Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 171



CHƯƠNG 171

Tô Thư Nghi lập tức đau tới nhe răng nhếch miệng, cơ thể không kiềm chế được mà cuộn tròn lại: “Anh… anh nhẹ chút thôi.”

Cố Mặc Ngôn nhướng mày: “Không phải anh mạnh tay, mà là tự em không nhớ thay thuốc đúng giờ, vết thương đã hơi mưng mủ rồi, anh phải tẩy sạch những thứ bẩn thỉu đi đã thì mới bôi thuốc được.”

Lúc này Tô Thư Nghi mới nhớ ra, khi rời khỏi bệnh viện, đúng thật là bác sĩ có dặn dò cô thay thuốc mỗi ngày hai lần, nhưng vì cô ngủ luôn cho nên ban ngày không thay.

“Em quên mất…” Cô nhỏ giọng nói.

Cố Mặc Ngôn bất mãn nhìn cô, dồn sức trên tay như đang trừng phạt: “Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên, có phải nên để em nằm viện mới an toàn hơn không?”

Cơn đau trên vết thương lan tới, Tô Thư Nghi đau tới mức sắc mặt trắng bệch, xin tha nói rằng: “Em sai rồi, nhưng lần này em thực sự quá mệt, sau này anh nói với má Vương, bảo má Vương nhớ nhắc em là được.”

Nhìn thấy Tô Thư Nghi đau đến mức đổ mồ hôi lạnh trên trán, Cố Mặc Ngôn lập tức nhẹ tay đi, nhíu mày: “Thực sự đau đến vậy sao?”

“Còn phải nói à, anh bị đâm một dao thử xem.” Tô Thư Nghi làu bàu.

Cô cũng chỉ tiện miệng nói đại một câu như vậy thôi, nhưng không ngờ ánh mắt của Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên trầm xuống, khẽ nói rằng: “Anh từng bị đâm rồi.”

Tô Thư Nghi lập tức sững sờ, nhìn sang Cố Mặc Ngôn: “Là… là lúc bắt cóc vào mười năm trước sao?”

Cố Mặc Ngôn là một cậu chủ được cưng chiều như vậy, ngoài vụ bắt cóc mười năm trước ra, Tô Thư Nghi không nghĩ ra được sao anh còn chịu vết thương nặng như vậy.

“Đúng vậy.” Cố Mặc Ngôn cúi đầu bôi thuốc cho Tô Thư Nghi, bởi vậy cô không nhìn rõ được vẻ mặt trên mặt anh: “Ba nhát, đều đâm vào đùi, nếu như không kịp thời tới bệnh viện, chắc đôi chân này đã tàn phế thật rồi.”

Cánh tay Tô Thư Nghi run rẩy, lúc này mới nhận ra lời mình tùy tiện nói ban nãy không có trách nhiệm tới mức nào, ánh mắt cô tối sầm, thấp giọng nói: “Em xin lỗi…”

“Xin lỗi chuyện gì?”

“Nhắc tới chuyện đau lòng của anh.” Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy, so với những gì mà Cố Mặc Ngôn trải qua, chút vết thương nhỏ này của cô mà cứ hô to gọi nhỏ như vậy thì đúng là đỏng đảnh quá rồi.

“Không sao.” Cố Mặc Ngôn nói khẽ.

Tô Thư Nghi không nhịn được hỏi: “Vậy vết thương vẫn còn chứ? Bây giờ có còn để lại di chứng không?”

Tuy rằng trước đây cô đã liếc thấy được cơ thể của Cố Mặc Ngôn ở phòng tắm rồi, nhưng lúc đó eo anh quấn một chiếc khăn tắm, cô không nhìn thấy nửa [email protected] dưới của anh, cho nên mới không biết anh có những vết thương này.

“Anh thực hiện vật lý trị liệu khá có hiệu quả nên không có di chứng gì quá lớn, chỉ có ngày mưa thì vết thương sẽ đau.” Cố Mặc Ngôn hờ hững nói. Đột nhiên nhớ tới gì đó, anh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thư Nghi, nhướng mày nói: “Sao thế, em muốn xem à?”

“Xem vết thương á?” Tô Thư Nghi lập tức ngây ra, vết thương này ở chỗ nhạy cảm, cô xem thế nào được chứ, vội vàng hoảng loạn nói: “Không, không… A!”

Lời từ chối của cô mới nói được một nửa thì vết thương đột nhiên truyền tới cơn đau đớn, lời nói của cô lập tức biến thành một tiếng hét.

“Cuối cùng cũng tẩy sạch được mảng bẩn thỉu này rồi.” So với sắc mặt đau tới trắng bệch của Tô Thư Nghi, sắc mặt Cố Mặc Ngôn vẫn thản nhiên, vứt tăm bông vào giấy ăn.

Tô Thư Nghi ngây dại, nhìn một mảng vảy máu đã mưng mủ trên tăm bông, lúc này mới hiểu ra.

Ban nãy anh nói vết thương gì đó chỉ là để dời sự chú ý của cô thôi, bởi vì anh cần phải làm sạch vết máu bẩn rất lớn này.