Phàm Ngốc Tu Tiên

Chương 36: Đã ngủ chưa?



Các hộ công đồng loạt mở đèn pin, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng mà Tiểu Lý kể lại. Mọi người thở phào một hơi, lục đục định tắt đèn đi ra ngoài, nhưng không hiểu sao chủ nhiệm lại phát hiện có điểm gì đó không hợp lý trong phòng.

Mặt đất có chút hỗn loạn.

Vả lại ông ta nhìn thấy trong chăn Lâm Phàm có ánh sáng.

Các hộ công luôn có cảm giác e ngại đối với hai bệnh nhân trong phòng 666.

Một ít cảnh tượng đã từng xảy ra trước đây lại hiện rõ mồn một trước mắt khiến cả bọn không khỏi rùng mình.

"Đã ngủ chưa?" Chủ nhiệm hỏi.

"Ngủ rồi."

Chủ nhiệm hít sâu một hơi, cuộc giao lưu tiếp theo chäc chắn rất phức tạp, đồng thời còn liên quan đến nhiều vấn đề khác như học vấn.

Tỉ như:

Làm sao để nói chuyện rõ ràng với bệnh nhân tâm thần?

Thuật ngữ chuyên nghiệp của người bị bệnh tâm thần là gì?

Bách khoa toàn thư về tâm lý của bệnh nhân tâm thần!

Lâm Phàm và Trương lão đầu ở bên kia ăn ý liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Bọn ta mệt lắm rồi, bọn ta muốn đi ngủ, các ngươi có chuyện gì, thật sự là phiền phức."

Tuy rằng nói bản thân mình rất mệt mỏi, thế nhưng chỉ cần là người có mắt thì đều có thể thấy hai người họ lại lộ vẻ rất có tinh thần.

Ngoài miệng hai người dính mỡ, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống càng thêm bóng loáng lấp lánh.

Chủ nhiệm hỏi: "Vừa rồi các ngươi đã làm gì?"

Lâm Phàm nói: "Đi ngủ."

Trương lão đầu cũng hùa theo: "Đi ngủ."

"Chủ nhiệm, bọn họ không ngủ, ta có thể thề, vừa rồi rất đáng sợ, trong tay hẳn cầm một cái đầu, tay ông ta thì nằm một cái chân, khẳng định là ăn thịt người." Lý Ngang không

tin, hết thảy đều là gạt người, bọn hẳn đang gạt người, ta thật sự thấy được mà.

Chủ nhiệm nhíu mày, phản bác lời của người bị bệnh tâm thần cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.

"Tiểu Lý, ảo giác, đều là ảo giác thôi." Chủ nhiệm vỗ nhẹ. bả vai của Lý Ngang để an ủi y.

Chủ nhiệm quan sát tình hình trong phòng, bóng đèn bị gỡ xuống, nóc nhà có vết tích cháy khét, ông ta biết Tiểu Lý không gạt người, nơi này khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Ông ta biết, nhưng ông ta không nói.

Ông ta đi về phía trước một bước, một bước này đi rất cẩn thận, kẽo kẹt, dưới chân giãm lên đồ gì đó. Chủ nhiệm chậm rãi cúi đầu nhìn lại, phát hiện dưới chân có một [email protected] cứng, nhưng không giống như xương cốt mà tựa như là răng của một loại sinh vật nào đó thì đúng hơn.

Vốn dĩ chủ nhiệm vừa định xâm nhập tiếp xúc cùng hai bệnh nhân, thế nhưng bây giờ phát hiện ra hàm răng của một con vật trong phòng, ông ta lại thành thành thật thật lùi về Sau.