Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 544



CHƯƠNG 544

“Cậu bảo vệ tốt cho cô ấy đi, sau khi tôi xử lý chuyện ly hôn xong rồi thì sẽ biến mất, sẽ không để cho cô ấy biết tin tức của tôi.”

Sau khi anh rời khỏi, người thủ hộ tốt nhất ở bên cạnh Thương Mẫn chính là Bạch Chấp.

Trong khoảng thời gian cuối cùng, Mâu Nghiên không ngại tiết lộ một chút tin tức cho Bạch Chấp, từ một mức độ nào đó mà nói, mục đích của hai người bọn họ là giống nhau, bọn họ đều hi vọng Thương Mẫn có thể hạnh phúc, vui vẻ sống cuộc sống sau này.

Ánh mắt Bạch Chấp nhìn Mâu Nghiên có nhiều hơn mấy phần xem thường, nếu như không phải anh ta quan tâm Thương Mẫn, anh ta đã sớm mặc kệ sự sống chết của Mâu Nghiên: “Tôi có thể giúp anh liên lạc với bác sĩ nổi tiếng ở Mỹ.”

“Không cần.” Mâu Nghiên không hề do dự mà từ chối.

Anh tin tưởng vào y thuật của Lâm Chí, cũng biết tình huống hiện tại của mình đã là nỏ mạnh hết đà, anh không thể để Bạch Chấp biết tình hình sức khỏe của anh, Bạch Chấp biết rồi, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Thương Mẫn biết thôi.

“Tùy anh vậy.”

Mâu Nghiên có chết hay không, Bạch Chấp không hề quan tâm chút nào, chỉ cần anh có thể xử lý tốt chuyện của mình, đừng để Thương Mẫn vì anh mà tìm cái chết là đã đủ rồi.

“Tôi đi trước đây, anh cũng về sớm một chút đi, tôi không yên lòng để lại một mình cô ấy ở nhà.”

Bạch Chấp quay người lại đi vài bước, lại quay đầu, giọng nói lạnh không có một tia nhiệt độ: “Xử lý tốt chuyện của anh, đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”

Sắc mặt của Mâu Nghiên trở nên âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo, không cam lòng nhìn Bạch Chấp, những lời này còn cần cậu ta nói nữa à? Nếu như không phải sức khỏe của anh có vấn đề, có thể có chuyện của Bạch Chấp chắc.

“Rầm.” Sau lưng đột nhiên truyền đến một âm thanh va chạm rất mạnh, Bạch Chấp quay đầu lại, nhìn thấy Mâu Nghiên ngã vào lan can lan can rỉ sét, lan can lắc lư dường như là bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Bạch Chấp nhìn một hồi, Mâu Nghiên đứng yên bất động dựa vào lan can, không có ý tứ rời đi.

“Có cần giúp đỡ không?”

“Không cần.”

Giọng điệu của Mâu Nghiên không có ý tốt, âm thanh lại lạnh lẽo cứng rắn.

Bạch Chấp lạnh lùng xoay người lại, bước nhanh đi khỏi.

Chảnh chọe cái gì chứ, anh ta mới không nuông chiều tính xấu của Mâu Nghiên, làm Thương Mẫn đau lòng như thế, để anh ta chịu tội nhiều thêm một chút mới đúng.

Bạch Chấp vừa mới bước vào nhà, Thương Mẫn liền không kịp chờ đợi mà hỏi: “Về rồi hả, anh ấy nói như thế nào?”

Anh ta không nhanh không chậm rót một ly nước, uống một ngụm: “Không hỏi ra được gì.”

Lúc nói dối Thương Mẫn, anh ta có hơi khẩn trương, chỉ có thể không ngừng uống nước để phân tán lực chú ý, hi vọng là cô không nhìn ra sơ hở.

“Cậu đi lâu như vậy, hai người đã nói gì với nhau?”

Cô dụ dỗ Mâu Nghiên nhiều lần nhưng mà vẫn không hỏi được cái gì, Bạch Chấp không hỏi ra cũng nằm trong dự liệu của cô, nhưng mà cô vẫn muốn có tin tức có tác dụng.

“Tôi hỏi khối tài sản ấy giúp cho cô.”

“Cậu hỏi cái này làm cái gì, cho đến bây giờ tôi cũng không muốn tiền của anh ấy.” Thương Mẫn bất lực nói, đi nửa tiếng đồng hồ lại nói mấy lời vô dụng như thế này, đúng là lãng phí thời gian.