Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 65: Ngươi không biết xấu hổ à



Tháng tám, 500 kỵ binh Ba Lâm Đốn xâm phạm biên giới Đại Thành, đêm đến thì tập kích thôn xóm trong chu vi 100 dặm phía tây cửa ải Hạ Lạc, gặp binh mã Đại Thành phục kích, bị đánh cho tơi bời, hốt hoảng chạy trốn.

Phó nguyên soái trấn giữ cửa Hạ Lạc, Trương Thương tự mình dẫn binh mã đuổi theo, một đêm chạy ba trăm dặm, giết hết tất cả kẻ địch ở bờ sông Lạc Thủy.

Hừng đông, Ôn Doanh dẫn đại quân đến Lạc Thủy. Chiến sự ở đây đã kết thúc, Trương Thương dẫn theo chủ soái của đối phương đến để báo cáo. Ôn Doanh xem xong, hạ lệnh tiếp tục hành quân theo hướng Tây Bắc.

Lăng Kỳ Yến đẩy cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Máu me tràn lan, thi thể khắp nơi, ngay cả cỏ xanh cũng nhuốm màu máu, được ánh dương cuối chân trời chiếu rọi lên, nhìn mà ghê người.

Y lười biếng mà ngáp một cái, quay đầu hỏi Ôn Doanh: “Sao ngươi biết người Ba Lâm Đốn sẽ chọn thôn xóm xung quanh cửa Hạ Lạc?”

Ôn Doanh đưa trà nóng cho y: “Đoán.”

Lăng Kỳ Yến không tin: "Cái này mà cũng đoán được? Đoán kiểu gì?”

Biên giới giữa Đại Thành và Ba Lâm Đốn kéo dài mấy ngàn dặm, có mấy chục tòa thành trì và cửa khẩu, trước giờ người Ba Lâm Đốn tới đánh cướp sẽ đổi địa điểm liên tục, hành động bất ngờ khó đoán, nếu thật sự dễ đoán được nước đi của họ như thế thì sẽ dễ phòng bị hơn.

Ôn Doanh nhàn nhạt nói: “Vẽ những nơi mấy năm nay họ lui tới lên bản đồ, số lần đủ nhiều là có thể phát hiện quy luật nhất định, lần này có thể bọn họ chọn ba nơi để xuống tay, ta đã cho người mai phục từ trước."

Làm vậy được luôn sao?

Ôn Doanh không nói nữa, mở tấm bản đồ da dê ra, tỉ mỉ xem xét địa thế của vùng núi Lạc Tháp mà họ sắp đến.

Lăng Kỳ Yến sáp lại gần xem cùng hắn, bị Ôn Doanh thuận tay ôm vào ngực. Y muốn tránh ra, nhưng sức người này lớn quá, cứ vậy mà ghìm y lại, mắt thì nhìn chằm chằm địa hình trên bản đồ, vậy mà có thể sờ từ đầu tới chân y luôn.

Lăng Kỳ Yến nhũn hết người, chỉ có thể rầm rì nằm trong ngực Ôn Doanh, mặc hắn xoa nắn, không thèm phản kháng.

“Đừng nghịch.” Ôn Doanh trầm giọng nhắc nhở bên tai y.

…Ai nghịch? Rõ ràng là ngươi không đứng đắn, đồ lưu manh.

Lăng Kỳ Yến chửi thầm, nhưng không dám nói ra, nói ra thì mông sẽ nở hoa tiếp, dù cho hiện giờ họ đang trên đường hành quân đi nữa.

Ngón tay thon dài của Ôn Doanh chỉ lên bản vẽ mạch núi Lạc Tháp, nói với Lăng Kỳ Yến: "Năm trăm kỵ binh đột kích lần này đều là người của bộ lạc Lạc Tháp thuộc tộc Ba Lâm Đốn, ở gần sát Đại Thành. Hang ổ của chúng ở dưới chân núi Lạc Tháp, nhưng cụ thể ở đâu, bên ngoài chưa từng có ai đi vào.”

Lăng Kỳ Yến thuận miệng nói: “Không phải ngoài đó có gần trăm người sống sao, nghiêm hình bức cung là được.”

“Không dễ như thế,” Ôn Doanh nhíu mày, trầm ngâm, “Lạc Tháp là bộ lạc có sức uy hiếp nhất đến biên cảnh Đại Thành ta, gần như năm nào cũng tới kiếm chuyện, cướp người cướp vật của Đại Thành nhiều vô số, dân biên giới bên này vô cùng căm hận. Mấy năm nay Tĩnh Vương và Trương Thương cũng bắt sống rất nhiều người, nhưng dù cho có nghiêm hình tra tấn đến cỡ nào cũng không thể tra ra nơi ở cụ thể của chúng. Lần này Tĩnh Vương phái binh tới trinh sát đếm số lượng rồi quay về, nhưng không thu hoạch được gì.”

Lăng Kỳ Yến không đồng ý: " Nhưng vì sao nhất định phải chọn xuống tay với bọn họ? Đổi thành bộ lạc khác không được sao?”

“Giết gà dọa khỉ, tất nhiên phải chọn phe khó đối phó nhất.”

Lăng Kỳ Yến đá hắn một chân: “Ngụy biện.”

Hành quân cả ngày, chạng vạng, đại quân hạ trại ở phía đông nam núi Lạc Tháp, nhanh chóng thắp lên lửa trại.

Dùng xong cơm tối, Ôn Doanh gọi thuộc hạ đến thương nghị lộ trình hành quân ngày mai. Lăng Kỳ Yến không có hứng thú nghe, tự mình ra ngoài đi dạo.

Sau quân doanh, Trịnh Mộc đang dẫn người thẩm vấn tù binh sáng nay đến bộ lạc Lạc Tháp, Lăng Kỳ Yến đi qua, đứng cạnh bên nghe một lúc, cuối cùng hiểu ra vì sao Ôn Doanh nói không dễ dàng.

Bọn họ chẳng sợ đao kề cổ, cũng chẳng thèm chớp mắt, Trịnh Mộc dùng đủ kiểu tra tấn bức cung, nhưng không một ai nguyện ý nói tiếng nào, y chang đàn gảy tai trâu, trái lại còn chọc điên Trịnh Mộc.

Thấy Lăng Kỳ Yến đến đây, Ôn Thanh tới chào hỏi. Lăng Kỳ Yến liếc cậu một cái, rèn luyện ở quân doanh mấy tháng, hiện giờ tên nhóc này đã cường tráng lên không ít, y nhìn lại tay chân mảnh khảnh của mình, rất là khó chịu.

Ôn Thanh không nhận ra sự chán ghét của y, cười ngây ngô nói: “Sao ca lại tới, ở đây dơ dáy, đừng làm ô uế mắt của ca.”

“Được rồi, học cái gì không học, đi học mấy lời vô nghĩa này,” Lăng Kỳ Yến xua tay ngắt lời cậu, lại nhìn chằm chằm những tù binh kia một hồi, hỏi cậu, “Không tra ra được gì sao?”

Nói tới chuyện này, Ôn Thanh cũng tức giận: “Những người này rất cứng đầu, Trịnh đại ca nói chuyện, bọn họ chỉ giả vờ nghe không hiểu, khó mà cạy miệng được, nói chi đến ép chúng khai thật.”

“Giết vài tên thử xem?”

“Giết rồi, lúc đầu còn lăng trì một tên trước mặt chúng, vậy mà chẳng có ai sợ hãi.”

Lăng Kỳ Yến đảo tròng mắt, y không tin lắm, là người thì sao lại không sợ uy hiếp, dù cho không sợ chết thì cũng phải có thứ gì dọa được chứ?

Mắt thấy có lẽ trong chốc lát bên này chẳng thể hỏi ra được gì, Lăng Kỳ Yến xoay người trở về, vào trong trướng, thuộc hạ của Ôn Doanh đã rời đi, chỉ còn lại mình hắn vẫn đang săm soi bản đồ địa hình mạch núi.

Lăng Kỳ Yến đi qua, Ôn Doanh nghe tiếng bước chân, nâng mắt nhìn về phía y: “Đi đâu về?”

Lăng Kỳ Yến cười hì hì giơ tay, làm một động tác cắt cổ: “Đi xem người của ngươi tra tấn tù binh.”

“Hỏi ra cái gì không?”

Giọng Ôn Doanh bình thản, hiển nhiên là chẳng trông cậy gì vào việc này.

“Không, một đám cứng đầu cứng cổ như đá, vốn dĩ không cạy miệng được, ngươi tính thế nào đây?”



“Ngày mai chia ra ba đường vào núi lục soát.”

Vậy phải lục soát đến bao giờ? Núi Lạc Tháp này là vùng núi lớn nhất mạch, ngang dọc mấy trăm dặm, địa thế cực kỳ phức tạp, sử dụng cách kém nhất là đi tìm, chỉ sợ đến sang năm cũng không tìm được.

Lăng Kỳ Yến đang định nói ra, chợt thấy vẻ mặt nhíu mày lạnh lùng của Ôn Doanh, đột nhiên không muốn nói nữa, thôi, cần gì phải đả kích tim người ta.

Há, y đúng là người thiện tâm.

Lăng Kỳ Yến vươn vai, cơn buồn ngủ dâng lên, quyết định về lều để ngủ, vừa muốn đi lại bị Ôn Doanh bắt lấy tay kéo về: "Ngủ ở đây đi.”

Lăng Kỳ Yến không vui: “Ngươi chú ý một chút được không, vẫn đang hành quân bên ngoài, ta ngủ chung lều với ngươi, truyền đi còn ra thể thống gì nữa.”

“Bổn vương cùng quân sư thắp nến tâm sự suốt đêm, có gì không thể?” Ôn Doanh bình tĩnh nhìn y, trong đôi mắt tối đen có ánh lửa lóe lên.

Lăng Kỳ Yến bị nhìn đến mất tự nhiên, dời ánh mắt đi… có biết xấu hổ không hả?

Hai người bọn họ có thể thắp nến tâm sự suốt đêm cái gì chứ, điên loan đảo phượng thì có.

Nhưng cuối cùng vẫn ở lại, hiện giờ y đã học được hết tính tình của Ôn Doanh, nếu cứ khăng khăng đi, chỉ sợ tên này sẽ khiêng y về thật, tới lúc đó sẽ xấu hổ muốn đội quần.

Nằm lên giường, Lăng Kỳ Yến tập mãi thành quen mà chui vào ngực Ôn Doanh, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngày mai ngươi cũng vào núi sao?”

“Để xem.”

“Ừm.” Lăng Kỳ Yến vốn định nói y sẽ cùng đi, nhưng hình như Ôn Doanh không có ý muốn đích thân đi, vậy y cũng không đi.

Ôn Doanh giơ tay, nhẹ nhàng xoa nắn sau gáy y, kéo người vào lòng rồi hôn.

Môi răng dán vào nhau, Lăng Kỳ Yến mơ hồ nói nói: “…Không muốn làm.”

Ôn Doanh hạ thấp thanh âm: “Đang ở bên ngoài, không làm.”

“Ưm.”

Sáng sớm hôm sau, Phó nguyên soái Trương Thương cùng hai tham tướng khác dẫn 3000 binh mã lên núi, đại quân vẫn ở lại đại doanh dưới chân núi.

Nhưng Ôn Doanh cũng không nhàn rỗi, cùng Lăng Kỳ Yến dẫn theo 5000 binh mã ra ngoài đi dạo một vòng, cách trăm dặm sau núi Lạc Tháp, trên đường đi gặp một bộ lạc nhỏ chưa đến nghìn người đang di cư, họ bèn ngăn lại, đối phương cũng chẳng có sức chống trả, chưa gì đã buông vũ khí đầu hàng.

Trong bộ lạc nhỏ này phần lớn là người già, phụ nữ và trẻ em, thanh niên trai tráng rất ít, họ sợ hãi mà quỳ trên mặt đất, cầu xin vương gia Đại Thành tha cho bọn họ một mạng.

Ôn Doanh cưỡi trên con ngựa cao to, lạnh mặt nhìn xuống bọn họ, không tỏ thái độ ngay, Lăng Kỳ Yến cầm roi ngựa đụng vào cánh tay hắn: “Ngươi nói gì đi, muốn xử lí họ thế nào?”

Tộc trưởng quỳ trên đất nói bằng thứ tiếng Đại Thành không lưu loát, giải thích với bọn họ rằng mấy năm trước bộ lạc nhỏ này mới bị người Ba Lâm Đốn cưỡng ép sát nhập, cả đồng cỏ cũng bị chiếm, chỉ có thể di cư khắp nơi để giữ mạng, chưa bao giờ và cũng không có năng lực xâm phạm đến Đại Thành, cầu xin Ôn Doanh khai ân, tha cho họ một mạng.

Hồi lâu, cuối cùng Ôn Doanh trầm giọng mở miệng, phân phó thuộc hạ: “Tước bỏ binh khí của họ, thả đi.”

Những người đó như được đại xá, nhanh chóng dập đầu tạ ơn.

Lăng Kỳ Yến đánh giá bọn họ, đột nhiên hỏi tộc trưởng kia: “Ông mới vừa nói, đồng cỏ trước đây của các người ở phía đông bắc núi Lạc Tháp?”

“Vâng, vâng… Chỉ có một vùng rất nhỏ.”

Đối phương trả lời thật cẩn thận, sợ bọn họ lại đổi ý.

“Nếu các người ở gần núi Lạc Tháp, vậy có từng tiếp xúc với bộ lạc Lạc Tháp không?”

“Có từng mua bán trao đổi, nhưng đều là người của tộc bọn họ rời núi rồi đến đổi đồ, chưa từng có thâm giao.”

Ôn Doanh hơi nheo mắt, lại nghe Lăng Kỳ Yến hỏi tiếp: "Mấy tên từng tiếp xúc với các người trông như thế nào? Nói rõ ra xem.”

Tộc trưởng nghiêm túc cân nhắc sau một lúc lâu, trả lời y: “Đa phần người Lạc Tháp cao lớn dũng mãnh, còn có binh khí vô cùng lợi hại, bọn họ lui tới chặt chẽ với vương công quý tộc của Ba Lâm Đốn, thỉnh thoảng có thể thấy binh mã của đô thành Ba Lâm Đốn đến đây, nhưng ta tránh bọn chúng còn không kịp, cũng không dám tới gần chúng.”

“Còn gì nữa không? Bọn chúng thích cái gì, có tập tục gì, các người biết không?”

Tộc trưởng nhỏ giọng nghị luận với người xung quanh đó một phen, lại đáp: “Từng có người Lạc Tháp giao dịch với bọn ta nói rằng, phải chạy về cung phụng thần Lạc của chúng, nếu về không kịp thì sợ là thần Lạc giáng tội, trông vô cùng thành kính, cụ thể thần Lạc của chúng là gì thì không biết.”

Lăng Kỳ Yến nghiêng đầu, nhướng mày cười với Ôn Doanh: “Thần Lạc?”

Ba Lâm Đốn và Mạc Bắc giống nhau, đa số đều thờ phụng đạo Lạt Ma, còn thần Lạc này là cái quái gì?

Ôn Doanh nhìn y, đưa tay ra vén lên một sợi tóc mai bị gió thổi rối của y, lòng bàn tay lơ đãng mà vuốt ve gò má đối phương.

Khóe miệng Lăng Kỳ Yến cứng lại, quay mặt đi… Trước công chúng, sờ cái gì mà sờ.

Tộc trưởng kia không nói được thần Lạc là cái thứ gì, đi hỏi người tộc mình, nhanh chóng có một thiếu niên trông có vẻ nhanh nhẹn đi ra, khoa tay múa chân mà nói với bọn họ. Trước đâu cậu thường hay lôi kéo làm quen với thương nhân Lạc Tháp, người nọ nói với cậu rằng, thần Lạc che chở người Lạc Tháp bọn họ nhiều đời, chỉ có tộc nhân thành kính nhất, sau khi chết mới có thể đạt đến bất tử, mãi mãi đi theo thần Lạc, hưởng hết vinh hoa phú quý, nếu phản bội thần Lạc, mãi mãi làm heo làm chó, làm súc sinh hạ tiện nhất.

Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì tấm tắc, nói với Ôn Doanh: “Khó trách mấy người Lạc Tháp kia thấy chết còn không sợ, không chịu nói ra chỗ ở của chúng, e là tộc trưởng đã dùng thần Lạc này để lừa gạt bọn họ, có thể thành bất tử, ai mà sợ chết chứ.”

Ôn Doanh nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, hạ lệnh thả mấy người này đi.



Bọn họ trở về quân doanh, Ôn Doanh gọi Trịnh Mộc tới, kêu gắn dùng thần Lạc kia để dụ dỗ bọn tù binh.Lăng Kỳ Yến trở về thay xiêm y, lúc đến lều chủ soái thì gặp Trịnh Mộc ra tới, thuận miệng đề điểm với hắn hai câu, Trịnh Mộc nghe xong, nhận lệnh mà đi.

Lăng Kỳ Yến vén lên mành đi vào, Ôn Doanh đang ở viết mật tấu trình báo Hoàng đế.

Lăng Kỳ Yến đi tới, tùy ý nhìn thoáng qua: “Ngươi tính cứ cách mấy ngày sẽ báo tình hình bên đây cho ổng một lần?”

Ôn Doanh gật đầu, hạ bút như bay.

Lăng Kỳ Yến bội phục, đừng chỉ nhìn bản mặt lạnh như tiền không có cảm tình của tên khốn Ôn Doanh này, về phương diện đoán tâm tư của Hoàng đế, đừng nói là y, ngay cả vị ở Đông Cung kia cũng không bằng hắn.

Thấy Ôn Doanh viết luôn chuyện hôm nay vào, Lăng Kỳ Yến bĩu môi: “Người ta nói ngu dân dễ bị bắt bạt, bịa đặt một thần Lạc ra là có thể khiến người nghe theo răm rắp, nếu Hoàng đế cũng có thể làm như vậy thì tốt rồi.”

“Hoàng đế không thích như vậy,” Ôn Doanh thanh âm nhàn nhạt, “Nếu ai cũng có thể tự tạo ra thần Lạc để lừa dối dân chúng, vậy còn cần hoàng đế làm cái gì, một hoàng đế như bệ hạ lại càng không thích việc này.”

“Vậy còn ngươi?”

Ôn Doanh gác bút, giương mắt nhìn y, Lăng Kỳ Yến cười hỏi: “Ngươi có kiêng kị chuyện này không?”

Ôn Doanh không đáp, nhưng biểu tình của hắn đã nói cho Lăng Kỳ Yến biết, hắn khinh thường thứ này.

Lăng Kỳ Yến cũng biết từ lâu, trước giờ người này rất tự tin, sao lại để ý những chuyện thần quỷ này.

Y nâng tay, cười cười chọt lên bả vai Ôn Doanh: “Nếu ngươi làm hoàng đế, chắc chắn sẽ còn khó lừa gạt hơn phụ hoàng ngươi.”

Ôn Doanh vãn không hé răng, vươn tay ra. Lăng Kỳ Yến lảo đảo, ngã thẳng vào lòng hắn, thành tư thế ngồi trên đùi, mặt đối mặt.

“Làm gì đó?” Lăng Kỳ Yến đẩy ngực hắn, “Ta quên nói ngươi, vừa rồi ở bên ngoài có nhiều người nhìn như vậy, bỗng nhiên ngươi sờ ta làm gì?”

“Vì sao không được sờ?”

Giọng Ôn Doanh như chuyện đương nhiên, Lăng Kỳ Yến có cảm giác mình mới là đứa kiếm chuyện: “… Trước công chúng, nhiều người nhìn thấy thì không tốt đâu, ngươi còn biết xấu hổ hay không?”

“Những người đó đều là thân binh của ta, nhìn thì sao?”

Lăng Kỳ Yến giơ tay muốn đánh người, Ôn Doanh bắt được cổ tay y, cứ vậy mà nhìn y chằm chằm, trước tiên là nâng ngón tay của y lên môi hôn một cái, sau đó lại hôn lên cằm, lên môi y.

“Ngươi làm cái gì đó…”

Lăng Kỳ Yến nghẹn nói vài câu, Ôn Doanh dán lên môi y, thấp giọng nhắc nhở: “Hé miệng.”

Lăng Kỳ Yến theo phản xạ hé môi ra, nhanh chóng nhũn cả người, dán lên Ôn Doanh, dính nhớp mà hôn nhau.

Nửa đêm, chờ Lăng Kỳ Yến ngủ rồi, Ôn Doanh đứng dậy xuống giường, đi đến sau quân doanh.

Trịnh Mộc đến bẩm báo với hắn, nói những tù binh đó nghe bọn họ nhắc tới thần Lạc, đúng là có buông lỏng, không còn dáng vẻ rối gỗ bị giật dây nữa. Hắn tách ra chúng ra tra hỏi, liên tục dùng ngôn ngữ kích thích bọn chúng, biến thần Lạc của bọn chúng thành tên thần giả không đáng xu nào, đụng tới chiến thần Đại Thành thì chỉ có thất bại. Cho nên lúc này chúng mới có thể tổn binh hao tướng, đại bại mà về, lưu lạc đến tận đây. Những người đó đã bị thẩm tra liên tục một ngày một đêm, hiện giờ nghe Trịnh Mộc nói vậy, cuối cùng phòng tuyến cũng vỡ, nhịn không được đã mở miệng.

Ôn Doanh nghe vậy nhíu mày: “Chiến thần?”

Trịnh Mộc cười pha trò, thành thật khai báo, nói là Ôn tiên sinh kêu hắn nói như vậy.

Ôn Doanh im lặng.

Sau một lúc lâu, hắn dặn dò: “Chờ bọn chúng khai ra hết, xác định lời bọn chúng nói đều là thật thì giết đi.”

Trịnh Mộc sửng sốt: “Giết hết sao?”

“Giết.” Ôn Doanh bình tĩnh nói ra hai chữ.

Trịnh Mộc lo sợ trong lòng, không dám hỏi nhiều, cúi đầu nhận lệnh.

Hoàng đế Đại Thành xây dựng hình tượng rộng lượng cho mình, cũng vì cầu cho binh mã Đại Thành có thể tốc chiến tốc thắng trên chiến trường, nên từng chính miệng lệnh cho tướng sĩ Đại Thành không giết tù binh. Trước khi đánh trận, chỉ cần đối phương đầu hàng thì có thể giữ một cái mạng.

Nhưng hiện giờ Ôn Doanh nói muốn giết hết, dù cho bọn chúng đã nguyện ý mở miệng, khai ra chỗ của bộ lạc chúng.

Hắn nhìn thấy những tù binh Lạc Tháp người đầy máu vì nghiêm hình bức cung, trừng mắt với hắn, còn thóa mạ nguyền rủa hắn. Ôn Doanh lạnh lùng rút kiếm, đâm một nhát xuyên thủng ngực của người kêu gào lớn nhất kia, người nọ mở to mắt, chết không nhắm mắt.

Thu kiếm về, Ôn Doanh vẫn tỉnh bơ, lệnh Trịnh Mộc dẫn người tiếp tục thẩm vấn, sau đó xoay người rời đi.

Trở lại lều, trên người toàn là khí lạnh, hắn ngồi xuống hong cạnh chậu than một lát, rồi cởi áo ngoài dính máu xuống, sau đó nằm về giường.

Trong lúc ngủ mơ Lăng Kỳ Yến lăn vào ngực hắn, còn khẽ cọ, ôm chặt hắn.

Ôn Doanh cúi đầu, khẽ hôn lên lên đầu của người trong lòng, nhẹ khép mắt lại.

Hết chương 65.

66-70