Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 332: Giúp Tôi Với





**********
Chương 332: Giúp tôi với
Đây cũng là lí do vì sao Trần Phong Sinh đích thân chạy đến phòng bệnh khi đi làm.

Thân thể cao lớn của Hoàng Trường Minh cứng đờ, giống như cái dây căng cứng, từng chữ từng chữ được rít qua kẽ rằng: “Phong Sinh, có chắc là anh không nói đùa với tôi không?” “Trường Mình, tại sao tôi lại phải nói đùa với anh chuyện quan trọng như thế này, khi tôi biết chuyện này tôi cũng rất sốc!” Trần Phong Sinh đứng dậy, đi qua bàn làm việc, bước tới cửa rồi đóng cửa phòng lại.

Trong quá trình phẫu thuật cho Đậu Đậu, chính cô Lam là người đã truyền máu cho câu bé.

Mặc dù nhóm máu b là nhóm máu phổ biến và không có gì đặc biệt cả, nhưng..

Trần Phong Sinh dừng lại một chút rồi nói tiếp, giọng điệu cô đọng hơn: “Nói chung, hầu hết mọi người đều không hiểu một quy tắc, đó là không thể truyền máu trực hệ cho con cái của họ, bởi vì làm vậy rất dễ gây ra bệnh ghép vật chủ và gây tử vong cao! “Đặc biệt là Đậu Đậu vẫn chưa đủ bốn tuổi nên chúng tôi phải rất cẩn thận trong vấn đề này.

Vì vậy, khi máu của cô Lam bọ chiếu xạ bởi tia trong ca phẫu thuật ngày hôm đó, các tế bào lympho hoạt động miễn dịch trong máu phải bị giết trước.

Như thế thì trong tương lai mới có thể đảm bảo an toàn! “Y tá trưởng phụ trách việc lấy máu đã đề cập vấn đề này với tôi.

Tôi không thể tin được, vì vậy tôi đã tiến hành xét nghiệm quan hệ huyết thống càng nhanh càng tốt.


Trần Phong Sinh nói xong, nhìn tờ giấy thẩm định nhãn nhúm trong tay..

Xác suất mẹ và con đều trên 99%
Điều đó có nghĩa là Lam Ngọc Anh là mẹ ruột của con trai anh Lỗ tại Hoàng Trường Minh như có sấm sét nổ vang, cả màng nhĩ đều vỡ tan.

Anh hoàn toàn không thể tiêu hóa được tin tức bất ngờ này.

Làm sao mẹ ruột của con trai anh lại là Lam Ngọc Anh được? Hoàng Kiến Phong đã nói cho anh và cho anh xem bức ảnh của người phụ nữ đã chết trên bàn mổ do chảy quá nhiều máu.

Anh đã đến nghĩa trang để cúng bái và thầm cảm thấy bản thân mình và con trai có số phận bi thảm như nhau.

Trần Phong Sinh không thể nói dối anh được, xét nghiệp quan hệ huyết thống cũng không thể làm giả được.

Nhưng tại sao...!
Hoàng Trường Minh siết chặt năm ngón tay lại thành nắm đấm, đột nhiên nói: “Không thể nào!” “Trường Minh?” Tần Phong Sinh khó hiểu, nghĩ là anh vẫn đang nghi ngờ thẩm định này: “Tôi dám chắc chắn 100% thẩm định này.

“Không, không có chuyện gì!” Hoàng Trường Minh đột nhiên giơ tay che đầu để không nghe lời anh ấy, giọng nói dồn dập, chỉ là không ngừng lặp lại: “Hẳn là có vấn đề”
Có sự thật nào đó mà anh không biết hoặc anh đã bỏ lỡ điều gì đó.

Cảm giác râm ran quen thuộc ập đến, tờ giấy xét nghiệm huyết thống rơi khỏi tay anh, Hoàng Trường Minh cong lưng như một con dã thú bị thương, hai tay ôm chặt lấy đầu chính mình.

Hình ảnh người đang cầm micro hát trong Hoàng Mai Hí hiện lên trong tâm trí anh...!
Giọng nói trong trẻo và duyên dáng ấy cứ văng vẳng bên tại: “Để cứu Lý Lăng khỏi quê hương, ai ngờ quán quân trong hoàng cung, mặc một cái áo bào màu đỏ, đội mũ và hoa cung đình thật tươi, thật tươi, tôi cũng đã từng đến bữa tiệc Khởi An và tôi cũng từng đến Mã Lam Nha, mọi người khen ngợi tôi vì Phan Lâm Tân! Tôi không muốn thể hiện tên mình với nhà vô địch, tôi không muốn trở thành quan chức cấp cao mà phải im lặng rời khỏi công ty
Trong khoang rộng của chiếc Land Rover, người đàn ông cầm vô lăng trong khi người phụ nữ ngồi bó gối ở ghế phụ.

“Ai dạy cho cô cái này?” “Mẹ tôi dạy.” “Tôi sẽ chỉ hát bài hát đó cho tôi trong tương lai!” “Anh có nghe thấy không!” “Tôi nghe rồi...!
Ở trong nước, anh cầm điện thoại di dộng làm nguồn sáng, nửa đêm cùng cô đi tìm sợi dây chuyền bị mất bên sông, sau khi tìm được, cô luôn ôm chặt nó trong lòng bàn tay, không hề có ý định buông ra: “Sợi dây chuyền đó rất đắt sao?” “Ừ, nó cũng không rẻ.

“Hèn gì, trong tối nay phải tìm được vì sợ người khác nhặt được!” “Nó không nhất thiết phải đặt về tiền bạc nhưng nó cũng không quá rẻ, hơn nữa nó còn có ý nghĩa đặc biệt với tôi.

Hơn nữa, vào thời điểm đó người tặng tôi đã nói rằng trong tương lai lúc nào tôi cũng phải đeo theo nó.

Nó luôn được đeo quanh cổ và không được phé cởi ra cho dù nó ở trong phòng tắm.


“Có thể là từ bạn trai cô sao?” “Bạn trai cũ.

Trên đường phố New York, một người đàn ông cao lớn đứng đó, hài lòng nhìn chiếc chìa khóa nhỏ buông thống trên người phụ nữ, hình cánh hoa mặt trời và ánh sáng lấp lánh của kim cương lóe sáng dưới ánh mặt trời trong đáy mắt.

“Đi đâu cũng đeo theo!” “Đeo nó trên cổ của cô mọi lúc!” “Hiểu rồi.” “Dù có đi tắm cũng không được cởi ra!” “Được.”
Có rất nhiều hình ảnh và âm thành đều được đổ vào đầu và tai anh.

Những cơm đau nhói trước đây, bây giờ dường như chồng chất.

Hoàng Trường Minh đau đầu ngã xuống đất, lưng dựa vào tường, gân xanh trên đôi tay ôm đầu giật giật như sắp vỡ ra bất cứ lúc nào, từng đợt tê rần khiến đôi môi mỏng run lên, đau đớn tột cùng.

Trần Phong Sinh vội vàng bước tới, cố gắng đỡ anh dậy: “Trường Minh, anh không sao chứ?"
Hoàng Trường Minh vẫn ôm chặt lấy đầu, đau đớn làm sắc mặt biến dạng, cuộn tròn như con tôm.

Trần Phong Sinh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt anh đau đớn như vậy, ngay một giây sau ngón tay như cắm sâu vào đầu anh, đôi mắt sâu thẳm kia đờ đẫn, nhìn vào không trung như không hề có tiêu điểm.

“Trường Minh, Trường Minh...!
Hoàng Trường Minh cuối cùng khó khăn nói: “Phong Sinh, giúp tôi!”
Chập tối, mặt trời như chìm xuống phòng bệnh.

Lam Ngọc Anh nghiêng người và nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp cho Bánh Bao.

Không tốn quá nhiều thời gian cho việc ăn uống, có thể là do cơ thể yếu sau ca phẫu thuật, Bánh Bao đã ngáp từ rất sớm, cô ngồi trên giường vỗ về cậu bé, miệng hơi há ra ngủ thiếp đi.


Bên cạnh có một cây kim trên mu bàn tay nhỏ bé của cậu bé.

Lam Ngọc Anh bước tới và hôn lên đôi má nhỏ của cậu bé.

Ngay lúc này phòng bệnh được mở ra, vừa quay đầu lại đã thấy Hoàng Thanh Thảo xách túi đi vào, dường như chú ý tới Bánh Bao đang ngủ, đột nhiên phát ra âm thành giày cao gót.

Lam Ngọc Anh đi tới, không nhịn được hỏi: “Cô à, cô có nhìn thấy Hoàng Trường Minh không? “Trường Minh?” Hoàng Thanh Thảo kinh ngạc.

Lam Ngọc Anh gật đầu lia lịa, đồng thời liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Đúng vậy, anh nói buổi trưa đi đến phòng bệnh của bác sĩ Trần, đến bây giờ vẫn chưa về!” “Để cô đi xem sao!” Hoàng Thanh thảo nghe vậy lại xách túi ra khỏi phòng bệnh.

Năm sáu phút sau, Hoàng Thanh Thảo lại quay trở lại phòng bệnh, bà ấy mở cửa phòng, tay vẫn cầm điện thoại di động, giống như vừa mới gọi xong.

Thấy bà ấy cau mày đi vào, Lam Ngọc Anh vội vàng hỏi: “Có chuyện gì vậy cô?” “Cửa phòng làm việc của Trần Phong Sinh bị khóa, điện thoại Trường Minh đã tắt máy, nhưng cô đã gọi cho Phan Duy!" Hoàng Thanh thảo lắc điện thoại với vẻ mặt khó hiểu: "Phan Duy nói rằng Trường Minh đang đi công tác ở Mỹ và chỉ mới biết khi nó gửi tin nhắn nhờ anh ấy chăm sóc cho Đậu Đậu.

Điều này thật sự rất kỳ lạ.

Tại sao Trường Minh lại đi công tác một mình? Không phải khi đi công tác phải mang trợ lí đi theo sao!”.