Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 160



CHƯƠNG 160

Từ nhỏ Cố Gia Huy đã quen sống trong nhung lụa, cho dù năm đó có giả nghèo giả khổ thì anh ta cũng chỉ giả bộ là sinh viên bình thường nên chưa từng gặp phải chuyện nào như vậy. Lúc này anh ta đã hoàn toàn thừ người ra đó, không kịp phản ứng, chỉ biết trợn trừng mắt nhìn mũi dao nhọn hoắt đâm tới!

Mà cùng lúc hét lên, dường như Tô Thư Nghi không cần suy nghĩ đã phi người về phía gã đàn ông.

Vốn dĩ khoảng cách giữa Tô Thư Nghi và gã đàn ông đó không quá xa nên cô nhanh chóng đuổi kịp được gã. Không kịp suy nghĩ, cô bắt lấy cánh tay của gã đàn ông, muốn ngăn gã không làm hại tới Cố Gia Huy.

Gã đàn ông như phát điên xông về phía Cố Gia Huy nhưng không ngờ lại bỗng dưng bị cô gái kéo tay. Gã khựng lại, sau đó độc ác quay đầu nhìn Tô Thư Nghi, gào thét: “Con thối tha! Mày dám làm hỏng chuyện của tao! Tao đâm chết mày trước vậy!”

Nói xong, gã thay đổi mục tiêu, múa dao trong tay đâm về phía Tô Thư Nghi!

Tô Thư Nghi đang kéo tay gã đàn ông, gã đột ngột quay người như vậy làm cô bị đẩy cho loạng choạng. Cô còn chưa kịp đứng vững thì ánh dao bóng loáng trong tay gã đã về phía cô.

Cô sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chẳng còn kịp tránh.

Cố Gia Huy đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng ấy, cả người anh ta như bừng tỉnh, mặt cắt không còn giọt máu.

“Thư Nghi!” Anh ta thét lên, lập tức xông tới.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn chậm chân.

Cùng lúc Cố Gia Huy cất tiếng gọi, con dao của gã đàn ông đã đâm trúng cánh tay Tô Thư Nghi.

“Á…”

Cơn đau thấu tim khiến cả người Tô Thư Nghi run rẩy. Cô không thể đứng vững, đổ ập xuống đất.

Cùng lúc đó, Cố Gia Huy xông tới nơi, anh ta không nói một lời, vung nắm đấm vào mặt gã đàn ông!

Ông cụ Cố xuất thân quân đội nên từ trước đến nay đều yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu. Từ nhỏ, đám cháu như Cố Gia Huy đã được học võ thuật và mấy loại võ cơ bản như karate. Vừa rồi chỉ vì anh ta bị dọa sợ thôi, chứ lúc này anh ta ra tay vô cùng dứt khoát, đấm cho gã đàn ông ngã xuống đất.

“Thư Nghi!” Cố Gia Huy không còn lòng dạ nào để ý gã đàn ông kia nữa, anh ta nhanh chóng xông tới đỡ Tô Thư Nghi.

Cố Gia Huy nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng chiếc áo sơ mi thấm ướt máu đỏ của cô mà cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt!

Ngay giây sau, anh ta nhanh chóng gào lên với đám đông sợ hãi đứng xung quanh: “Các người còn đứng đần ra ở đó làm gì! Mau gọi xe cứu thương đi!”

Lúc này mọi người mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vừa run rẩy vừa vội vàng gọi điện thoại cấp cứu.

Cố Gia Huy ôm chặt Tô Thư Nghi. Cô không quen động chạm thân thiết ấy của anh ta, bèn thều thào nói: “Anh không phải căng thẳng như thế làm gì, bị thương ở cánh tay thôi. Anh thả tôi ra, mọi người đang nhìn đấy.”

Nhưng Cố Gia Huy cứ như không nghe thấy cô nói, vẫn nắm chặt lấy vết thương đang không ngừng trào máu của cô, vừa run rẩy vừa phẫn nộ gằn giọng: “Tô Thư Nghi, em bị ngốc đấy à! Em không biết vừa rồi nguy hiểm thế nào hay sao! Tại sao em còn xông đến!”

Cố Gia Huy đã sớm quên chuyện mọi người trong tòa soạn đang nhìn, cũng quên mất mấy ngày trước bản thân anh ta còn đang ghét bỏ Tô Thư Nghi, và càng quên đi chuyện Tô Thư Nghi phản bội mình hai năm trước.

Giây phút này, trong mắt anh ta chỉ còn lại khuôn mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi và màu máu đỏ tươi.