Ôn Nhu Ái Nhân

Chương 42



Lần này Sư Giá nhớ tới phải đưa tay đẩy Tang Thúc ra, nàng mím môi nói: "Chị nghĩ hay quá nhỉ."

Tang Thúc bật cười, dáng vẻ kiêu ngạo của bác sĩ nhà cô cũng khiến người ta cảm thấy đáng yêu.

"Buổi chiều chị nói với em sẽ có một người bạn của chị tới đây, là người tên Lục Mẫn đã dạy thay lớp của chị vào lần trước. Em còn nhớ không?" Tang Thúc hỏi.

Lúc này Tang Thúc đang từ đường nhánh bên ngoài khu dân cư đi vào đường chính, cô nhìn kính chiếu hậu không có thời gian quan sát vẻ mặt của Sư Giá.

Tang Thúc không nhìn thấy gò má hơi đỏ lên của nàng.

Sư Giá đương nhiên nhớ rõ Lục Mẫn, tuy rằng chưa từng gặp mặt, cũng không để ý nhiều đến giới giải trí nhưng nàng vẫn biết Lục Mẫn là một tiểu hoa chạm tay liền bỏng. Nhưng đây không phải là ấn tượng sâu sắc nhất mà Lục Mẫn để lại cho Sư Giá, khi nghe thấy cái tên Lục Mẫn này, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, chính là lần trước khi nàng cùng Tang Thúc đến thôn Thiên Nhai, Lục Mẫn đã giải thích về hành trình của Tang Thúc trên Weibo—

"Ở cùng vợ"

Mấy chữ này có sức sát thương đến mức Sư Giá cho đến bây giờ vẫn không thể quên được.

"Ừm." Sư Giá khẽ gật đầu.

Tang Thúc: "Tối nay nàng cùng bạn trai..."

Nghĩ tới đây, Tang Thúc không khỏi nhíu mày.

"Sao vậy?" Sư Giá thấy vẻ mặt cô không thích hợp, hỏi.

Tang Thúc không muốn kéo nàng vào chuyện này, kiếp trước sau khi cô gặp chuyện không may, rất ít chú ý đến Lục Mẫn, sau khi biết được đối phương tự sát thì đã quá muộn.

Nhưng đời này, cô tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bạn tốt của mình lại một lần nữa rơi vào hố lửa như trước kia.

"Không sao, hôm nay chủ yếu là dẫn em đi gặp người bạn tốt nhất trong giới của chị, về phần người khác, đều không quan trọng." Tang Thúc nhìn nàng cười nói.

Sư Giá "À" một tiếng, cũng không hỏi nhiều.

Khi Tang Thúc cùng Sư Giá ngồi trong phòng, nhìn thấy Lục Mẫn đeo kính râm thật to đi vào, không khỏi liếc nhìn nhau. Khóe miệng Lục Mẫn hơi nhếch lên, thoạt nhìn tâm tình cũng không được tốt. Sau đó, một người đàn ông cao gầy từ phía sau Lục Mẫn bước vào, bộ dáng cực kỳ nho nhã.

Lục Mẫn tháo mắt kính xuống, nở nụ cười thật tươi nhìn hai người: "Bác sĩ Sư, nghe danh đã lâu." Nói xong, nàng nhiệt tình chủ động vẫy tay với Sư Giá, sau đó chỉ người đàn ông bên cạnh mình: "Từ Tử Xuyên, bạn trai tôi."

Sư Giá: "Xin chào."

Lục Mẫn đi tới, vừa mới giang hai tay ra, Tang Thúc đã đứng lên chắn trước mặt Sư Giá, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bạn tốt nói: "Bác sĩ Sư nhà mình không thích tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy."

Lục Mẫn trừng mắt nhìn, nhướng mày thấp giọng hỏi: "Vậy cậu yêu đương như thế nào? Yêu đương tinh thần?"

Mặc dù Lục Mẫn đã hạ thấp giọng, nhưng lời này vẫn bị Sư Giá nghe thấy, trong nháy mắt đầu óc nàng như ngừng hoạt động.

Tang Thúc cười nói: "Cậu là người khác, còn mình sao có thể là người khác với nàng được?"

Lục Mẫn: "Không biết xấu hổ."

"Mình cần gì giữ mặt mũi với bạn gái mình đây? Toàn thân mình đều là của nàng, nàng muốn làm gì cũng đều có thể." Tang Thúc nhướng mày.

Lục Mẫn: "..."

Nói năng không biết xấu hổ như vậy, Lục Mẫn không thể so với Tang Thúc!

Lúc này Sư Giá là người đầu tiên không nghe nổi nữa, đưa tay kéo quần áo của Tang Thúc.

Tang Thúc cúi đầu, thấy bạn gái đang vẫy tay với cô, thế là dưới ánh mắt của Lục Mẫn, cô cúi người, đắc ý nhìn lại bạn tốt của mình.

Ánh mắt đắc ý kia rõ ràng đang biểu đạt—

Tụi mình đang thì thầm với nhau! Cậu không thể nghe thấy!

Lục Mẫn lườm Tang Thúc một cái, ghét bỏ sự ấu trĩ của cô.

Mặc dù như vậy, trong mắt Lục Mẫn cũng nhanh chóng hiện lên một tia hâm mộ.

Đúng lúc này, Tang Thúc cũng nghe thấy giọng nói của bạn gái mình.

"Chị nói nhiều quá!"

Tang Thúc: "..."

Tang Thúc vốn cho là sẽ nghe được lời thì thầm ngọt ngào của nàng, nhưng bây giờ lại có chút... đau lòng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tang Thúc vui vẻ trở lại.

Bạn gái cố ý nhỏ giọng thì thầm nói cho cô nghe, nhìn xem, bạn gái cô tri kỷ cỡ nào, giữ mặt mũi cho cô cỡ nào!

Tang Thúc "A" một tiếng, ngoan ngoãn trở lại vị trí của mình, nhưng cái tay kia vẫn nắm chặt ngón tay của Sư Giá không buông!

Sư Giá giãy giụa mấy lần, nhưng bàn tay kia của nàng vẫn bị Tang Thúc nắm chặt trong tay, không rút ra được.

Sư Giá: "..."

Lúc thức ăn được bưng lên, Tang Thúc mượn cơ hội gắp thức ăn cho nàng để tiến sát lại nói: "Nếu em còn động đậy, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy!"

Ngữ khí này đầy sự hả hê, còn mang theo mấy phần dụ hoặc.

Động tác của Sư Giá ngừng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tang Thúc.

Tang Thúc cũng đã dời ánh mắt đi trước một bước.

Chỉ cần cô chạy trốn đủ nhanh, ánh mắt của bạn gái sẽ không thể bắt kịp cô!

Trong lòng Tang Thúc đã sớm vì sự cơ trí của mình mà cười điên cuồng, quay đầu bắt chuyện cùng Từ Tử Xuyên ngồi bên cạnh.

Nguyên nhân chủ yếu khiến Tang Thúc hôm nay tới gặp Lục Mẫn chính là muốn gặp Từ Tử Xuyên, cô không biết kiếp trước người này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà khiến Lục Mẫn một lòng một dạ với hắn, cuối cùng còn lựa chọn tự sát. Mà khi đó Lục Mẫn vẫn kiên trì đến thăm cô trong trạng thái trầm cảm tột độ, hiện tại Tang Thúc không thể thật sự ngồi yên không quan tâm đến Lục Mẫn.

"Từ tiên sinh đang làm công việc gì? Lúc trước tôi có nghe Lục Mẫn nói anh không phải là người trong giới?"

Không thể không thừa nhận, Từ Tử Xuyên nhìn rất tuấn tú lịch sự, rất có khí chất. Mà Lục Mẫn thích nhất chính là loại người như thế này, dáng vẻ đoan trang, đeo kính gọng vàng, hào hoa phong nhã.

Từ Tử Xuyên: "Ừ, tôi làm kế toán tài chính."

"Vậy mà còn có thể quen biết Lục Mẫn, thật đúng là duyên phận."

Từ Tử Xuyên mỉm cười, tựa như đang nhớ lại chuyện lúc trước: "Ừ, đúng là có duyên."

Vào tháng 8, Lục Mẫn vừa rời khỏi đoàn làm phim trước đó, khi trở lại thành phố Cẩm Dương, nàng đã đụng phải xe của Từ Tử Xuyên ở bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại, hai người trao đổi Wechat để tiện cho việc bồi thường sau này, sau đó thường xuyên qua lại, Lục Mẫn đã bị Từ Tử Xuyên hấp dẫn lúc nào không hay.

Giữa chừng Sư Giá đi phòng vệ sinh, Từ Tử Xuyên cũng lấy cớ đi ra ngoài hút thuốc, trong phòng nhất thời chỉ còn lại Tang Thúc và Lục Mẫn.

Chỉ còn lại hai người, Tang Thúc lúc này mới mở miệng hỏi: "Cậu không vui à?"

Lục Mẫn dựa lưng vào ghế, "Hôm nay mình mặc như này xấu lắm sao?"

Vóc dáng nàng nhỏ nhắn xinh xắn, lại mảnh mai, hôm nay mặc một chiếc váy ngắn dệt kim tay áo có màu tím khoai môn, thoạt nhìn so với tuổi thật còn trẻ hơn vài tuổi, giống như một sinh viên đại học còn chưa ra trường.

Tang Thúc và Lục Mẫn có hai phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng đối với kiểu em gái ngọt ngào đang thịnh hành hiện nay, cô cũng không phủ nhận Lục Mẫn rất đẹp.

"Rất tốt."

Lục Mẫn cười khổ: "Đúng không? Mình cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng trên đường đi Tử Xuyên vẫn luôn nói mình xấu."

Tang Thúc lập tức tối sầm mặt: "Anh ta nói cậu xấu?"

Mắt của hắn bị mù à? Ít nhất trong 90 tiểu hoa của giới giải trí bây giờ, ngoại hình của Lục Mẫn được công nhận là khá tốt. Có cư dân mạng nói nhan sắc của Lục Mẫn không phải gu thẩm mỹ của bản thân, nhưng cũng không có người nào nói Lục Mẫn xấu.

Lục Mẫn gật đầu: "Có thể mình không phải là hình mẫu lý tưởng của Tử Xuyên."

"Không phải hình mẫu lý tưởng của anh ta, vì sao anh ta lại còn quen cậu? Nực cười!" Tang Thúc nói.

Trên mặt Lục Mẫn hiện lên một tia khổ sở, "Có thể là lúc trước anh ấy không kiên nhẫn với việc mình bám riết không tha đi?"

Tang Thúc thật sự không thể đồng tình với quan điểm này: "Nếu thật sự không muốn thì nên thẳng thừng từ chối cậu, chứ không phải là vì cậu bám dính lấy anh ta nên anh ta mới cùng cậu hẹn hò, sau đó lại nói cậu không phải là hình mẫu lý tưởng của anh ta."

"Mình biết..." Lục Mẫn che mặt, "Có lẽ là do mình quá thích anh ấy, trước mặt anh ấy mình sẽ trở nên hèn mọn."

Tang Thúc trầm mặc một lát, câu "Vậy thì chia tay đi" vòng vo hai lần bên miệng, cuối cùng vẫn không thể nói ra.

Có những chuyện cô có thể khuyên Lục Mẫn, nhưng chuyện tình cảm chỉ có thể để Lục Mẫn từ từ tự mình nhìn rõ.

Sư Giá từ phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Từ Tử Xuyên đứng ở cửa sổ cuối hành lang. Nàng vốn không có ý định chào hỏi, người kia hiện tại đang đưa lưng về phía nàng, đoán chừng cũng không nhìn thấy nàng. Mà khi Sư Giá vừa bước một bước, sau lưng truyền đến giọng nói của Từ Tử Xuyên—

"Sư tiểu thư."

Sư Giá không khỏi quay đầu lại, "Xin hỏi có chuyện gì?"

Nàng hỏi rất khách sáo và xa cách.

Từ Tử Xuyên cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của nàng, ngược lại mỉm cười nói: "Có phải cô cũng không thật sự yêu đương không?"

Sư Giá trong lòng nghi hoặc, trên mặt không thay đổi hỏi lại: "Có ý gì?"

Từ Tử Xuyên tựa vào góc tường, có thể là bởi vì hiện tại chung quang lượn lờ khói thuốc, khiến hắn thoạt nhìn cũng không có bộ dáng nhã nhặn như vừa rồi, ngược lại có vài phần tà ác.

"Đám con hát kia."

Sư Giá: "..."

Từ Tử Xuyên thấy nàng bất động thanh sắc, không khỏi tiếp tục nói: "Nghe nói cô là bác sĩ? Là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa?"

"Ừ." Sư Giá còn không biết được trong hồ lô của hắn rốt cuộc là đang bán thuốc gì.

"Vậy chúng ta hẳn là cùng một loại người." Từ Tử Xuyên cười nói.

Sư Giá: "Từ tiên sinh không phải học tài chính sao?"

Từ Tử Xuyên lắc đầu, chỉ chỉ đầu mình, "Không phải, ý của tôi là chúng ta đều là người dùng đầu óc. Mà họ..."

Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn nhìn về phía căn phòng, lộ ra một chút khinh thường.

Ngữ khí cùng thần thái này, đã đủ cho thấy thái độ của hắn.

Sư Giá khẽ nhíu mày, chuẩn bị xoay người rời đi.

Nàng cảm thấy người trước mắt này có điều gì đó không ổn.

Còn chưa xoay người, lời nói của Từ Tử Xuyên đã lọt vào tai Sư Giá: "Vậy chúng ta có nên thử hẹn hò không?"

Từ Tử Xuyên nhìn Sư Giá, đầu lưỡi đỉnh đỉnh quai hàm, ánh mắt nóng lòng muốn thử.

Lần đầu tiên nhìn thấy Sư Giá, hắn đã có chút động tâm.

Ít nói, cao gầy, có khí chất, ba điểm này không điểm nào không phù hợp với thẩm mỹ của hắn, hơn nữa, Sư Giá còn là bạn gái của người khác, điểm này càng làm cho Từ Tử Xuyên muốn đoạt vào tay. Càng là cảm giác như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy kích thích.

Sư Giá nghe thấy lời này, cơ hồ cảm thấy lỗ tai mình nghe nhầm, sau khi xác định đối phương không phải đang nói đùa, nàng cảm thấy vừa tức giận vừa ghê tởm.

Sư Giá quay đầu lại nhìn người đàn ông đã từ góc tường đi về phía nàng, nhíu mày thật sâu: "Đầu óc anh không có vấn đề gì chứ?"

Nàng hỏi ra nghi hoặc của mình.

Trong mắt Sư Giá, Từ Tử Xuyên giống như một kẻ tâm thần, đầu óc có bệnh.

Từ Tử Xuyên không hề tức giận mà còn cười lớn, tiến lại gần Sư Giá, phun ra một ngụm khói, dùng ánh mắt như nhìn con mồi nhìn Sư Giá: "Sư tiểu thư, cô có thấy tôi giống cô không?"

Sư Giá bị sặc, ho hai tiếng, lui về phía sau một bước, ánh mắt cảnh giác: "Rất giống, hơn nữa cũng là một tên khốn kiếp thô lỗ."

Sở thích thổi khói vào người khác là cái quái gì vậy?

Người trưởng thành cũng xem nhiều tổng tài bá đạo gì gì đó như vậy sao?

"Anh không biết khói thuốc rất có hại cho cơ thể con người sao? Khốn kiếp." Sư Giá tức giận nói thêm.

Thấy Từ Tử Xuyên đột nhiên biến sắc, Sư Giá cũng không cảm thấy sợ hãi, trừng mắt nhìn đối phương, "Lần sau còn như vậy, đừng trách tôi ra tay không biết nặng nhẹ, mổ bụng người khác là việc tôi rất thuần thục, anh nên cẩn thận một chút."

Nói xong, Sư Giá xoay người, sải bước rời đi.

Khi trở lại phòng, trên mặt Sư Giá đã như thường. Đối với việc làm của Từ Tử Xuyên, nàng cũng không giận chó đánh mèo lên Lục Mẫn.

Lúc Từ Tử Xuyên đi vào phòng, lại là một bộ dáng nhã nhặn, giống như người vừa rồi ở cuối hành lang nói những lời kia với Sư Giá không phải là hắn.

Sau khi ăn xong, Tang Thúc tính tiền đưa Sư Giá về nhà, trên đường đi, nàng không nhịn được nhắc nhở: "Đối tượng của bạn chị, nhân phẩm không được tốt."

Tang Thúc cười thuận miệng nói: "Bác sĩ Sư nhà ta là đại sư giám định nhân phẩm sao? Vừa nhìn đã biết, lợi hại nha"

Sư Giá nghe giọng điệu đùa giỡn của Tang Thúc, gương mặt nàng nghiêm túc nói: "Em nói nghiêm túc đấy."

"Ừm?"

Sư Giá đem một màn phát sinh vừa rồi nói cho Tang Thúc, sau đó lại nói: "Chị cùng Lục Mẫn uyển chuyển nói đôi câu..."

Lời này Sư Giá còn chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy chiếc xe dừng lại rồi quay đầu gấp theo hình chữ U, trong nháy mắt chiếc xe đã lao đi.

Luận về đua xe, Tang Thúc trước đây có gì mà không thông thạo?

Nhưng bây giờ Tang Thúc tuyệt đối không có ý định khoe tài đua xe trước mặt Sư Giá.

Sau khi Sư Giá giật mình, nàng quay đầu đang muốn hỏi Tang Thúc định làm gì, liền thấy sắc mặt đối phương khó coi tới cực điểm.

"Tang Thúc?"

"Con mẹ nó." Tang Thúc vẻ mặt u ám, thốt ra câu văng tục.