Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 440



CHƯƠNG 440

Xe cấp cứu tới hú còi inh ỏi, Thương Mẫn và Bạch Chấp cùng theo đến bệnh viện.

Ngồi trước cửa phòng cấp cứu, Thương Mẫn cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu mới gọi cho Mâu Nghiên, không lâu sau Mâu Nghiên cũng nhanh chóng đi tới.

“Tình hình thế nào?” Vẻ mặt Mâu Nghiên lập tức căng thẳng lên khi nhìn thấy vết máu trên người Thương Mẫn mà cô đã vô tình dính phải.

“Em không sao.” Thương Mẫn thực sự sợ hãi, đây là một mạng người vô tội còn sống sờ sờ, nếu thật sự vì cô mà xảy ra chuyện gì, chẳng phải cô sẽ trở thành phạm nhân giết người sao?

“Chắc là người giả bị đụng.” Bạch Chấp bình tĩnh hơn nhiều so với Thương Mẫn: “Chúng ta không có đụng người.”

Đang nói chuyện, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra: “Người nhà của bệnh nhân đó sao?”

Thương Mẫn vội vàng đi tới: “Bác sĩ, tình hình của bà ấy thế nào rồi?”

“Hai chiếc xương sườn bị gãy, một chiếc trong đó đâm vào phổi, dẫn đến xuất huyết trong, cần phải làm phẫu thuật. Mọi người ai ký tên vào đi.”

Thương Mẫn đơ ra tại chỗ.

Cô quay đầu lại nhìn về phía Bạch Chấp, càng lúc càng nghi ngờ bản thân.

Không phải nói không có đụng vào sao? Nhưng chấn thương trên người bà ấy từ đâu đến?

Cô vẫn còn đang ngớ ra, Mâu Nghiên đã ký tên vào văn kiện và giao lại cho bác sĩ.

Thương Mẫn ngơ ngác ngồi xuống ghế, hoàn toàn không biết nên làm gì.

“Người giả bị đụng sẽ để cho bản thân bị thương thành ra thế này?” Mâu Nghiên hỏi Bạch Chấp.

Bạch Chấp nhíu mày, anh ta liếc nhìn Thương Mẫn, giọng điệu kiên định: “Tôi dám chắc là mình không có đụng phải bà ta. Là bà ta đột ngột lao ra từ bên đường.”

“Hộp đen xe đâu?” Mâu Nghiên tiếp tục hỏi.

“Hộp đen xe có vấn đề, hoàn toàn không có ghi lại.” Chân mày Bạch Chấp càng nhíu chặt hơn.

“Nói như vậy là không có bằng chứng chứng minh hai người không có đụng người?” Mâu Nghiên nhìn về phía Thương Mẫn.

Cả ba người đều im lặng, Mâu Nghiên hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống bên cạnh Thương Mẫn.

“Bỏ đi, có đụng hay không cũng không quan trọng, bỏ tiền ra chữa khỏi là được. Đợi người nhà của bà ta đến thì thương lượng, đòi bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu.”

Thương Mẫn nghe thấy những lời này của Mâu Nghiên thì có chút không thể hiểu được: “Làm vậy không phải có nghĩa là chúng ta đã ngầm thừa nhận đụng người rồi sao?”

Mâu Nghiên không trả lời cô.

Thương Mẫn đứng dậy: “Bà ấy bị thương nặng như vậy, em quả thật có chút nghĩ không thông và thậm chí từng nghi ngờ. Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy nhất định phải là lực đụng cực lớn, nhưng lúc đó em ngồi trong xe cũng không cảm giác thấy tiếng va chạm mạnh. Hơn nữa, bà ta ngã trước xe của chúng tôi, nếu đụng nặng như vậy thì làm sao có thể chỉ ngã trước xe?”

Hoặc là phải bị đụng văng ra ngoài, hoặc là phải bị bánh xe cán lên.

Mâu Nghiên vẫn không nói gì, ánh mắt đông một tầng băng giá, như thể Thương Mẫn đang tranh cãi vô lý.

“Anh nói gì đi!” Thương Mẫn thúc giục anh: “Em biết anh có tiền, có thể bồi thường mấy trăm triệu đến mấy chục tỷ cũng không chớp mắt. Nhưng mà tại sao chúng ta phải thừa nhận việc mình chưa từng làm?

“Em không hiểu sao?” Mâu Nghiên giương mắt: “Anh cảm thấy phiền phức.”