường thương màu hoàng kim. Khí thế hung bạo nhắm thẳng vào lòng ngực hung thú đánh tới, dư âm ba động tuỳ thời quét ngang.

Hư không có dấu hiệu rung rẩy một hồi lâu , trước mắt trường thương thẳng tiến mà tới. Đánh bay rất nhiều đá núi, đất đá bay mù trời

“Phập"

Một con cự thú khác lập tức kêu thảm, trường thương đó sắc bén vô cùng, bắn xuyên ngực của nó, có thể thấy được nội tạng bị tàn phá đang phun máu ở bên trong.

Viên Tịch Cửu sớm đã xông lên trời trước tiên, tấn công điên cuồng xuống phía dưới. Vầng trăng màu xanh phát ra hào quang quỷ dị, quét ngang cây cối đá núi, một con hung thú lập tức bị chém làm đôi cảnh tưởng thật sự quá kinh hoàng. Trong đám người này, tất nhiên lão là người mạnh nhất.

Viên Thuận một mặt từ xa trở về, thấy Viên Tịch Cửu vẫn một trận chiến hoàng tráng, dường như đang nắm thế chủ động. Vừa chiến vừa lùi, vẻ mặt hắn hớn hở chạy tới

“Đại ca, phía trên cách sát rìa Hoả Diễm Sơn thật sự không có trận pháp. Chúng ta có thể tới đó, nơi đó rất an toàn”

“Được, ngươi đi trước dẫn đường” – Viên Tịch Cửu thu hồi trường thương, hai tay đan xen vào nhau. Chân đạp hồ lô đi thẳng mà tiến, kéo theo đó là một đám người từ Hắc Ám Tinh Thạch cũng xông xáo chiến ý”

Tên thanh niên tráng kiện gương mặt bậm trợn, đầu ba thứ tóc. Dươi má chằn chịt những vết xẹo thô kệch, hung dữ vô cùng lần này lại khép nép đi từ phía sau hai huynh đệ, Viên Tịch Cửu và Viên Thuận từ hồi xuất hiện trước đám hung thú. Một chưởng quét ngang, thiên địa run rẩy đã khiến hắn một phần kính nể không thôi, hận không thể quỳ lạy bái hắn làm sư phụ

“Tiền bối, để ta đi đầu dẫn đường” – Hắn vỗ vỗ bàn tay vào lòng ngực, khí chất hừng hực lãnh ý muốn lấy lòng Viên Cửu Tịch.

Theo sau sát chân là một nữ nhân tóc đỏ nhạt, đầu búi lại một chụm. Tuỷ trán có một vết sẹo, dường như là một đạo văn ma quỷ nào đó vờn quanh. Người trắng nõn nà. Dung lệ không kém cạnh Tần Mộng Chi là bao, vẻ mặt vẫn ung dung chưa làm gì cả. Từ lúc chết tới khi vào Hắc Ám Tinh Thạch, khi xé hư không đạp hư vô bay ra Triểu Phượng Cẩm, tất cả tình huống nêu trên nàng chỉ nói vỏn vẹn hai câu, đến bây giờ vẫn im thin thít.

Chỉ thấy trước mắt đám người là Mạc Uy Vũ từ ngoài hang động đứng ngồi không yên, cảm giác lạnh sóng lưng chực chờ như hổ đói, thi thoảng lại vồ tới tâm thức hắn, khiến thân thể mãnh khãnh nhất thời không cầm nổi quạt ung dung tự tại như hồi mới lần đầu gặp mặt

“Mạc Uy Vũ? Ngươi sao lại ở đây? – Thanh âm nhẹ nhàng như rót mật vào tai truyền đến, là thiếu nữ ít nói. Nàng tên là Tuyết Y Xuân

Chỉ thấy Mạc Uy Vũ tuỳ thời ngồi xuống đất bùn, tay chân vận lấy một hồi đan, giống như cái cân. Hiển hoá ra trước mặt

“Thất Tinh Tục Mệnh Đăng”

Ngọn lửa từ hư vô xé không bay ra vờn quanh khắp người Mạc Uy Vũ, trong phút chốc hoà quyện với Băng Liệt, điên cuồng xoay tròn cấp tốc.

“Khai” Từ một quả cầu hỗn loạn tương khắc Hoả Băng dập dờn, trong âm thanh hắn phát ra liền bị khí lực này nén xuống thành một vũng nước. Bên trong hỗn tạp hoà lẫn với nhau, dị dạng khó tả

Từ vũng tạp chất này đổ lên từng cán cân trước mắt hắn

“Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ dừng lại ở Lục Tinh”

Trong đan điền Mạc Uy Vũ dường như có một cỗ lực lượng nào đó phản phệ từ trong thân tâm, khiến hắn phun ra một ngụm băng huyết. Sắc mắt trắng bệch khỗ sở nói

“Lục Thập Tử Mệnh, tất cả những sinh linh ở đây đều sẽ chết!!” – Hắn không cam lòng gào rống một cõi thu tang.

Thân thể hắn ngã quỵ xuống đất, từng làn gân máu nổi lên khắp cơ thể. Máu huyết tuông trào rỉ ra từng lỗ chân lông, đau đớn khôn tả. Đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía hang động u tối.

Chỉ thấy trên toàn thể xuất hiện khí tức sinh mệnh, luân chuyển đàn hồi xoay tròn lên tấm thân hắn, Tuyết Y Xuân thông thạo Tục Mệnh Xuân, một tay giữ hắn lên đùi, một tay niệm phép phục hồi lại nhục thể Mạc Uy Vũ

Được một hồi lâu sau, hắn mở mắt ra nhìn toàn thể đám người xung quanh, hai mắt nhìn nhau. Cả đám đều gật đầu đồng ý, chỉ thấy xung quanh đám người. Hai lão già trung niên dáng dấp ngoài 50, người già hơn một tí đầu một màu tóc trắng xoá. Đẻo gạt hồ lô, người còn lại đầu hai thứ tóc. Tâm mang trường kiếm, không mang vũ khí. Hai người một trái một phải, hai ý tương thông như một. Không phải Viên Thuận và Viên Tịch Cửu thì là ai?

“Thế tử Ngân Huyền Đế Quốc lấy Mệnh Thiên Cơ giải vây trợ giúp, không ngại thân thể phản phệ. Lão phu tâm phục khẩu phục” – Viên Tịch Cửu chắp tay nể phục hướng mắt về phía Mạc Uy Vũ

Viên Thuận tuỳ thời xếp bằng tại chỗ, miệng niệm khẩu quyết. Từ thất hải đan điền xuất hiện muôn vàn kiếm khí vờn quanh khắp đầu, từng lọng khung kiếm hình thành trước hư không. Xoay vòng kết tinh thành một mãnh lưới

Chỉ thấy những thanh kiếm này đồng loạt nghe lệnh từ ai đó, hội tụ thành một cái võng bao phủ toàn bộ đám người ở trong. Trên đỉnh đầu Viên Thuận hình thành một cự đại kiếm ý, hộ thuẫn trung tâm pháp trận.

Từng khoả bàn tay trồi dậy từ pháp bảo, Viên Tịch Cửu lấy ra một đoạn trường thương màu hoàng kim ánh lên tia sáng rười rượi nhắm về phía núi Hoả Diệm Sơn

“…”

“…”

“Để ta xem hai con sâu bọ ấy chạy đi đâu” – Hai luồn khí, một hắc một bạch vờn gió xung quanh thân ảnh Củ Hành, một cỗ lực lượng truyền vào bên trong quyền trượng màu tím hình lục giác, hắn hứng thú nhìn ra ngoài cửa hang động.

Chỉ khi vừa thoát ra khõi phong ấn, hiển lộ bản thân ra từng nhánh kết giới ngoài Hoả Diệm Sơn, chỉ nghe một âm thanh hùng hồn của một người đứng ở cách xa vài dặm chỉ tay hướng tới.

“Vũ Luân Vạn Nhất Kiếm”

“Sát”

“Ta xxx con mẹ các ngươi muốn chết?” Củ Hành một thân cực khổ phá tan từng trận pháp trong Phong Hoả Chi Địa, gấp rút ra ngoài, cũng không ngần ngại vận dụng hầu như gần một nữa ma lực trong cơ thể, chỉ vì muốn giết người diệt khẩu Khương Ly và Tần Mộng Chi, hắn không ngần ngại trả một cái giá như thế. Đủ biết Huyết Châu quan trọng với hắn như thế nào

Nhưng hắn lại thật không ngờ, sau khi vừa bước ra Phong Hoả Chi Địa lại gặp tình cảnh này, một thân một mình chống chọi với cả đám người không quen biết, chỉ thấy trước mắt hàng vạn thanh kiếm tràn đầy thù hận đang nhắm vào hắn diệt sát.

Phải biết từ Hoả Diệm Sơn cách gần khi đi vô vào hang động Phong Hoả Chi Địa có một kết giới ngăn cách khí tức, bất kể là ai nhìn vào trong hang động cũng không thể biết ở trong đấy có chuyện gì xảy ra, và từ Phong Hoả Chi Địa đi ra cũng thế, chỉ khi nào chính thức vượt qua được kết giới mới chân chính cảm nhận được khí tức người khác, đó cũng là lý do tên Củ Hành lại bất ngờ tới như vậy

Từ đầu bị Khương Ly và Tần Mộng Chi đùa giỡn trong tay tính kế một lần, bây giờ khi ra ngoài lại bị cả đám người Hắc Ám Tinh Thạch tập kích không rõ lý do

Lại càng điên cuồng hơn, từ trong mí mắt, hắn dò thần thức xung quanh phạm vi 3000 dặm Triểu Phượng Cẩm, một mặt phẫn nộ điên cuồng. Cảm giác khó tin hơn bao giờ hết

Bởi vì sao?

Trước mắt phạm vi hắn dò xét, ngoài đám người kia ra, hoàn toàn không có khí tức của Khương Ly và Tần Mộng Chi, hầu như là tan biết trong hư không, một cảm giác cực kì bất an giấy lên trong tiềm thức, đôi mắt trắng dã trợn lên như muốn lòi ra ngoài. Từ thân thể yếu ớt ấy mà lần đầu tiên cảm giác sợ hãi, phẫn nộ. Củ Hành dường như cảm thấy, thủ đoạn kế trong kế của kẻ này quá mức quỷ dị.




"Không lẽ hắn vẫn còn ở trong?"

“…”

“…”

truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên