Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 444



CHƯƠNG 444

Trên đời sao lại có người như vậy?

“Coi như tôi đã nhìn ra.” Thương Mẫn nói với Bạch Chấp: “Nếu cô ta đơn thuần chỉ là vì tiền, có lẽ tôi thực sự có thể thuyết phục bản thân rằng chuyện này là ngẫu nhiên và tôi chỉ tình cờ là con ma xui xẻo.”

“Nhưng anh có thấy không, cho dù anh nói người lái xe là anh, nhưng đối tượng cô ta nhằm vào vẫn là tôi, còn mở miệng là nói muốn tống tôi vào tù. Chuyện này không đơn giản như vậy.”

Nhưng rốt cuộc là ai? Là người nào có lòng thù hận sâu đậm với cô đến mức thà lấy mạng người cũng phải kéo cô xuống nước như vậy?

“Ai có thể tiếp xúc tới chiếc xe đó, mà còn nắm rõ hành trình của chúng ta?” Bạch Chấp nhẹ giọng hỏi.

Thương Mẫn lục lọi trong đầu và bỗng dưng ngước mắt lên.

Kỷ Mộng Hiền!

Hiển nhiên, Bạch Chấp cũng nghĩ đến cái tên này.

“Không thể nào đâu.” Thương Mẫn phủ định đáp án này: “Không có lý do gì, trước đây tôi cũng không quen biết cô ta. Hơn nữa, trông cô ta…”

Yếu đuối như vậy, làm sao có thể tìm được đám người này đến giúp cô ta đóng vở kịch này?

“Thương Mẫn?” Khi cả hai đang suy nghĩ về điều này, một giọng nói quen thuộc xuất hiện sau lưng cô. Thương Mẫn quay đầu lại và nhìn thấy bóng dáng của Mâu Khải.

“Cậu Khải?” Thương Mẫn hơi ngạc nhiên.

Đã lâu không gặp, diện mạo cũng không thay đổi nhiều, tính tình vẫn luôn hòa nhã và hay cười. Anh ta đẩy cặp kính gọng vàng, lay lay tay, Tiêu Song đẩy xe lăn của anh ta về phía họ.

“Sao anh lại ở đây?” Thương Mẫn hỏi anh ta.

Chợt nhớ ra hôm nay đã là mùng bốn Tết, vé máy bay bay về của Mâu Khải là hôm qua, theo chênh lệch múi giờ thì phải nửa đêm mới về đến thành phố Nam, sao sáng sớm nay đã xuất hiện trong bệnh viện?

“Đã hẹn bác sĩ, đến kiểm tra sức khỏe.” Mâu Khải nhẹ nhàng nói: “Còn em? Sao em lại ở đây?

Thương Mẫn liếc nhìn lại phòng bệnh nhốn nháo kia và thở dài: “Gặp phải một số chuyện phiền phức.”

Mâu Khải cũng hơi nghiêng đầu nhìn đám người ồn ào kia, cười nói: “Cần giúp gì không?”

Thương Mẫn không trả lời, cô tìm một cái ghế và ngồi xuống. Cả đêm qua cô không được ngủ ngon, xung quanh mắt đều thâm quầng, mệt mỏi rã rời.

“Mâu Nghiên… cậu ta có đến chưa?” Mâu Khải lại hỏi.

“Anh ta đến thì có tác dụng gì?” Vừa nhắc đến Mâu Nghiên, Thương Mẫn càng thêm tức giận: “Trong mắt anh ta, có thể vì ngại phiền phức mà bắt tôi phải nhận tội danh không hề tồn tại. Anh ta cho rằng tiền bạc có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, nhưng tôi chỉ muốn sự trong sạch.”

“Không làm chính là không làm, tôi sẽ không nhận tội, cũng sẽ không bồi thường.”

“Em phải hiểu thông.” Mâu Khải vẫn nhẹ giọng an ủi cô: “Mâu Nghiên là người khá thẳng thắn, chắc cậu ta không có ý như vậy.”

“Bỏ đi.” Thương Mẫn đành chịu: “Anh ta nghĩ thế nào đã không còn quan trọng, chuyện cá nhân tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết.”

“Em cũng không cần phải tự mình gánh vác mọi thứ.” Mâu Khải nói, ánh mắt liếc về phía Tiêu Song: “Loại chuyện này giao cho người chuyên nghiệp chắc chắn sẽ yên tâm hơn. Nếu em không ngại, tôi có thể kêu Tiêu Song đến giúp em.”

“Tiêu Song?” Thương Mẫn cũng nhìn về phía Tiêu Song, vẻ mặt anh ta bình tĩnh, cũng không vì Mâu Khải chỉ đích danh mà có bất kỳ phản ứng gì.

“Anh ấy làm trợ lý cho tôi bởi vì chúng tôi có quan hệ tốt, nhưng trên thực tế, vị trí của anh ấy là cố vấn pháp luật cao nhất của Đạt Phan. Nếu bàn về kiện tụng, cả thành phố Nam cũng không ai giỏi hơn anh ấy.” Mâu Khải thấy Thương Mẫn không hiểu, liền giải thích cho cô.