Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 217



Chương 217

Cố Gia Huy vừa nói xong lời này, xe lăn của Cố Mặc Ngôn mới dừng lại.

“Thứ gì?” Anh không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi.

Cố Gia Huy không trả lời.

Tô Thư Nghi đã liều mạng đi lấy sợi dây chuyền kia ra ngoài, anh ta biết.

Có lần Cố Thành Vũ uống say đã nói với giọng điệu mỉa mai rằng Cố Mặc Ngôn là một kẻ si tình vô dụng, Trình Thu Uyển đã qua đời mười năm, anh còn ngu ngốc giữ một sợi dây chuyền pha lê không đáng tiền.

Vậy nên Tô Thư Nghi mới liều mạng đi lấy dây chuyền, có lẽ là vì Cố Mặc Ngôn.

Sự đố kị trong lòng lên tới đỉnh điểm, Cố Gia Huy không hề muốn trả lời câu hỏi này của Cố Mặc Ngôn, do đó anh ta chỉ cười khẩy: “Nếu chú muốn biết thì tự mình đi hỏi cô ấy là sẽ biết thôi mà.”

Cố Mặc Ngôn cau mày, không muốn nói chuyện với Cố Gia Huy nữa, di chuyển xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

Quay lại phòng bệnh của Tô Thư Nghi, cô còn đang ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào chiếc gối trắng trên giường bệnh, dường như vì vết thương trên người còn hơi đau nên đôi mày thanh tú của cô khẽ chau lại, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Cố Mặc Ngôn chợt cảm thấy trái tim mình co thắt lại.

“Nói với người trong công ty.” Cố Mặc Ngôn nhỏ giọng dặn dò Dương Tùng Đức ở bên cạnh: “Mấy ngày nay tôi sẽ tạm thời không về công ty, có việc gì cứ họp qua video hoặc tới đây tìm tôi.”

“Cậu Cố…” Dương Tùng Đức ngây người, anh ta theo Cố Mặc Ngôn cũng được mấy năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy anh “bỏ bê công việc” vì chuyện nào cả.

Nhưng Cố Mặc Ngôn lại không để ý tới anh ta, chỉ di chuyển xe lăn tới cạnh đầu giường Tô Thư Nghi, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt v e khuôn mặt cô một cách vô cùng dịu dàng.

Tô Thư Nghi vốn đang chìm trong giấc mơ, đột nhiên cảm nhận được có một bàn tay đang chậm rãi vuốt v e mặt mình.

Bàn tay ấy rất quen thuộc, cô khẽ nhíu mày, mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt cực kì đẹp trai đang ngồi bên cạnh giường bệnh.

Cô ngẩn ra, định ngồi bật dậy: “Cố Mặc Ngôn?”

Nhưng anh lại đè vai cô xuống: “Em đừng nhúc nhích, nằm là được rồi.”

Tô Thư Nghi gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống giường.

“Em cảm thấy thế nào?” Cố Mặc Ngôn hỏi, dù anh đã cố giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhưng vẫn để lộ vẻ tức giận.

Tuy Tô Thư Nghi không thể nhìn rõ, nhưng cô cũng loáng thoáng cảm giác được có gì đó sai sai, bèn cau mày: “Cố Mặc Ngôn, anh đang tức giận hả?”

Cố Mặc Ngôn im lặng.

Tức giận?

Nói đúng hơn thì có lẽ là sợ hãi.

Lúc ở nước M, khi biết tin trong nhà xảy ra hoả hoạn, nỗi sợ hãi ấy đã chợt lóe lên trong lòng anh.

Như cái lần mười năm trước…

Nhưng anh không muốn nói những điều này với Tô Thư Nghi, anh chỉ nắm chặt cổ tay cô, nhìn những vết bỏng trên lưng cô, vẻ đau lòng thoáng qua nơi đáy mắt.

“Vừa rồi Cố Gia Huy nói với anh là lúc xảy ra hoả hoạn, em đã quay lại phòng lấy đồ đúng không?” Cố Mặc Ngôn không trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghi mà hỏi một câu hỏi khác.