Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 334



Sau khi về nước, về đến nhà, Tinh Tinh và Dạ Lê chạy tới: “Mami, chúc mừng mami.”

Cô khom người hôn mấy cái, hai đứa nhỏ cũng lớn rồi, cô cũng không bế nổi nữa, Cố Tinh Tinh đòi cô bế, cô không có nhiều sức lực như vậy, đưa tay đỡ lấy, công chúa heo nhỏ, mami ôm không nổi rồi.”

Cố Tinh Tinh hừ một tiếng, chạy tới chỗ Tô Ngọc Kỳ: “Baba.”

Tô Ngọc Kỳ bẹo cái má đầy thịt của con gái: “Baba cũng bế không nổi nữa.”

“Nói bậy, baba ngay cả mami cũng bế nổi, sao lại bế không nổi Tinh Tinh.”

Hai đứa nhỏ chạy lên lầu chơi với Sở Nghiễm và Gia Hành.”

Sở Nghiễm và Gia Hành sắp hai tuổi rồi, hai đứa một đứa thì nghịch ngợm, một đứa thì yên tĩnh, thấy Cố Nhã Thiển trở về thì vội vàng bước chập chững tới, gương mặt tươi cười, đáng yêu.

“Mau đi ngủ, nếu không ngày mai dậy không nổi đó.”

“Mami giỏi giỏi!” Sở Nghiễm nói chuyện không rõ âm, đưa tay vỗ vỡ mặt Cố Nhã Thiển, cô cười, hôn hôn lên mặt nó.

Gia Hành chạy tới: “Mami, muốn!”

“Được.” Cô lại hôn lên má Gia Hành.

Hai đứa nhóc ngủ rồi, người giúp việc trông coi.

Cố Nhã Thiển cũng mệt rồi, cô về phòng ngủ, vừa mở cửa thì bị anh ôm lấy, kéo hông cô: “Anh tặng em món quà.”

“Cái gì vậy.” Cố Nhã Thiển vòng tay ôm lấy cổ anh: “Đồ còn chưa thay nữa đó.”

“Thay cái gì, anh cởi cho em.”

“Đừng, cái này là em thiết kế đó, coi chừng làm hư.”

Cố Nhã Thiển nhìn món quà mà anh tặng cô, trực tiếp đưa tay ném lên người anh: “Không biết xấu hổ, trong đầu lúc nào cũng dâm đãng, ai muốn mặc cái này chứ.”

Trang phục thỏ lông lông, đậm mùi sắc tình.

Trong lòng cô mắng một câu, biến thái!

“Có mặc không?” Anh hơi híp mắt, lúc cô nói không mặc, cúi đầu ngậm lấy môi cô, lúc mạnh lúc nhẹ cắn lên, cô bị hôn, mơ mơ hồ hồ không thở nổi, cả người treo trên người anh, tay anh móc lấy dây kéo trên lưng cô, kéo xuống dưới, đặt cô lên giường, thở gấp: “Em có biết lúc nãy em ở trên sân khấu nhận thưởng giống cái gì không?”

“Cái gì chứ…”

“Giống một con tiểu yêu tinh, chuyên câu dẫn hồn phách.”

“Hừ, yêu tinh sẽ hút tinh khí đó.”

“Được thôi, vậy em hút khô anh đi…” Tô Ngọc Kỳ cười nhẹ, ánh mắt nóng bỏng đến dọa người, bàn tay từ bên eo men xuống phía dưới, hai cơ thể hoàn toàn áp sát vào nhau, không biết Cố Nhã Thiển bị giày vò bao lâu rồi, toàn thân đều run rẩy, anh hỏi cô có mặc không, cô chỉ hừ hừ mấy tiếng: “Mặc, em mặc là được chứ gì? Anh nhẹ thôi.”

Cô đẩy mặt anh quay đi.

Lúc cả cơ thể mềm rũ vì mệt mỏi mới mặc bộ đồ con thỏ lên, nói thật thì không hở hang nhưng có chút đáng yêu, váy xếp li màu hồng che hông, tai con thỏ lông mịn.

Tô Ngọc Kỳ xoay người lại, vừa lúc thấy cô đưa tay kéo cái váy hồng, chiếc váy vốn dĩ đã rất ngắn, vừa đủ che người, theo từng động tác của cô mà như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ, cổ họng anh khô nóng nhu bị thiêu đốt, chỉ có một đôi chân thon dài, trắng như ngọc.

Anh nắm lấy cổ chân cô, ngắm cổ chân trắng nõn, đôi má ửng hồng: “Anh cái tên xấu xa, tên già biến thái!”

“Chê anh già?” Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, nắm lấy cổ chân cô nhè nhẹ đẩy ra sau, Cố Nhã Thiển kinh hô một tiếng, anh đè lại, nắm lấy hai cổ tay cô, ép lên giường, đôi mắt cô sạch sẽ, ngây thơ như nai con, lúc này lại thanh thuần mà duyên dáng, sau cơn kích tình, làn da trắng nhiễm một tầng hồng nhạt, phối với bộ đồ trên người, duyên dáng đến tột cùng, hầu kết của anh trượt lên xuống: “Ngoan, không phải lần nào em cũng kêu sướng, đòi anh nhanh lên sao? Mới vậy mà đã thỏa mãn rồi?”

Cố Nhã Thiển bị giày vò cả đêm, cả người đau nhức, cô biết nhu cầu của Tô Ngọc Kỳ rất cao, tối hôm qua suýt nữa bị làm đến chết, sang hôm nay anh sảng khoái đi đến công ty, còn cô thì 9h hơn mới dậy, lúc đứng lên chút nữa đứng không vững, trực tiếp đem bộ đồ con thỏ ném vào tủ áo, cô không đáng yêu nổi đâu.

Vào sinh nhật hai tuổi của Gia Hành và Sở Nghiễm, họ đã mời rất nhiều bạn bè thân thiết, không hề có tính chất thương mại nào, đều là bạn tốt của Cố Nhã Thiển và Tô Ngọc Kỳ, buổi sáng đã bao một phòng vip ở nhà hàng Hải Duyệt.

Đào Gia Thiên với Mộc Như Phương, Tống Thanh Việt với Khả Di, Tiêu Thịnh với Sở Vận, còn có Trần Cẩm Diễn với vợ mình, tên là Từ Tư Tư, còn có La Thần Dương và Lục Loan Loan, bọn họ đã kết hôn rồi.

Bàn này chỉ có bạn bè.

Nói đến Mộc Như Phương, Cố Nhã Thiển nhớ lại lời của Khả Lệ và Khả Ái, hai cô gái của Ẩn Tộc, lúc đó đã giúp cô khôi phục trí nhớ bị thôi miên, lúc đó Khả Lệ có nói, còn có một người cũng tìm cô để khôi phục trí nhớ, nhưng không biết có khôi phục được không, chính là Đào Gia Thiên.

Năm đó, sau khi Đào Gia Thiên trúng độc tỉnh lại, đã tìm người của Ẩn tộc giúp anh thôi miên kí ức, cho nên không nhớ Mộc Như Phương nữa, hận Mộc Như Phương vô cùng.

Cho nên không hề nương tay mà giày vò Mộc Như Phương, không tiếc đem Như Phương tặng cho người đàn ông khác, sau đó, khi khôi phục lại kí ức, hai người họ rốt cuộc đã ở bên nhau.

Bên trong buổi tiệc đều là tiếng cười nói vui vẻ, Cố Nhã Thiển đặt hai đứa nhỏ trong ghế dành cho trẻ con, hai đứa Gia Hành và Sở Nghiểm đều rất ham ăn, ăn bánh kem nãy giờ, càng lớn càng không sợ người lạ nữa.

Lục Loan Loan có thai rồi, đã được năm tháng, La Thần Dương tuy rằng mặt trông có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng đối với cô rất tốt, cô muốn ăn cá, anh tuy rằng miệng nói không cho cô ăn,sợ cô ăn rồi sẽ nôn, không thoải mái, nhưng vẫn là đi rửa tay để tách xương cá cho cô. Sau khi ăn xong, cả bàn ngồi trò chuyện chứ không về ngay, khó khăn lắm mới tụ họp được, Cố Nhã Thiển nghe Tiêu Tuyết nói gần đây đang chuẩn bị mang thai, phim mới cũng sắp đóng máy rồi.

Khả Di đưa con gái Nhu Nhu của mình cho Tống Thanh Việt, đứng dậy đi rửa tay, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp La Thần Dương.

La Thần Dương tựa bên cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc, nhìn thấy Khả Di đi ra thì ném điếu thuốc vào thùng rác, Khả Di đi tới, hai người chào hỏi nhau, cùng nhau đi vào phòng vip, La Thần Dương hô một tiếng: “Chị Trần Thảo.”

Khả Di ngừng chân lại, cô ngẩng đầu: “Trên thế giới này, có một Trần Thảo rồi, tôi bây giờ tên là Khả Di, tôi sẽ dùng thân phận này để ở bên cạnh Nhã Thiển, Trần Thảo, vẫn là Trần Thảo kia.”

La Thần Dương gật gật đầu, trở về phòng vip.

Cố Nhã Thiển đã uống một ít rượu, Mộc Như Phương uống cùng, Mộc Như Phương tửu lượng không tốt lắm,uống một chút liền có chút say, Đào Gia Thiên vội vàng đến đỡ cô, nói một tiếng với Cố Nhã Thiển rồi đi khỏi.

Trước cửa nhà hàng.

Mộc Như Phương đẩy anh ra, tự mình đi, Đào Gia Thien đi theo phía sau, thấy cô đi không vững thì đỡ cô, Mộc Như Phương cười nhẹ: “Đào Gia Thiên, con người anh thật mặt dày.”

“Tôi đúng là mặt dày, cho nên em cả đời này đừng mong thoát khỏi tôi.” Anh nhè nhẹ nhéo mặt cô, xoa lên vết sẹo nơi đuôi mắt cô, cũng đã mờ rồi, khuôn mặt tuấn mỹ, lạnh lùng nhưng, nhưng trong đáy mắt đen láy chỉ có sự dịu dàng, nhỏ giọng nói: “Em muốn xuống địa ngục, lần này anh sẽ đi cùng em, cái anh có là thời gian, anh sẽ dùng nó để ở cạnh em, Mộ Như Phương, thời gian của cả đời anh.”

Anh cúi đầu, dán lên môi cô, thưởng thức hương rượu trong miệng cô, anh hận chính mình tại sao không sớm khôi phục trí nhớ, người phụ nữ trước mắt này là tình yêu cả đời này của anh, dù có chết anh cũng phải bảo vệ người này.