Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 6



Chương 5 bữa mình up chỉ có 1k5 chữ, hiện tại đã bổ sung đủ 2k

Anh em thông cảm quay lại đọc tiếp nha ^^


----
Một lối vào nhỏ từ hang động liền kề câu thông với thập vạn đại trận pháp xung quanh Hoả Diễm Chi Tinh dãy núi Hoả Diệm Sơn nằm trong trung tâm Triểu Phượng Cẩm, lấp ló có hai bóng dáng một cao một nhỏ. Một người tóc dài hơn vai một tí thân khoác áo trắng tinh, nội y đen tuyền đang cùng một tiểu hài tử cao chừng một thước , một thân lá cây hai răng nanh sắc nhọn. Không phải Khương Ly và Củ Hành thì là ai?

“Ngươi gọi cái thứ Bạch Tinh Thạch này là gì cơ? Ta nghe không hiểu? – Củ hành chu đôi môi nhỏ vễnh lên cao, ánh mắt ngơ ngác kèm khó hiểu nhìn về âm thanh lạ lẫm từ miệng Khương Ly phát ra, hắn cơ bản cũng không thể biết được khối đá này công dụng như thế nào, tình cờ tìm thấy trong thạch trận Phong Hoả Chi Địa nên mang về nghiên cứu.

Trước đôi mắt to tròn đầy ngạc nhiên, Khương Ly làm một bộ mặt ghét bỏ đối với thứ Bạch Tinh Thạch này, cũng không có ý muốn lấy nó nhưng vì tiểu tử này cứ dí vào tay hắn nên hết cách, hắn phải thu nhận.

“Vật này không có giá trị với ta, ngươi nói xem đây là đâu? Ngươi là ai?”

“Tại sao ta phải ở đây và giết ngươi?”

Tiểu tử hít một hơi thật sâu như muốn quét đi hết bụi bẩm trong lòng, kể hết mọi thứ về những gì hắn hiểu rõ cho Khương Ly nghe

Thế giới của Củ hành được hình thành từ một sự kiện rạn nứt không gian. Sau khi cuộc chiến vĩnh cửu từ Tam Đại Ác Thần gây ra, từng hạt nhỏ li ti từ trong vô tận tinh không, những hạt bụi này được cho theo lời kể của hắn là những tiểu hành tinh nhỏ bé.

Thế giới của hắn vốn từ đầu luôn hoà bình, tất cả đều là những người trần mắt thịt giống như người dân bản địa ở địa cầu, nhưng từ khi các tiểu hành tinh va chạm vào thế giới của hắn, lặp tức sinh ra biến dị

Mật độ không khí cũng từ đó thay đổi, những sinh vật tồn tại hàng triệu năm trước từ mãnh thế giới của Tam Đại Ác Thần cũng vì thế mà có cơ hội thoát ra, gây ra một thảm hoạ diệt chủng đối với thế giới hắn.

Mạng sống bị giết tới hàng trăm tỷ người, không còn ai sống sót ngoài hắn, còn về việc tất cả thân thể tên này chỉ có một màu xanh lá cây, trước miệng có hai cái răng nanh dài ra như voi ma mút thì được hắn lý giải là do tác nhân của vi khuẩn hình thành, vì cố gắng sinh tồn nên đã thích nghi và tiến hoá.

“Ta ở đây sống hàng ngàn năm, thấp thỏm trong lo sợ. Chỉ có thể chờ tới ngày bị giết đi, nhưng cũng may mắn sống sót”

“Bởi lẽ thế nên ta mới cần ca ca giúp ta đi vào sâu Cấm địa để đoạt lấy huyết mạch của tổ tiên ta để lại”

“Thật không ngờ, số phận của ngươi lại đau khổ tới như vậy…” Sau khi nghe hết mọi chuyện tiểu tử này kể ra, từ đầu đến cuối Khương Ly cũng chỉ thở dài vài tiếng, một tay mãnh khãnh che lại bờ môi khô khốc. Ánh mắt thâm sâu khó lường bất quá hắn cũng nhanh chống điều chĩnh lại tâm trạng, nhìn ra ngoài hang động. Rơi vào trầm tư

Ở nhiệm vụ từ Hắc Ám Tinh Thạch cũng không bảo nếu có thất bại nhiệm vụ thì hắn sẽ chết nên cũng không quá lo lắng, việc đầu tiên mà hắn cần làm ngay lúc này là tìm kiếm đồng minh, càng nhiều càng tốt.

Khương Ly biết mình còn quá yếu, một con Nha Lang Tinh cũng đã đủ khiến hắn vạn kiếp bất phục, thì không biết sau này còn xảy ra chuyện gì, nhưng quan trọng là trước mắt hắn. Tiểu tử này là bạn hay thù còn chưa biết.

“Nguy rồi” – Một khí tức quen thuộc sộc vào chiếc mũi Khương Ly

Hơi ẩm tươi mát mang theo hương vị chết chóc, pha lẫn từ bùn đất. Ở trong đóng đổ nát từ ngôi nhà gỗ cũ kĩ, thoáng chốc đã xuất hiện một vài thân ảnh, Hàng loạt ánh mắt đằng đằng sát khí trừng về phía hắn.


Lại có thêm ba con Nha Lang Tinh, có điều những con thú này to hơn gấp đôi con hồi nãi, chừng nữa trượng. Trên lưng đầy rẫy những vết thẹo. Nếu thật sự tinh mắt sẽ thấy những con Nha Lang Tinh này đã trải qua muôn vàn trận chiến sống còn mà tồn tại được cho tới bây giờ, mỗi con mỗi kiểu màu sắc khác nhau.

**(Nữa trượng : Hai mét Hai)**

Ào ào ào !

Hạt mưa bắt đầu rơi xuống như những hạt đậu, đập cành cạch lên thân thể Khương Ly, làm cho xương cốt của hắn nhất thời run lẩy bẩy một hồi, gây ra những tiếng vang giòn rã.

Bầu trời bắt đầu trở nên u ám, màn mưa dày đặc che phủ toàn bộ tầm nhìn.

GRÀOO!!

Một tiếng rú tru lên từ con thứ hai, con này có tận hai chiếc sừng xoắn ốc ghim trên đỉnh đầu, dường như nó là một con Bạch Nha Lang Tinh đầu đàn.

Vừa dứt tiếng, như cảm nhận được hiệu lệnh từ con đầu đàn, hai con Nha Lang Tinh còn lại thoáng chốc biến mất

Khương Ly vội vàng lui về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách thì lúc này từng di ảnh xuất hiện trước mặt hắn, hai hàm răng cuồng thú há ra hết cỡ để lộ ra từng mẫu thịt vụn vặt trong họng, tả xung hữu đột trái phải ngấu nghiến cắn mạnh vào hai bên bả vai khiến hắn nhất thời không kịp phản ứng, cất tiếng la thất thanh trong đêm tối

“Aa… lũ súc vật các ngươi mau nhả ra” – Hắn cầm lấy thanh Katana hoảng hốt quơ tay loạn xạ về hai hướng bả vai, cảm nhận từng tia nhức nhói từ những chiếc răng nhọn hoắc đâm sau vào trong cơ thể, huyết thân rã rời từ từ tuông ra ngập ngụa, cảnh tượng khổ sở vô cùng.

[Hệ thống : - 3000 Sinh lực]
[Sinh lực : 3799/6799]

Đáp lại lời hắn, một thanh âm thét gào rống lên từ con Bạch Nha Lang Tinh, hai bả vai của Khương Ly bị lực kéo cực mạnh từ răng nanh xé toạt ra từng thớ thịt, ghì thân thể hắn trên không trung từ bờ vai hiện ra làng xương trắng muốt.

“Khônggg!!” – Hắn la hét thất thanh vùng vẫy trong vô vọng

Bạch Nha Lang Tinh lay động ý niệm, thân thể biến mất tại chỗ.

“Xoẹt”

[Hệ thống : - 3500 Sinh lực]

[Sinh lực : 299/6799]

Chỉ là hắn không biết, sau khi mở mắt ra nhìn về phía chính diện, Bạch Nha Lang Tinh bình thản đứng trước mặt , Bạch Trảo cào xuống thân thể, xé toạt tấm da trần tục, máu tươi trào phúng, một phàm nhân như hắn có thể làm được gì trong tình huống này đây?

Thân xác hắn rơi tự do trên không trung xuống mặt đất, thảm không thể thảm hơn, trên vẻ mặt lộ ra sự day dứt, tuyệt vọng, không cam lòng.

Đời người ngắn ngủi, hắn cho rằng phàm phu tục tử vất vả một đời thanh danh. Khương Ly hắn không phải là phàm phu. Đường của hắn chỉ có đường tắt

“Tên này thật sự điên rồi” – Một âm thanh, thanh mãnh toát ra từ trong vô tận tinh không

Tiểu Hài Tử hai tay nắm chặt, ngước mắt nhìn lên chín tầng trời, chỉ thấy một vị thiếu nữ thân mặt xiêm y , khoác hờ đạo bào trắng như tuyết từng dạt áo, giữa lưng có thêu một vài bông hoa lan, lơ lửng từ trên không trung. Vẻ mặt lạnh nhạt, không rít gào, không dữ tợn, thế nhưng trong sự trầm mặc lại toát lên một khí thế lạnh lùng, bất chấp tất cả

Một thân trường kiếm bá vũ trên tay, từng bước liên hoàn kết ấn vào nhau vô cùng chặt chẽ, âm thanh nhẹ nhàng từ khoé môi truyền ra

“Kiếm Kỹ : Cực Đạo Vu Hồi ”

Đạo kiếm xé gió, tuỳ ý mà bay tựa hồ chuyển hướng lao thẳng ra ngoài bay lên bầu trời, thẳng tắp mà tiến tới vượt lên cao

Trong nháy mắt, âm thanh giống như từ chính tầng trời bắt đầu vang lên , tàn kiếm giống như một làn nước thánh khiết chảy ra từ bên trong tiên cảnh , lơ lửng ở giữa nhào lộn xung quanh mây trắng. Bay bổng giữa lá sương, âm điệu như thần cực kỳ tao nhã

Từ trung tâm ngự kiếm này bộc phát từng đạo hào quang sáng chói, biến bầu trời vốn đã âm u tịch mịch thành ánh kim , từng đạo ánh kim này là những tàn kiểm nhỏ phân ra hàng triệu cây, rơi ầm ầm xuống đất ghim thẳng vào ba con dã thú khiến bọn chúng chưa kịp phản ứng lại điều gì đã chết ngay tại chỗ, sự việc nói ra thì dài dòng nhưng chỉ chưa đầy một vài hơi thở.

Mà lúc này tiểu hài tử củ hành liền xuất hiện ngang nhiên làm lá chắn đứng trước thân thể Khương Ly, lộ ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Ngạc nhiên đến cực độ tròn xoe đôi mắt ngước nhìn thiếu nữ

Phải, nàng là Tần Mộng Chi, đáp xuống bên cạnh hắn. Cũng không thèm liếc mắt nhìn tới tiểu hài tử kia, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lọ Liệu Thương Đan bỏ vào họng Khương Ly

Khí tức sinh mệnh xoay tròn xung quanh tấm thân phàm tục, khoé môi rên lên từng tia nỉ non đau đớn, từng vết loan lỗ rỉ ra từng đợt máu tươi cũng bắt đầu ngừng lại, vết tích từ móng vuốt cũng biến đi đâu mất tiêu

[Sinh mệnh hồi phục 200 mỗi giây]

Đến khi được một phân nữa sự sống, ánh mắt hắn mới dần dần hé mở ra ngoài nhìn ráo riết xung quanh, ánh lên một nụ cười khổ dịu dàng nhìn về phía Tần Mộng Chi.

Ý niệm câu thông từ trong lớp áo. Nội y phục lất phất tung bay hoà vào trong thân thể hắn.

“Ngươi.. tại sao lại có thể điên cuồng như thế? Từ nhỏ tới giờ, ta chưa từng thấy ai như ngươi. Coi mạng sống như một tờ giấy” Đáp lại ánh mắt trợn to trừng trừng về phía Khương Ly, nàng đang dùng ý niệm để giao tiếp vào trong tiềm thức câu thông với Hỗn Độn Chân Nguyên Giáp

Đúng vậy, những người từng tiếp xúc Hắc Ám Giáp hoặc mặc trong cơ thể đều có thể cảm nhận được khí tức của đối phương xung quanh cho dù có cách xa đến hàng vạn dặm, chỉ cần dùng một ý niệm liền có thể biết được vị trí đối phương ở đâu. Nếu không quá xa, còn có thể thần giao cách cảm

Điều đó cũng nói lên, hắn biết được thân ảnh Hắc Bào luôn luôn quan sát hắn từ xa chính là nàng. Tần Mộng Chi

Hắn một thân phàm nhân, không mang giáp bảo. Không vũ kiếm kĩ, để muốn chứng minh lời hắn nói đúng. Không ngần ngại tự đưa bản thân vào con đường chết.

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)