Phải Lòng Ba Nuôi

Chương 41



Dương Minh Phong ra vẻ không thoái mái khó nhìn ra, cắn bụng mà đưa cho người phụ nữ số liên lạc phụ của mình, đó là số của cái điện thoại anh không chạm tới nhiều, nó chỉ nằm vỏn vẹn ở góc bàn làm việc ở nhà, đi ra ngoài cũng chẳng buồn mang theo bên người.

Sau khi trao đổi số, hai người không tạm biệt ngay. Người phụ nữ không biết luyến tiếc cái gì, không nỡ tạm biệt mà vội vã mời anh đi ăn trưa. Vừa mới hợp tác từ chối lời mời quả thực là không lịch sự, nhưng anh lại không muốn đi. Dương Minh Phong im lặng một lúc cuối cùng vẫn là đồng ý.

Tô Nhật cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể thấy được người phụ nữ có ý định gã gẫm Dương Minh Phong. Tô Nhật đang khó hiểu là chủ tịch đang không biết hay đang giả vờ không quan tâm.

Cuối cùng Dương Minh Phong cũng cùng người phụ nữ ấy, một nam một nữ cùng nhau đi ăn trưa. Tô Nhật thấy cũng không nên đi theo, nên đành một thân một mình đi đến bãi đỗ xe chờ đợi.

Tô Nhật mua đồ ăn nhẹ ăn lót bụng, sau đó là uống cà phê lon, tất cả món ăn đều là món dành cho bữa sáng. Ngay sau đó Tô Nhật liền ngồi vào trong xe.

Song, Dương Minh Phong đang ngồi ăn cùng với người phụ nữ. Anh chỉ đơn giản là ngồi ăn, không hề có ý muốn bắt chuyện với người phụ nữ trước mặt.

Nhưng hình như cô ta lại không quan tâm đến vấn đề đó, vẫn mặt dày cố tình bắt chuyện với anh, đôi khi còn khom người về phía trước đụng chạm tay chân.

Dương Minh Phong là con người có phản xạ tốt, tất cả đều được anh tránh né một cách nhẹ nhàng.

Sau gần 1 tiếng ngồi ăn cùng nhau, Dương Minh Phong lấy lý do bận việc công ty xin phép được về trước. Người phụ nữ thấy vậy cũng đành buông, dù gì trong điện thoại của cô cũng đã có số điện thoại của anh, suy cho cùng lúc nào rảnh rỗi sẽ nhắn tin.

Vừa nói lời tạm biệt một cách qua loa, Dương Minh Phong liền sảy bước chân dài thướt tha của mình nhanh chóng rời đi. Lúc đi còn gọi cho Tô Nhật chạy đến trước nhà hàng.

Chưa đầy năm phút Tô Nhật đã có mặt.

Đỗ Thiên Phúc ở khách sạn một mình bỗng nhiên thấy có chút buồn chán. Ở nhà đôi lúc sẽ bị Noãn Noãn chọc ghẹo, bây giờ ở đây lại im lặng đến lạ, cảm giác không quen.

Khách sạn sang trọng đương nhiên là sẽ có máy lạnh, không có cảm giác nóng. Tuy nhiên, Đỗ Thiên Phúc, người lăn lộn trên giường từ sáng đến giờ lại có cảm giác thèm ăn kem, lại muốn được đi tản bộ.

Không hề chần chừ, Đỗ Thiên Phúc liền mang dép bước ra ngoài. Làn da trắng khi bước ra nắng dường như phát sáng, ánh nắng phản chiếu ngược lại khi chạm phải làn da của cậu.

Đỗ Thiên Phúc đầu tiên đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, tìm kiếm loại kem yêu thích cũng gần nửa tiếng.

Cậu chấp tay ra sau lưng, cuối người nhìn vào tủ kem, trông không khác gì một ông cụ gầy gò, ốm yếu với bộ đồ thùng thình. Nhìn rất buồn cười.

Đỗ Thiên Phúc cau mày, cuối cùng lựa chọn một cây kem vị dưa hấu hợp với mùa hè. Sau khi cầm lấy liền đi đến quầy thanh toán.

Chị gái thu ngân nhìn Đỗ Thiên Phúc biết ngay là không phải người dân ở đây.

“Em là người ở tỉnh khác đến sao? Đi du lịch hả?”

Không phải đi du lịch, nhưng với cậu nói đi du lịch cũng đúng. Đỗ Thiên Phúc gật gật cái đầu nhỏ, mái tóc hơi xoăn động đậy: “Vâng ạ!”

Chị gái thu ngân thích thú tiếp tục nói: “Em có phải diễn viên không?”

Đỗ Thiên Phúc thẳng thắn nói: “Không ạ.”

Chị gái thu ngân: “Trông em đẹp như vậy, rất hợp làm người nổi tiếng nha.”

Đỗ Thiên Phúc nghe xong có chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu nói: “Em cảm ơn ạ…”

Chị gái thu ngân này rất thích những người xinh đẹp, nam hay nữ gì cũng được, chỉ cần xinh đẹp liền bắt chuyện. Chị gái sau khi nhận ra mình đang làm tốn thời gian của khách hàng liền nhanh chóng thanh toán rồi đưa lại cây kem cho cậu: “Của em hết 15 nghìn.”

Sau khi thanh toán xong, Đỗ Thiên Phúc cũng không nán lại, tiếp tục với mục đích của mình là đi tản bộ.

Nhiệt độ ở bên trong cửa hàng và bên ngoài hoàn toàn trái ngược nhau. Từ lúc bước vào đến giờ đã được tận hưởng nhiệt độ mát mẻ từ máy lạnh. Bây giờ đã mua đồ xong liền đi ra ngoài, bên ngoài không khí thật sự nóng nực vì ánh nắng ban trưa, trên tay cầm cây kem quả thật là đúng đắn.

Đỗ Thiên Phúc đi tản bộ lúc trưa thật không giống người bình thường, nếu là người khác sẽ đi tản bộ lúc chiều bớt nắng gắt, hoặc là lúc sáng sớm không khí còn mát mẻ.

Cậu đi được hơn nửa giờ đồng hồ liền cảm thấy mệt mà quay trở lại khách sạn.

Lúc quay trở về thì đồng hồ cũng đã điểm 3 giờ chiều, lúc này bên ngoài nắng còn rất gắt nhưng đỡ hơn lúc cậu bắt đầu ra ngoài.

Đỗ Thiên Phúc vừa mở cửa bước vào liền nhanh chóng đi tìm quần áo để đi tắm, trời nắng nóng khiến cậu đổ mồ hôi, không đi tắm thật không thể chịu nổi.
— QUẢNG CÁO —