Ông Chủ

Chương 15



Hứa Đại Hưng đã điều tra về Phạm Giai Kỳ đúng là cô ấy không phải là Cát Mẫn Nhi, nhưng không hiểu tại sao cô ấy lại giống Cát Mẫn Nhi đến như vậy.

Không biết giữa hai người họ có mối quan hệ gì không? Nhưng mà với những thông tin đó anh cũng không cho rằng đó không phải là Cát Mẫn Nhi.

Hứa Đại Hưng đã phải cho điều tra mọi chuyện lại từ đầu, anh thực sự muốn biết mọi chuyện lúc ban đầu là như thế nào? Mọi người tại sao lại biến mất một cách vô lý như vậy, Cát Mẫn Nhi thì không nói rồi, còn Trần Giang Thanh sau chị ấy cũng biến mất và cả Phùng Tuấn Minh cậu nữa. Tất cả mọi chuyện là như thế nào.

Tối nay Phạm Giai Kỳ đã đi khai trương một cửa hàng thời trang của bạn ở trung tâm thương mại quốc tế.

Nhưng không biết trái đất tròn như thế nào, lại gặp mặt Hứa Đại Hưng ở bãi đậu xe. Nhìn thấy xe của anh cô nhớ ra đây là chiếc xe mà đã đuổi theo khiến cô phải rẽ lên đường cao tốc, suýt còn gây tai nạn.

Cô đi đến chỗ xe anh đang đậu, thì anh cũng vừa bước xuống.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn, Hứa Đại Hưng cũng không nghĩ là trùng hợp đến như vậy. Nhưng chưa chào hỏi tử tế thì tiếng nói của cô làm cho anh kinh ngạc.

“ Thì ra là tên lưu manh nhà anh, chính hôm đó anh đã đuổi theo tôi đến đường cao tốc đúng không?” Phạm Giai Kỳ vừa nói vừa chỉ tay vào xe của anh.

Hứa Đại Hưng nhìn qua thấy xe Rolls- Royce Wraith của cô mà anh đuổi theo hôm bữa.

Chưa kịp mở miệng giải thích thì liền bị cô cướp mất lời.

“ Thì ra anh nghĩ tôi là cái người mà anh tìm rồi bán mạng mà đuổi theo tôi, còn tôi thì nghĩ là ai đó muốn lấy mạng mình!” Phạm Giai Kỳ nói đúng từng chữ, không sai một thứ gì.

“ Bộ cô làm nhiều việc xấu lắm hay sao mà sợ người khác lấy mạng của cô!” Hứa Đại Hưng lời nói có chút dửng dưng vì bây giờ anh cũng biết người mà anh tìm không phải là cô gái trước mặt.

“ Anh bị ngốc sao? Tự dưng có chiếc xe xa lạ bám theo không có ý đồ xấu thì đó là cái gì?” Phạm Giai Kỳ lớn tiếng trình bài “ Nhưng thật không ngờ gặp phải một tên điên tình như anh!” Phạm Giai Kỳ nhíu mày, tỏ vẻ khó chịu, rồi bỏ đi.

Còn Hứa Đại Hưng không hiểu tại sao có một loại phụ nữ cứ mở miệng ra, câu trước câu sau là chửi người. Con gái gì mà đánh đá chua ngoa.

Nhưng không hiểu tại sao khi gặp cô gái này, miệng của anh như bị cứng lại không nói được câu nào.

Nhưng không ngờ là hai người lại cùng vào buổi tiệc khai trương, Phạm Giai Kỳ được mời đến đây làm cô vấn thời trang cho cửa hàng, còn chủ cửa hàng này là bạn của Hứa Đại Hưng. Khi Phạm Giai Kỳ đang làm việc thì Hứa Đại Hưng vui vẻ nâng ly với mọi người, nhưng đôi khi anh cũng có nhìn sang cô ấy, dù biết rõ cô ấy không phải là Cát Mẫn Nhi nhưng ở cô ấy có điều gì đó rất quen thuộc.

Minh Thư là bạn thân của Cát Mẫn Nhi cũng có mặt trong buổi tiệc này, cô ấy cũng rất sững sờ khi nhìn thấy Phạm Giai Kỳ. Như không giữ nổi sự xúc động, Minh Thư đã đi đến ôm trầm lấy Phạm Giai Kỳ, có chút bất ngờ Phạm Giai Kỳ đẩy Minh Thư ra, nhìn Minh Thư với anh mắt ngơ ngác.

“ Mẫn Nhi là cậu thật rồi, suốt bốn năm qua cậu đã đi đâu vậy? Tôi rất nhớ cậu!” Vừa nói Minh Thư vừa khóc vì quá vui mừng.

Lúc này Phạm Giai Kỳ mới hiểu ra là cô ấy cũng giống như anh ta, nhận nhầm cô với người nào đó tên Mẫn Nhi. Những người trong buổi tiệc đang chú ý đến hai người, kể cả Hứa Đại Hưng cũng vậy.

Phạm Giai Kỳ đành dừng công việc lại, kéo Minh Thư ra một góc, hành động này bị Hứa Đại Hưng nhìn thấy. Nhưng rồi hai người đó nói cái gì đó rất nhanh, anh thấy Minh Thư cuối đâu xin lỗi Phạm Giai Kỳ, khiến Hứa Đại Hưng mới không chú ý đến nữa.

Đang ở buổi tiệc thì Hứa Đại Hưng nhận được điện thoại, khi nghe xong anh gấp rút ra về.

Kết thúc bữa tiệc Phạm Giai Kỳ cũng ra về, cô thấy Minh Thư đi phía trước, cô dõi theo cô ấy với ánh mắt có chút buồn bã, như có gì đó động lại trong đôi mắt to tròn lấp lánh đó.

Sau khi rời đi Hứa Đại Hưng đã đi đến gặp Cát Trọng Nghĩa, hình như anh như không giữ nổi bình tĩnh nữa. Cát Trọng Nghĩa mấy năm nay cũng chật vật mưu sinh nuôi gia đình, Cát Thị nhiều năm làm ăn thua lỗ hiện tại cũng không còn trụ nổi trên thị trường khốc liệt này nữa. Anh đành đóng cửa công ty, đưa cả nhà về quê sống, chỉ có mỗi mình anh bám víu lấy mãnh đất Đông Nghi hoa lệ này.

Lúc nãy nhận được điện thoại của Hứa Đại Hưng, anh cũng đoán được anh ta đã biết chuyện về Cát Mẫn Nhi.



Nhìn thấy Hứa Đại Hưng đứng ở dưới nhà, Cát Trọng Nghĩa đã đi xuống. Nhìn thấy anh Hứa Đại Hưng đã đi đến túm lấy cổ áo của anh, đôi mắt của cậu ấy chừa hàng trăm ngàn nổi thống khổ.

“ Tại sao hôm đó lại không nói cho tôi biết!” Hứa Đại Hưng như hoá thành con thú ăn thịt người, rầm lên điên loạn, mặc kệ những người đi đường đang nhìn hai người như vật thể lạ.

Cát Trọng Nghĩa cũng không nhân nhượng, tung cú đấm vào mặt Hứa Đại Hưng, hình như anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Hai người đã không ai nhường ai, lao vào đánh nhau như hai đứa trẻ giành đồ chơi.

“Cậu là một tên đáng chết, Không tại cậu con bé cũng không chết thê thảm như vậy!” Cát Trọng Nghĩa cũng hét lên vô cùng phẫn uất. Khi câu nói này của Cát Trọng Nghĩa cất lên đã khiến Hứa Đại Hưng như không thể đánh trả lại được nữa, anh để cho Cát Trọng Nghĩa tiếp tục đánh anh. Thấy vậy Cát Trọng Nghĩa cũng dừng tay.

Cả nằm quặt ra đất.

“ Chính cậu đã bắt ép nhà tôi lấy con bé ra trao đổi với cậu, nhưng rồi sao hả?” Cát Trọng Nghĩa nhớ lại liền khóc lớn, vì những cảm xúc được giấu kín suốt nhiều năm hôm nay mới được giải toả. “ Mẫn Nhi vốn là con bé xinh đẹp đa tài, nếu như không rơi vào tay một kẻ đê tiện như cậu thì con bé đã có một cuộc sống tốt hơn!”

Nghe được những lời trách móc này Hứa Đại Hưng cũng chỉ biết bật khóc, đau đớn đến không thể thở được. Tại sao lại cho anh biết được sự thật tàn khốc này, tại sao không phải là cô đang sống yên vui ở đâu đó, mà phải là âm dương cách biệt như vậy.

“ Cậu biết chính tôi là người đã đi nhận thi thể của con bé, thi thể lạnh ngất và khuôn mặt trắng bệt đó khiến tôi day dứt mỗi đêm đều không ngủ được” Cát Trọng Nghĩa nói như nghẹn ở cổ.

Càng nghe Cát Trọng Nghĩa nói Hứa Đại Hưng càng khóc lớn, anh thực sự mới là một tên đáng chết. Người nằm dưới lòng đất đúng ra chính là anh, không phải là cô ấy.

“ Xem như tôi xin anh, hãy đưa tôi đến mộ của cô ấy!” Hứa Đại Hưng lúc này mới có thể nói được.

“ Cậu nghĩ con bé muốn gặp cậu sao? Cậu hãy quên nó đi và đừng bao giờ đến tìm tôi nữa!” Cát Trọng Nghĩa nói xong đứng dậy bỏ đi.

Biết về cái chết của Cát Mẫn Nhi, Hứa Đại Hưng như hoàn toàn suy sụp, anh đã tự trách và trở nên sa đoạ, bản thân như không thể chấp nhận được sự thật này. Tối nay anh đã uống rất nhiều rượu, như muốn giết chết bằng những chất men cay nồng này.

Điều không ngờ Phạm Giai Kỳ cũng có mặt ở quán rượu này, hôm nay cô cũng muốn đến đây uống rượu chứ không phải là nhảy nhót điên cuồng nữa. Nhìn thấy Hứa Đại Hưng người không ra người ma không ra ma đang uống rượu ừng ực như uống nước lọc.

Cô tò mò đi đến, nhưng không ngờ Hứa Đại Hưng lại tưởng cô là Cát Mẫn Nhi nên đã rất vui mừng ôm chặt lấy cô.

“ Mẫn Nhi, thực sự là em, em vẫn còn sống đúng không?”

Bắt ngờ bị anh ta ôm chặt, Phạm Giai Kỳ cố dùng sức đẩy anh ta ra.

“ Tôi là Phạm Giai Kỳ không phải là Mẫn Nhi gì đó, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa đây!” Cô hét lên đẩy Hứa Đại Hưng nằm quặt ra ghế.

Lúc này cô mới nhìn rõ những vết thương trên mặt, miệng và mắt của anh, vừa xưng vừa bầm như củ hành tím, quần áo thù lấm lem bùn đất.

“ Anh mới đánh nhau với ai về sao?” Phạm Giai Kỳ tò mò hỏi.

Hứa Đại Hưng như không quan tâm đến những điều đó, những vết thương này thì có là gì so với vết thương ở trong lòng anh chứ. Tuy không nhìn thấy nhưng mà nó đau đớn đến cùng cực.

Thấy anh cứ uống rượu một cách điên cuồng, Phạm Giai Kỳ cũng có chút lo lắng. Giành lấy chai rượu trên tay anh.

“ Đừng uống nữa anh uống để chết hay sao vậy?”



Hứa Đại Hưng lúc này mới ngước nhìn cô, cũng nhận thức được rằng cô ấy không phải là Cát Mẫn Nhi.

Anh nở một nụ cười chua chát.

“ Đúng là tôi muốn chết đi đây” Hứa Đại Hưng nói như rất đau khổ. “ Người con gái mà tôi yêu thương nhất trên đời này, đã không còn trên cõi đời này nữa, chính tôi đã hại chết cô ấy!” Hứa Đại Hưng hình như đã rơi nước mắt rồi.

Phạm Giai Kỳ không nghĩ người đàn ông anh dũng như anh ta lại có thể rơi nước mắt trước mặt cô, có lẽ anh thực sự rất yêu cô gái đó.

“ Có lẽ lúc cô ấy còn sống anh đã không đối tốt với cô ấy, nên cô ấy không còn nữa anh mới đau khổ như vậy?” Phạm Giai Kỳ dửng dưng trước nổi đau của anh, mà còn thêm lời oán trách. “ Loại đàn ông như anh tôi đã gặp rất nhiều rồi!” Vừa nói Phạm Giai Kỳ vừa rót lấy một ly rượu, rồi đưa lên miệng uống cạn.

Còn Hứa Đại Hưng ngồi đó ngậm nhắm nổi đau của chính mình.

“ Anh nghĩ anh chết đi, thì người cô ấy sẽ tha lỗi cho anh sao? Hãy sống thật tốt chuộc lại những lỗi lầm của mình!” Phạm Giai Kỳ là cô gái vừa đấm vừa xoa, các câu trước đều là ác ý những câu sau nghe không có câu nào là an ủi những là những câu xoa dịu.

“Anh có chết cũng không giải quyết được gì đâu! Cô ấy đâu có cần mạng của anh!”

lúc này có ai nói gì Hứa Đại Hưng cũng không nghe lọt tai, những lời khuyên đều là vô nghĩa, vì nỗi đau này thực sự quá lớn đối với anh. Anh chưa bao giờ nghĩ Cát Mẫn Nhi lại mất đi như vậy, không nghĩ là mãi mãi sẽ không gặp lại cô ấy nữa và chính anh là người đã giết chết cô ấy.

Nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, Phạm Giai Kỳ không hiểu mình bị làm sao nữa, mà ngồi ở đây nói trăng nói cuội với anh ta. Đến khi nhìn thấy anh ta cũng say bí tỉ không biết trời đất gì nữa thì cô mới cảm thấy hối hận.

Cố lay anh ta dậy nhưng tất cả đều vô nghĩa, không biết phải làm sao, không biết gọi ai, tự dưng lại vác cái của nợ này lên người. Không thể bỏ anh ta ở đây cũng không thể mang anh ta về, hình như là có rất nhiều điều cô không thể làm được. Đành phải nhờ nhân viên cổng anh ta qua bên khách sạn đối diện.

Khi nhìn thấy anh yên vị nằm ở trên giường cô mới thấy nhẹ nhõm, lúc này trong căn phòng rộng rãi chỉ có hai người. Phạm Giai Kỳ cởi tất cho anh ta, đấp lại chăn và định rời đi, thì cô nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt anh, cô nhìn anh có chút xót xa nhưng rất nhanh liền thu lại ánh mắt đó.

“ Mẫn Nhi…!” Hứa Đại Hưng đã bất giác gọi tên Cát Mẫn Nhi, khiến Phạm Giai Kỳ khựng người.

Cô đứng cạnh anh, vô thức đưa tay lên sờ những vết bầm trên mặt anh. Bắt ngờ cô bỗng bị anh nắm lấy, Hứa Đại Hưng nắm lấy tay cô như một kẻ chết đuối vớ được phao cứu sinh, nắm chật không buông.

Phạm Giai Kỳ có chút hốt hoảng rụt tay về nhưng không được, anh nắm quá chặt không cách nào tháo được.

Hứa Đại Hưng mở mắt nhìn cô, kéo mạnh khiến cô ngã xuống giường. Phạm Giai Kỳ ngã sấp lên trên người anh có chút sợ hãi, không nghĩ là Hứa Đại Hưng vẫn còn thức.

“ Có phải là em không? Mẫn Nhi!” Hứa Đại Hưng ôm chặt lấy Phạm Giai Kỳ, đôi mắt nhớ hiện lên sự nhung da diết.

“ Tôi là Giai Kỳ!” Phạm Giai Kỳ bất lực giải thích, cô không biết phải nói với anh ta bao nhiêu lần về cái tên của mình.

“ Không phải, em đừng trốn tránh nữa, nếu như không là em thì sao lại chạm vào tôi chứ?” Hứa Đại Hưng như rất tỉnh táo, phân tích rõ ràng hành động của Phạm Giai Kỳ.

Phạm Giai Kỳ bỗng đưa ánh mắt say đấm nhìn anh, côm mỉm cười một lần nữa đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú đẹp hút hồn của anh.

“ Anh không nghĩ ra là tại sao hả, vì khuôn mặt hết sức anh tú của anh, thân hình cao lớn và anh lại có rất nhiều tiền nữa!” Phạm Giai Thừa thì thầm vào tai anh những lời ma mị nhưng rất xác thực “ Nhìn thấy anh không một cô gái nào mà không muốn đổ gục cả và tôi cũng vậy!” Phạm Giai Kỳ bỗng ép sát cơ thể mình vào người anh, ngón tay đặt lên môi như kiểu gợi tình.

“ Tối nay anh có thể xem tôi là cô ấy cũng được, tôi rất muốn anh!” Phạm Giai Kỳ nhẹ nhành nói những lời cực kỳ quyến rủ.

Hứa Đại Hưng đẩy cô ra, dùng ánh mắt kinh tởm nhìn cô. Nhưng mà Phạm Giai Kỳ lại ghì chặt lấy cơ thể anh, như đang rất khao khát để có được điều gì đó, cô chườm lên định hôn lấy môi Hứa Đại Hưng, thì anh hất mạnh cầm sang nơi khác và đẩy ra khỏi người anh, một mực cự tuyệt.

Phạm Giai Kỳ có chút xấu hổ, vội ngồi dậy bỏ đi. Thoát khỏi căn phòng đó Phạm Giai Kỳ như muốn toát hết mồ hôi, cả người cô như vẫn còn run vì sợ.