Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 49



Một phòng ngủ một phòng khách nhỏ hẹp bên trong chật ních cảnh sát. Bệ cửa sổ, dưới chân tường, giữa khe cửa, khắp nơi mọi người đều đang tìm kiếm dấu vân tay tìm vết máu; Bát trong tủ, trên kệ, dưới giường, từng tờ giấy từng thùng rác đều bị lật ra kiểm tra cẩn thận. Bộ Trọng Hoa từ ban công giẫm lên thảm thăm dò đi vào nhà, mỗi một bước đều phải vượt qua tốp năm tốp ba cảnh sát đang khám nghiệm, lúc này nếu có người lướt qua, tuyệt sẽ không nhìn ra đây chỉ là lặp lại điều tra, khẳng định sẽ tưởng rằng đang khám nghiệm hiện trường giết người liên hoàn.

Ngoài cửa sổ một tia sét trắng như tuyết vạch phá bầu trời, sấm rền ầm ầm vang vọng.

“Bộ Trọng Hoa ——!” Trong phòng ngủ truyền ra tiếng Vương chủ nhiệm kêu to.

Bộ Trọng Hoa nghiêng người từ tránh hai ngấn kiểm viên chen vào phòng: “Có phát hiện ạ?”

Vương Cửu Linh nửa cái cái mông treo lơ lửng ngồi tại cái giường dơ dáy bẩn thỉu, cùng cảnh sát mạng đang nộp báo cáo hai người đầu chụm đầu vào nhau, bốn con mắt đối diện với máy tính cũ như ở ngàoi hành tinh của Cao Bảo Khang, không chuyển mắt nói: “Có”.

Bộ Trọng Hoa động tác dừng lại.

“Đi, đi mua cho bọn chú mỗi người một bình nước tăng lực”.

“……”

Bộ Trọng Hoa mặt không biểu tình, móc ra mười đồng tiền đưa cho thực tập sinh, chốc lát thực tập sinh một đường chạy từ tiệm tạp hoá dưới lên mua được hai bình nước tăng lực, bị Vương Cửu Linh dùng chân khều tới.

“Bây giờ có thể nói cho cháu có phát hiện gì chưa?”

Vương Cửu Linh thật sự nói: “Video mà Cao Bảo Khang thường xuyên xem nhất là giảng giải trò chơi, nhưng chưa từng nhận được giải thưởng khi phát sóng trực tiếp, tổng cộng 20.000 nhân dân tệ đã được chi trong trò chơi màu vàng và quà tặng được trao là bốn người, ba người làm qua phẫu thuật chỉnh ngực, một người làm qua phẫu thuật sửa mũi. Ổ cứng bên trong có bốn phim ‘hành động’ Nhật Bản, mặt khác hắn đã từng là quản trị viên trong một băng nhóm đồ lậu”.

“……” Bộ Trọng Hoa hỏi: “Cùng án 502 có quan hệ gì sao ạ?”

Vương Cửu Linh trầm tư một lát, trịnh trọng hỏi: “Có tính được số lần tìm kiếm kết quả ‘phân xác, vứt xác, bỏ trốn ẩn danh, v.v’. trong tháng qua không?”

Cảnh sát mạng yên lặng dùng bình nước chặn nửa bên mặt mình.

Bộ Trọng Hoa ở trên cao nhìn xuống, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Vương Cửu Linh, trong phòng không khí dần dần tăng sức ép.

“Này…… Bộ, cháu đừng như vậy”. Vương chủ nhiệm rụt cổ lại thực tình thành ý nói, “Chú cùng cháu hơn nửa đêm bận bịu nửa ngày, không đáng để cháu mua một bình nước tăng lực sao? Có đôi khi nóng vội ngược lại sẽ thành ăn đậu hũ nóng, cháu phải để cho chân tướng phía sau vụ án chậm rãi xuất hiện, để thời gian từ từ cuốn đi lo nghĩ ưu sầu giờ phút này của cháu……”

Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói: “Tựa như cuốn đi tóc của chú sao?”

Vương Cửu Linh:!!

Bộ Trọng Hoa đem năm ngón tay mình vuốt tóc về sau, chung quanh đầy hận ý, chầm chậm quay người ra phòng ngủ.

“Lão tử về sau sẽ không đi ra ngoài cùng đội hình sự trinh sát nữa”, Vương Cửu Linh nghiến răng nghiến lợi nói

…… Cảnh sát mạng ủy khuất nói: “Cháu cũng vậy”.

“Đi thôi!” Mười hai giờ rưỡi đêm, thảm thức lục soát rốt cục cơ bản hoàn thành, Vương Cửu Linh một bên vịn tường nhích cái chân tê dại, một bên phất tay xua đuổi cấp dưới đáng thương của mình, hữu khí vô lực phân phó: “Kiểm tài phải cất kỹ, kết quả phân tích chờ đến mai trở về cục lại nói, mấy đứa nửa đêm về nhà phải cẩn thận! Bên ngoài trời mưa lớn như thế! Ai, chậm thôi, gọi hai người lái xe chở cảnh sát mạng về nhà trước đi!”

Bộ Trọng Hoa nghiêng người đứng trước bệ cửa sổ, điện thoại dán bên tai, chốc lát nghe thấy đối diện truyền đến: “Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận……”

Không ai nhận.

“Cháu còn ở đây làm gì đó”, Vương Cửu Linh từ cửa trước nhô ra cái đầu, âm trầm nói: “Cháu hứa sau 12 giờ sẽ đưa chú về nhà mà, còn không đi nhanh lên?”

“……” Bộ Trọng Hoa nhấn cúp điện thoại, màn hình biểu hiện hai chữ Ngô Vu dần tắt, điềm nhiên như không có việc gì đứng dậy: “Đi thôi ạ”.

Vương Cửu Linh đứng tại đầu hành lang hút thuốc, Bộ Trọng Hoa đi một vòng cuối cùng trong phòng, trở lại cửa chính ngồi xổm người xuống cởi bao giày, nhưng động tác lại từ từ dừng lại.

Tiếng người bước chân tán đi, căn phòng vừa mới nãy không có chỗ đặt chân đột nhiên quạnh quẽ. Trong bóng tối mơ hồ hiện ra trong phòng đồ dùng trong nhà đứng sững như bóng ma, mưa to đôm đốp đập lên cửa sổ thủy tinh, lưu lại từng vết nước.

Mấy đường sét đánh vừa hiện liền qua, trong chốc lát chiếu sáng lên toàn bộ căn phòng bừa bộn.

Tất cả mọi người biết Cao Bảo Khang chết có điểm đáng ngờ, nhưng không có người cầm được ra chứng cứ, chứng minh tên hung thủ này chết bởi bị giết.

Mấy giờ trước kia, tại nhà cho thuê của Lưu Lị bị l khám nghiệm ần thứ tư, quán bar niêm phông của Điêu Kiến Phát cũng bị quét mấy lần, động vỡ đê nơi Cốc Linh bị hại xung quanh bán kính trăm mét bị cảnh khuyển vừa đi vừa về gặm đến nỗi ngay cả cỏ cũng không thừa một cây…… Hiện tại ngay cả nhà Cao Bảo Khang cũng bị quét đến tinh quang, nếu như hai ngày nữa kiểm nghiệm ra kết quả không có gì dị thường, vậy bọn họ phải xử lý thế nào?

Camera giám sát không phải vạn năng, hệ thống quét võng mạc đang cải tạo, đang phát triển, nhưng không có khả năng bao trùm đến xã hội loài người mỗi một hành tung, mỗi một centimet.

Như thể được thúc đẩy bởi một loại lực nào đó, Bộ Trọng Hoa mộng du đứng dậy, lại lần nữa hướng vào trong phòng.

—— Sau khi giết chết Cốc Linh, Cao Bảo Khang có khả năng trở về nhà sao?

—— Hắn theo dõi Cốc Linh hơn một tháng, trong vòng hơn một tháng này, hoàng tước có khả năng cũng đang theo dõi bọ ngựa hay không, đến mức lưu lại dấu vết để lại?

Bộ Trọng Hoa từ trong nhà mỗi một góc đi qua, theo bước chân của anh, cuộc đời của hung thủ giết người từng màn hiện lên ở trong hư không: 

Cao Bảo Khang ngồi tại bàn vuông ăn như hổ đói, một bên nhìn chằm chằm video trò chơi trực tiếp. Hắn đưa di động đặt ở hộp khăn tay bên trên, hướng chung quanh quét một vòng, tiện tay bắt thứ gì làm giá đỡ điện thoại, nghiêng nghiêng đứng lên ——

Mặt bàn lộn xộn, trên hộp khăn tay có một vật tròn vo, đó là quả quýt khô.

Cao Bảo Khang ngồi trước máy vi tính chơi game khi thì chửi ầm lên, khi thì dùng sức điên cuồng nhấn con chuột bàn phím, lúc kích động hắn mặc kệ tàn thuốc, đầu mẩu thuốc lá rơi xung quanh mép bàn trên mặt đất, một lúc lâu sau hắn không nhịn được dập tắt tàn thuốc trên mép bàn ——

Bên trái của máy tính ngoài hành tinh, trên mặt bàn lớp sơn pha tạp, bị năm này tháng nọ tàn thuốc đốt ra mấy cái chấm tròn.

Dưới giường vô số viên giấy, trên vách tường điểm điểm vết bẩn, cạnh góc tường túi đồ ăn vặt, trong thùng rác thức ăn ngoài…… căn nhà đang phát hoạ lại chủ nhân khi còn sống lặp đi lặp lại một ngày trống rỗng của mình. Một đạo khác thời không thì Cao Bảo Khang chơi game, nhìn video, hút thuốc mắng chửi người, trước mắt Bộ Trọng Hoa im ắng tái diễn lại nhân sinh vô vọng ngắn ngủi, không rõ chi tiết từng li từng tí, chợt theo quang ảnh hôi phi yên diệt.

Bộ Trọng Hoa mở ra tủ quần áo, vén chăn lên, mở ra từng ngăn kéo ở tủ đầu giường.

Cao Bảo Khang thông qua giao dịch mạng đặt mua nội y nữ, về phần những son môi, phấn má chất lượng kém, lược nhựa, cùng sơn móng tay đỏ bán ở vỉa hè, có thể là do lúc hắn mang ba bồi nữ kia về nhà đã lưu lại. Những vật này số lượng không nhiều, đều chồng chất tại tủ đầu giường trong ngăn kéo phía dưới cùng, nội y mang dây dưa thắt nút, bởi vì đã lâu không được giặt mà mơ hồ biến thành màu đen. Ngăn kéo ở giữa là các loại dây sạc pin, linh kiện máy tính, cùng con chuột và một bàn phím bị hỏng. Ngăn kéo trên cùng đặt thuốc lá, nút bịt tai, thuốc cảm, kìm móng tay, bao nilong, bật lửa khách sạn, v.v…, nhét vô cùng đầy, Bộ Trọng Hoa đưa tay móc móc, cũng không phát hiện ra bất kỳ đồ vật khác thường nào.

Anh ngồi dậy, lúc này một tia sét chiếu sáng cả căn phòng, trong ngăn kéo đống đồ vụn vặt kia có một đồ vật nhảy vào ánh mắt —— Nửa bình sơn móng tay trong suốt.

Kỳ thật cũng không kỳ quái, Cao Bảo Khang còn thu thập mấy bình sơn móng tay, đỏ cam vàng xanh màu gì cũng có.

Nhưng trong nháy mắt kia, một tia nghi ngờ khó nói nên lời bỗng nhiên bắt được động tác Bộ Trọng Hoa.

Vật dụng của nữ không phải đặt ở phía ngăn kéo dưới cùng sao?

…… Anh chần chờ một lát, vặn sáng đèn ngủ chuyển tới gần, lần nữa đưa tay vào cẩn thận mở ra đống đồ tạp nham kia. Không bao lâu anh từ ngăn kéo dưới cùng lôi ra mấy bình sơn móng tay, tất cả đều là trong suốt, nhưng phần lớn đã trống không.

Nếu như nói sơn móng tay đỏ chót mang theo sắc thái nữ tính mãnh liệt, vậy mấy bình sơn móng tay trong sơn này đại biểu cho cái gì, vì sao lại để chung với vật dụng thường ngày?

Đột nhiên một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi lướt qua đầu Bộ Trọng Hoa.

Cao Bảo Khang không phải đang thu thập bọn chúng, hắn là đang…… sử dụng bọn chúng.

Nhưng một cái nam nhân, tại sao muốn dùng đến trong suốt sơn móng tay?

“Bộ Trọng Hoa!” Cửa chính truyền đến tiếng kêu hét của Vương Cửu Linh, cùng tiếng mưa to hỗn tạp: “Cháu người đâu! Tiêu chảy sao! Cháu còn không ra nữa trời sắp sáng rồi!”

Bộ Trọng Hoa ngoảnh mặt làm ngơ, chăm chú nhìn trên bàn mấy cái bình trong suốt kia, vô số điểm đáng ngờ thiên đầu vạn tự, giống như vạn điểm lóe sáng dưới biển sâu chìm nổi, dần dần quy tịch tại sâu trong vực tối.

Ngay sau đó, trong màn đêm bỗng nhiên dần hiện ra một đường sét ánh sáng nhạt ——

Kinh lôi xé rách thương khung, ầm ầm!

Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên quay người, một tay luồn vào tủ quần áo, các dây kẽm móc áo bị vén lên. Ngoài cửa sổ mưa to chiếu ra gương mặt không chút biểu tình nào của anh, nhưng bờ môi lại vì cực độ khẩn trương mà gắt gao mím chặt, vài giây đồng hồ sau anh mới mò ra thứ mà mình muốn tìm, không lưu tình chút nào từ trên kệ áo dùng sức lôi ra —— Bá kéo!

Bá kéo!

Mấy chiếc quần jean bị quăng trên giường, Bộ Trọng Hoa ngón tay run rẩy, dần dần sờ qua lưng quần bên trong, lập tức tại thời điểm này trái tim đột nhiên rụt lại, một dòng máu mạnh mẽ điên cuồng chen hướng toàn thân ——

Bạch bạch bạch bước chân từ xa đến gần, Vương Cửu Linh nổi giận đùng đùng vào nhà: “Cháu đừng phát điên ở đây, chú xin cháu đó còn không mau tranh thủ thời gian……”

“Cháu tìm ra chứng cứ rồi”.

“Tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút…… Cháu nói cái gì?!”

Bộ Trọng Hoa mắt đầy tơ máu, lảo đảo nửa bước, tựa ở trên tường dừng chân, từ trên tủ đầu giường nắm lên hai bình sơn móng tay giơ lên trước mặt ông, thở gấp khàn khàn nở nụ cười: “Chú nhìn thấy đây là cái gì không ạ?”

Vương Cửu Linh ngẩn ngơ.

“Cao Bảo Khang là bệnh nhân bị mắc chứng rối loạn hệ thống miễn dịch, cụ thể biểu hiện là dị ứng kim loại, nghiêm trọng đến nỗi nhất định phải dùng sơn móng tay trong suốt thoa khắp các bề mặt tiếp xúc kim loại, bao gồm cả mặt trong của thắt lưng quần, nút khoá quần jean kim loại, thậm chí ngay cả khoá kéo quần không tiếp xúc trực tiếp với da. Mà Lý Hồng Hi khai ra nón xương người nội bộ dàn khung từ bạc chế thành, mà thành phần chủ yếu của bạc Tây Tạng không phải bạc, là hợp kim đồng, cũng chính là niken – kim loại dễ gây dị ứng nhất; Chỉ cần Cao Bảo Khang chỉ cần mặc nó, mưa lớn và môi trường ẩm ướt sẽ tăng cường giải phóng niken kim loại, nhanh chóng gây ngứa, sưng và loét toàn bộ đầu và mặt, thậm chí có thể dẫn tới ngạt thở trong trường hợp nghiêm trọng. Không thể để hắn đội mũ để theo dõi giết chết Niên Tiểu Bình rồi tẩu thoát, Hắn không có khả năng giết Niên Tiểu Bình!” Vương Cửu Linh là chân chính sợ ngây người, nổi da gà thuận lưng từng tầng từng tầng bò lên, sợ hãi không biết nói như thế nào.

“Sát thủ mà Hà Tinh Tinh nhìn thấy là một người khác hoàn toàn, án 502 phía sau còn cất giấu một hung thủ”. Bộ Trọng Hoa ổn định hơi thở, mang theo găng tay nắm lên sơn móng tay trong suốt sắp xếp gọn lại, bỏ vào túi vật chứng, bước nhanh đi ra ngoài: “—— Cháu và chú lập tức trở về phân cục làm kiểm tra thi thể còn sót lại của Cao Bảo Khang, trong đêm phải tra ra báo cáo chứng minh hắn mất cân đối hệ thống miễn dịch. Cái chết của Niên Tiểu Bình không thể sát nhập kết án, bắt đầu từ ngày mai tách rời hồ sơ, khởi động lại điều tra!”