Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 323: Ông tô, em là của anh



“Ừ, nhớ lại rồi.”

Cố Nhã Thiển rất muốn cười, nhưng cô lại khóc, nếu không phải năm đó cô không tin tưởng anh, nếu không bởi vì cô rời xa anh, nếu như lúc đó cô tin anh, có lẽ bọn họ không trải qua nhiều chông gai như vậy.

“Là anh có lỗi với em.” Người đàn ông cúi đầu, hôn lên mặt cô, đôi môi run rẩy, ánh sáng lờ mờ dưới ánh mắt: “Nhã Thiển, em không có lỗi với anh, là anh anh có lỗi với em, là anh, hiểu lầm lâu như vậy.”

Cố Nhã Thiển dựa vào ngực anh, trước mắt lóe lên những gì đã xảy ra trong mấy năm qua, nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, nhớ đến lần đầu tiên gả cho anh, những hiểu lầm, lúc đó cô chưa bao giờ nghĩ đến, anh sẽ thích mình.

Vậy nên năm đó, mới lựa chọn rời đi để giải thoát.

Thật may mắn, bọn họ cuối cùng cũng gặp lại được nhau, cuối cùng cũng ở bên nhau.

Anh là một người tốt.

Chỉ thuộc về một mình cô.

Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, không khí bên trong mang theo một chút mờ ám, người đàn ông đưa tay đẩy hết những đồ trên bàn, đặt Cố Nhã Thiển lên bàn, cúi thấp đầu cẩn thận hôn cô từ khóe môi đến cổ.

Cố Nhã Thiển vươn tay ôm lấy cổ anh, nhìn ngũ quan đẹp trai và quen thuộc kia, khắc sâu trong tâm trí cô, như một giấc mộng Nam Hà.

Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ.

Đã hơn bảy năm.

Đôi môi Cố Nhã Thiển run rẩy hôn lên mặt anh.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Dường như mỗi ngày đều tràn ngập trong sự ngọt ngào và hạnh phúc, cô đã nhớ lại hết những chuyện trước kia, những hỉnh ảnh đó, một lần lại một lần hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô.

Rất nhiều chuyện.

Cuối cùng cô đã hiểu, tại sao Đông Phương Vỹ lại nói với mình nhiều lần như thế, gây chia rẽ tình cảm giữa Tô Ngọc Kỳ và cô.

Bởi vì, bây giờ cô là tứ tiểu thư của nhà họ Cố, có thân thế này, có đế quốc Cố thị, trong hai năm mất trí nhớ, cô sớm đã thích nghi với thân phận mới với sự sang trọng, một khi biết những kỳ ức trước đây của mình, chắc chắn sẽ có chấn động, ai có thể sau khi có được thân phận càng cao quý có thể dễ dàng tiếp nhận sự đáng thương của bản thân mình.

Nhưng Đông Phương Vỹ đã sai.

Cô là Cố Uyên.

Cô không cảm thất bản thân trước kia có bao nhiêu đáng thương, cô tin Tô Ngọc Kỳ, tin chồng cô.

Đây là tình yêu, là sự tin tưởng vào anh.

Cô của trước đây không làm được, cô bây giờ đã làm được rồi.

Buổi sáng, Cố Nhã Thiển đi đến nghĩa trang nhà họ Lưu.

Cô đặt một bó hoa huệ trước bia mộ, nhẹ nhàng lau bụi trên bia mộ: “Xin lỗi, mẹ, con đến thăm mẹ đây.”

“Xin lỗi, mẹ, cuối cùng con đã nhớ lại người rồi.” Cô ngồi trên bậc thềm trước bia mộ, nhớ lại trước kia lúc ở cùng với mẹ và Cố Tùng An, lúc đó một nhà ba người, một ký ức đẹp hiện lên trong đầu cô, nhưng mẹ đi rồi, Cố Tùng An cũng đi rồi.

“Mẹ, ba năm nay con đã ở nhà họ Cố, con thấy ảnh của mẹ, ông ngoại và bà ngoại vẫn luôn nhớ đến mẹ, con gặp được anh cả, anh hai còn có ba người, còn có rất nhiều bạn tốt, bọn họ đối xử với con rất tốt, con có hai đứa bé đáng yêu, con còn có một người rất yêu con.”

“Mẹ, ông ngoại đi rồi, ông nói, ông hối hận rồi, hối hận năm đó đã đuổi mẹ đi, mẹ, Tùng An cũng đi rồi, bọn hộ đều đi rồi.”

Cô vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trong tay: “Chiếc nhẫn này….Lưu Chấn Khang đưa cho con, ông ấy bây giờ ở đâu con cũng không biết, mẹ, con không trách ông ấy, mẹ cũng đừng trách ông ấy.”

“Con đang mang thai, mẹ, con rất nhớ mẹ và Tùng An....”

Đến tận khi mặt trời lặn..

Tô Ngọc Kỳ gọi điện thoại cho cô.

Nói với cô anh đã đến cổng nghĩa trang.

Năm phút trôi qua.

Dáng người thon dài mang theo hai đứa nhỏ đi đến bên cạnh cô.

Cố Tinh Tinh với Cố Dạ Lê đi đến trước bia mộ: “Bà ngoại, chúng con đến thăm bà.”

Cố Nhã Thiển đứng bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, nắm tay anh, người đàn ông đứng trước bia mộ, khẽ cúi người.

Ra khỏi nghĩa trang, đã hơn 6h chiều.

Hoàng hôn thật nặng nề.

Buổi tối, họ đi đến một nhà hàng tư nhân, lúc cô cầm menu mới nhớ ra, trước đây cô đã đi đến với Tiêu Tuyết và Sở Vận.

Đều là cảm giác rất quen thuộc.

Từ từ khôi phục lại ký ức.

Cô thích ăn ngọt, co chọn mấy món ỏ trong nhà hàng, sườn xào chua ngọt, phi lê thịt lơn chua ngọt, anh lấy lại menu, gọi thêm hai món, còn có một món súp.

Ánh sáng mờ, cùng với một bàu không khí mờ mờ, rất cổ kính.

Cố Nhã Thiển đứng dậy, đi vào phòng rửa tay, lúc đi ra từ phòng rửa tay, cô không ngờ, mình sẽ gặp một người không nghĩ tới là sẽ gặp.

Rất bất ngờ.

Trong ký ức những năm tháng thanh xuân luôn mang theo một anh sáng đẹp đẽ, ấm áp.

Hạ Cường Nam.

Anh cầm điện thoại di động, ánh mắt dùng lại trên người cô, ngón tay có chút căng cứng vì tâm trạng kích động, bên kia điện thoại nói cái gì, anh không có để ý đến, ánh mắt dán chặt lên người Cố Nhã Thiển.

“A Uyên….”

Đối với cái tên quen thuộc này, sâu trong ký ức, Cố Nhã Thiển không thể không rung động, khuôn mặt nở một nụ cười: “Hạ tổng, thật trùng hợp, ở đây có thể gặp được anh.”

“A Uyên…” Hạ Cường Nam đi qua, nắm chặt cổ tay cô: “A Uyên, thật sự là em!”

Cố Nhã Thiển lịch sự mỉm cười: “Em và chồng đến đây ăn cơm, không ngờ lại gặp anh Hạ ở đây, có muốn qua chào hỏi chồng em một tiếng không?”

“…Anh..A Uyên, bọn họ đều nói em…”

“Anh Hạ, em và chồng rất tốt, em rất yêu anh ấy, em rất hạnh phúc.” Cố Nhã Thiển đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ vào tay Hạ Cường Nam: “Cũng hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Đi qua anh, Cố Nhã Thiển bước về phía trước.

“Cố Uyên.” Hạ Cường Nam gọi cô: “Nếu như, nếu như năm đó anh không rời bỏ em, bây giờ có phải sẽ không giống như này, bây giờ có phải em và anh vẫn ở bên nhau.”

“Hạ Cường Nam, mọi chuyện đều không có nếu như, bây giờ, người em yêu là Tô Ngọc Kỳ, sau này cũng vậy.” Bước chân của Cố Nhã Thiển dừng lại, không quay người lại, nói một cách thờ ơ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Buổi tối, cô ôm Tô Ngọc Kỳ, nằm trong lòng anh, không giấu diếm nói: “Ở nhà hàng em đã gặp Hạ Cường Nam.”

Người đàn ông ôm chặt cô, chuyển người, đặt cô nằm dưới thân, một nụ hôn ướt át, nóng bỏng rơi xuống nửa khuôn mặt cô: “Ưmm”

“Anh ấy hỏi em nếu như năm đó, anh ấy không rời đi, bây giờ có phải em và anh ấy vẫn ở bên nhau.”

Động tác của người đàn ông dừng lại, nheo mắt: “Trên thế giới này, không có nếu như.” Cố Nhã Thiển nhìn anh, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Ông Tô, em là của anh.”

Cúi đầu, Tô Ngọc Kỳ hôn lên đôi môi mềm mại của cô một lúc lâ, sau đó buông cô ra: “Nhã Thiển, hứa với anh, cả đời này, không được rời khỏi anh, bất luận con đường phía trước có bao nhiêu chông gai, hứa với anh, tin tưởng anh.”

“Ừ, em tin anh.”

Cả đời này đều sẽ tin tưởng anh.

Nhận ra, bàn tay nóng bỏng của anh từ từ tiến xuống vòng eo của mình, Cố Nhã Nam đẩy anh một cái, nghiêng mặt mơ hồ nói: “Không được, bác sĩ nói, phải sau ba tháng đầu.”

“Bà Tô, vậy em muốn anh kìm nén mà chết sao?”

“Vậy….vậy phải làm sao?”

“Giúp anh.”

Cố Nhã Thiển giả vớ không hiểu, khuôn mặt từ từ đỏ lên: “Giúp như thế nào.” Bàn tay nắm lấy tay cô từ từ đi xuống, mặt cô càng ngày càng đỏ.