Ông Xã, Anh Đang Đùa Với Lửa

Chương 24: Dục Thiếu Thất Tình



Bạchczrwaececr{font-size: 1px}cosqvKìnhpcewz{font-size: 1px}Dụcfaoujujyna{font-size: 1px}dmkmyiminwrs{font-size: 1px}lặngpodygwjwtx{font-size: 1px}brmcxvàibftay{font-size: 1px} giây.

pvpxejzbqj{font-size: 1px}Loángcsvtqokzbs{font-size: 1px}jvhrrthoángbnowb{font-size: 1px}nghepirhletujf{font-size: 1px}thấyjrnzzovfjs{font-size: 1px}tiếngdzcfpphddq{font-size: 1px}fehxasóngfsqcq{font-size: 1px}biểnqbrfbmqztj{font-size: 1px}nmjvfvàkzquj{font-size: 1px}hrcchgiólgrxh{font-size: 1px}yrzalrítwemxk{font-size: 1px}ởebiyhcvfdi{font-size: 1px}đầufqdjeuqyoa{font-size: 1px}bpvikbênfsnxc{font-size: 1px}kiagxmcauzuni{font-size: 1px}mgxhuđiệnnfarc{font-size: 1px}thoại,ajzfhaysxj{font-size: 1px}mmosjtiếpkeyax{font-size: 1px}drlnmtheovtznf{font-size: 1px}mbdiilàlchtc{font-size: 1px}mfwalgiọngjjfzw{font-size: 1px}mxfjtnóixznuy{font-size: 1px}ezopacủaeuwcj{font-size: 1px}wmrvjHứapuzca{font-size: 1px} Vi ở bên cạnh.

“Ai vậy?”

Người đàn ông nghe máy trả lời cô: “Không biết, số lạ. Gọi đến xong không nói gì.”

Bạch Kình Dục: “...”

Hứa Vi hờ hững nói: “Ồ, vậy cứ cúp máy đi. Tôi đang lái xe, không rảnh tay.”

Sau đó cuộc gọi bị ngắt.

Tút...tút…

Màn hình điện thoại tối sầm lại, thế nhưng sắc mặt của Bạch Kình Dục còn đen hơn cả nó.

15 phút sau.

Bạch Kình Dục đồng ý lời mời tới KTV một người bạn.

Trong phòng riêng toàn là phụ nữ, chẳng qua không có ai dám tới gần anh.

“Dục thiếu, thế nào hả? Nếu không vừa mắt mấy cô gái bên này thì để tôi gọi thêm mấy người khác vào nhé.”

Bạch Kình Dục hút thuốc, lạnh lùng liếc đối phương: “Đừng để bọn họ tới gần tôi.”

Vẻ mặt anh khiến đám bạn bè ăn chơi lạnh hết cảqopuxaqnvb{font-size: 1px}bmivzngười,nedlp{font-size: 1px}hprpdbịegzkj{font-size: 1px}doạpeaitpphvv{font-size: 1px}aowxdrùngwfhmw{font-size: 1px}pkioemìnhxaenp{font-size: 1px}choángswuqfxyvne{font-size: 1px} váng.

vsvzyjvvml{font-size: 1px}“Bàuollcscyya{font-size: 1px}mẹkzvffgyzbn{font-size: 1px}nó.svihcncqbc{font-size: 1px}Dụchjyrupwzfm{font-size: 1px}kxuwgthiếu,sclbk{font-size: 1px}saocjdmrothuy{font-size: 1px}qbomztrôngfdzmv{font-size: 1px}cậubpwwugcxan{font-size: 1px}cứovprowmgmz{font-size: 1px}nhưqnoisvwlwx{font-size: 1px} bị phụ nữ đá thế? Không phải chứ? Cậu thất tình hả?!”

Bạch Kình Dục không để ý đến đối phương, chỉ mải nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Anh hút hết điếu này đến điếu khác.

Mấy cô nàng trong phòng, hết người này đến khác nhào tới nịnh nọt nhưng đều bị anh hờ hững đuổi đi.

Không lâu sau, mọi người đều tụ lại một chỗ xì xào với nhau.

“Bộ dạng này của Dục thiếu, phải đến 80% là thất tình.”

“Chắc chắn là thế rồi, ai mà giỏi vậy nhỉ? Đến cả Hứa Vị, cô vợ xinh đẹp danh chính ngôn thuận kia còn chả tóm được trái tim anh ta, thế mà nay lại bị người khác bắt được sao? Quá đỉnh! Tôi muốn gặp nhân vật này xin học hỏi vài chiêu cua trai mới được!”

“Suỵt...”

Đám bạn hát karaoke xong, đang định kéo nhau tới quán bar chơi tiếp thì lại thấy bản tin thời sự thông báo có cơn bão bất ngờ ập đến, nhắc nhở người dân mau về nhà, không có việc gì thì đừng ra ngoài. Vùng ven biển đã có cảnh báo màu cam.

Mọi người chỉ đành giải tán, ai về nhà nấy.

Bạch Kình Dục vừa mới lên xe thì nhớ ra lúc gọi điện cho Hứa Vi, hình như ở đầu bên kia có tiếng sóng.

Nhưng cứ nhớ tới bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác, anh liền quét sạch suy nghĩ lo lắng trong lòng đi.

Nói thì nói như vậy, Bạch Kình Dục vẫnkdxvnqvrnf{font-size: 1px}cswpfláikpgib{font-size: 1px}tgasmxeoeagi{font-size: 1px}eghrrđếnmzpih{font-size: 1px}cbrrvphíavuvix{font-size: 1px}dướinubjijfxfz{font-size: 1px}yndmvchungdjcnf{font-size: 1px}fvbqxcưkacgp{font-size: 1px}eeabjnhàmxzvg{font-size: 1px}meliaHứaibfkx{font-size: 1px} Vi.

fkaphofytj{font-size: 1px}pcuuyAnhkkwta{font-size: 1px}lkaaungẩnwaakb{font-size: 1px}đầujfgkwkhxic{font-size: 1px}lênzckwdnvobv{font-size: 1px}hkwfanhìnhrkuv{font-size: 1px}thấyyrmgdinytg{font-size: 1px}cănoxasdoifli{font-size: 1px} hộ cô không sáng đèn, việc này có nghĩa là người còn chưa về.

Bạch Kình Dục bĩu môi, cảm thấy hôm nay bản thân thực sự quá bất bình thường. Anh cắn môi, chuẩn bị lái xe rời đi.

Nhưng đúng vào lúc này, một chiếc xe ferrari màu đỏ từ đằng trước lao tới, rẽ vào tầng hầm đỗ xe của chung cư.

Trong cơn mưa tầm tã, anh lờ mờ nhìn thấy trên ghế phó lái có bóng dáng một người đàn ông.

Bàn tay cầm vô lăng của Bạch Kình Dục từ từ siết chặt lại.

Suy nghĩ của anh dần quay lại khoảng thời gian bảy năm trước.

Anh nhìn thấy Hứa Vi từ trong phòng Bạch Chí Nghị chạy ra, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.

“Anh Kình Dục, sao Hứa Vi lại từ trong đó đi ra nhỉ?” Vân Sa Sa nói được một nửa thì kinh ngạc che miệng: “Lẽ nào cô ấy và bác trai...”

Sặc mặt Bạch Kình Dục cực kỳ nặng nề, trong mắt toàn là vẻ lạnh lẽo: “Ngậm mồm lại, tuyệt đối không được nói chuyện này ra ngoài.”

Lúc đó, mấy ngày liền Hứa Vi không tới thư viện, cũng không trả lời tin nhắn.

Lúc tan học, Bạch Kình Dục còn cố ý đi đường vòng đến tòa nhà Học Viện Thương Mại để thử vận may, nhìn xem có thể gặp được Hứa Vi hay không.

Nhưng không ngờ lại đúng lúc nhìn thấy Hứa Vi đang khoác vai bá cổ cười nói với một tên nam sinh khác...

*

Sau khi xuống xe, đi vào thang máy, trên mặt Tần Dân Tránh đầy vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay làm phiền cô nhiều quá.”

Hứa Vi xua tay: “Không sao, họ chụp được rất nhiều ảnh chúng ta, chắc là sẽ sớm có tin tức đăng trên báo thôi. Có chuyện sao tác* này yểm hộ, anh với bạn trai mình cứ thoải mái yêu đương đi thôi.”

Sao tác: giả vờ có tình cảm với nhau, tạo độ hot.

Tần Dân Tránh mấp máy môi nói lời cảm ơn

Đến tầng 10 thì anh ta ra khỏi thang máy.

Hứa Vi ở tầng 12.

Buổi sáng, khi cô từ bệnh viện về thì tình cờ gặp được Tần Dân Tránh mới chạy bộ xong.

Tần Dân Tránh hỏi cô suy nghĩ thế nào về điều kiện anh ta đã nói mấy hôm trước. Hứa Vi không chần chừ nữa, quyết định đồng ý. Sau đó hai người lái Ferrari tới ven biển hóng gió, còn tiện thể gọi cánh săn ảnh tới giả vờ chụp lén.

Chụp nhiều một chút để tối nay còn có scandal! Để cho tên Bạch Kình rebktDụciisqv{font-size: 1px}kiaddqirykglo{font-size: 1px}nysyutứcrgzzt{font-size: 1px}chếtwpttrqjomj{font-size: 1px} đi!

vcebvxjatd{font-size: 1px}vymauMấtxwpso{font-size: 1px}cảwldzckywhm{font-size: 1px}buổiesntmolayk{font-size: 1px}chiềuzomlngebhg{font-size: 1px}xeqwhmớizgcam{font-size: 1px}chụpmysfoglxoe{font-size: 1px}ảnhdzbwjuuaru{font-size: 1px}quayjcxtmheeju{font-size: 1px}clipdrsfnygmih{font-size: 1px}ixkcexong,tgpux{font-size: 1px}thếvknjalmqec{font-size: 1px}endmunênnbrwk{font-size: 1px}côdgrtdxzedl{font-size: 1px} còn phải dầm mưa một lúc.

Hứa Vi vừa bước vào nhà đã phát hiện bản thân đang phát sốt. Chẳng biết phải làm sao, cô đành mau chóng đi tắm. Cơm cũng chẳng ăn đã uống thuốc hạ sốt, mệt mỏi lên giường đắp chăn ngủ say.

Nhưng chẳng được bao lâu, dạ dày liền co rút từng đợt, đau đến mức cô phải cuộn người lại trên giường.

Bạch Kình Dục sầm mặt, bước từng bước tới trước cửa phòng của Hứa Vi.

Vừa đặt tay lên nắm tay cửa, anh đã nghe thấy tiếng động từ bên trong truyền ra

“Ưm...”

Bạch Kình Dục khựng lại, bỗng nhiên không có can đảm đẩy cánh cửa ra nữa.