Ôm Đầu, Ngồi Xuống!

Chương 50



Hàn Thiên Đức là ai, vừa nhìn biểu tình của hai người đã biết là chuyện gì xảy ra, vừa nghĩ tới con gái bảo bối được bản thân phủng trong lòng bàn tay hiện tại nơi chốn bất công chiếu cố người khác, tâm hắn vẫn ngâm trong thùng dấm chua, chua xót khó nhịn, cảm giác đó thật đúng là lạnh thấu tâm.

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại, cô đưa tay vòng qua bàn, Hàn Nại cảm giác được, nhìn ra chờ mong trong mắt cô, cũng đưa tay ra. Tuy rằng hành vi ấu trĩ như vậy cũng không phù hợp tính tình của nàng nhưng Hàn Nại có thể cảm giác được cảm động cùng cấp thiết của Nặc Nhất Nhất.

Lúc nắm lấy bàn tay trắng mịn nhưng hơi lạnh kia, Nặc Nhất Nhất có một loại cảm giác như nắm lấy cả thế giới. Cô có tài đức gì, có thể để cho Hàn Nại dụng tâm như vậy đến quý trọng cô.

Nhìn dáng vẻ tình nhân nhỏ ân ái, Hàn Thiên Đức cũng biết bản thân có ngăn cũng ngăn không được nữa, ông ta là một người thông minh, nếu đã không cách nào thay đổi quyết định, như vậy ông ta sẽ thử nỗ lực bẻ cong hiện thực theo hướng bản thân hy vọng. Hàn Thiên Đức nhìn Nặc Nhất Nhất nói: “Con gái ta, tính tình ta hiểu rõ nhất, quyết định chuyện gì cũng sẽ không thay đổi. Nặc Nhất Nhất, ta hỏi con một vấn đề.”

“Ngài cứ hỏi.”

Nặc Nhất Nhất thu tay về nghiêm túc chăm chú nhìn Hàn Thiên Đức, Hàn Thiên Đức nhìn vào mắt cô: “Chuyện của Hoan Hi, con xác định bản thân có thể chấp nhận đồng thời sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với tình cảm của các con?”

Một châm thấy máu, vấn đề của Hàn Thiên Đức không chỉ là hắn muốn hỏi, cũng là câu hỏi vẫn luôn vướn giữa hai người.

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Thiên Đức, gật đầu: “Vấn đề này, cháu đã nghĩ rất lâu. Nói thật với ngài, có thể cả đời cháu cũng sẽ không quên Hoan Hi, nhắc đến trong lòng cũng sẽ có chút khó chịu. Nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa cháu và Hàn Nại, cháu sẽ không quên, khi nhắc đến cảm thấy khó chịu cũng là bởi vì cô ta đã từng trong lòng Hàn Nại được giữ lấy địa vị rất trọng yếu. Nhưng đây chẳng qua là trước đây sao, từ lúc cháu quyết định muốn cùng với Hàn Nại, thì chưa từng nghĩ mang chị ấy giao cho người khác, con đường sau này, vô luận như thế nào, chúng cháu đều phải cùng nhau đi.”

Không thể không nói, lời này của Nặc cảnh quan mặc dù không phải xuôi tai, nhưng tuyệt đối chân thành không có bất kỳ dối trá nào, nói ra chính là nội tâm của mình. Hàn Thiên Đức không thèm nhắc lại, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, nặng nề thở dài.

Hàn Nại nhìn Hàn Thiên Đức, ánh mắt lộ ra vui sướиɠ, nàng quay đầu nhìn Nặc Nhất Nhất, nháy mắt.

Chung sống lâu như vậy, hai người điểm ấy ăn ý vẫn phải có, Nặc cảnh quan vừa nhìn dáng vẻ của Hàn Nại, biết cửa này xem như là qua rồi, lòng cô bay lên, nhẹ bỗng như rơi vào đám mây, cả người đều hưng phấn.

Hàn Thiên Đức ở bên cạnh híp mắt nhìn Hàn Nại, lại nhìn một chút Nặc Nhất Nhất, không sai a, ở trước mặt ông ta thật ân ái?

“Thế nào không gọi chút rượu?”

Hàn Thiên Đức nhìn một chút bàn ăn nhíu mày, Hàn Nại vừa nhìn ba nàng như vậy thì đã biết hắn muốn làm gì, vừa định ngăn cản, Nặc Nhất Nhất lại trước nàng một bước, hướng nàng mỉm cười: “Hôm nay hiếm khi được vui vẻ, cháu cùng bá phụ uống một ít đi, có được không?”

Là ngữ khí thử dò xét, cũng là tôn trọng Hàn Nại cùng Hàn Thiên Đức, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại cười hạnh phúc, Hàn Nại nhìn cô cười có chút hoảng thần, chỉ cảm thấy đôi môi mỏng của Nặc cảnh quan tự hồ khiến người khác thèm nhỏ dãi, trong lúc nàng hoảng hốt, Hàn Thiên Đức đã tức giận mở ra hai bình rượu ngũ lương loại lớn.

Tuy rằng bất đắc dĩ thừa nhận tâm của con gái đã không hề thuộc về mình nữa, nhưng dù sao cũng là cây trụ tinh thần lâu như vậy, cảm giác gả con gái vĩnh viễn là không tốt, trước lúc này, Hàn Thiên Đức thậm chí từng nghĩ muốn tìm một người đến ở rễ, như vậy có thể cả đời đem Hàn Nại giữ ở bên người, lấy thân phận cùng bối cảnh tài sản của hắn, cũng không cần con gái tìm một gia đình hiển hách, chỉ cần nàng hạnh phúc, nếu như phần này hạnh phúc có thể không thoát ly tầm mắt của hắn thì càng tốt…. Nghĩ vậy, Hàn Thiên Đức nâng ly rượu híp mắt đánh giá Nặc Nhất Nhất. Tiểu bạch kiểm này vẫn có thể đi con đường ở rể này?

“Đến, trước cạn ba ly.”

Tửu lượng của Hàn Thiên Đức không phải người bình thường có thể so sánh, liên tục ba ly mặc dù đối với Nặc cảnh quan đúng là không ít, nhưng có cái gì có thể vui vẻ hơn khi có được sự đồng ý của trưởng bối? Nặc cảnh quan phi thường lưu loát hào khí giơ ly rượu lên, uống liên tục ba ly.

Hàn Nại ở một bên khẩn trương nhìn Nặc Nhất Nhất, vội vàng gắp thức ăn cho cô.

Nặc cảnh quan hút một hơi, bị rượu thiêu đốt ánh mắt có chút khó chịu, nhưng nàng nhìn thấy Hàn Nại tâm lý lại kiên định trước nay chưa từng có. Dưới ánh đèn, da thịt Hàn Nại trắng nõn như lông dê, không cần nhìn đến cách ăn mặc, chỉ cần khí chất thiên thành đã khiến bao nhiêu người truy đuổi, mà lúc này, ánh mắt nàng nhìn cô lại ôn nhu thương yêu như vậy, Nặc Nhất Nhất cảm thấy cô cho dù hôm nay say chết trêи bàn rượu cũng đáng giá.

Hàn Thiên Đức nhìn sự hào sảng của Nặc Nhất Nhất dáng vẻ thấy chết không sờn, gật đầu: “Không sai, khí phách này mới xứng với con gái ta.”

Nặc cảnh quan có chút ngượng ngùng mỉm cười, cúi đầu ăn hết những món Hàn Nại gắp cho cô.

Hàn Thiên Đức nhìn Nặc Nhất Nhất, hỏi: “Nhất Nhất, cháu là con gái một?”

Hàn Nại: “…..”

Nặc Nhất Nhất: “…..”

Xưng hô “Nhất Nhất” kinh hách hai người, Hàn Nại quay đầu nhìn Hàn Thiên Đức, không biết hắn lại tính toán gì, Nặc Nhất Nhất còn đầy mặt kinh hỉ, tưởng là tác dụng của rượu, vội vã trả lời: “Đúng vậy, cháu là con một.”

“Con một a…..” Hàn Thiên Đức tự cảm thán, Nặc cảnh quan vội vã bổ sung: “Năng lực tự gánh vác của cháu cũng không tệ, tự tin có thể chăm sóc Hàn Nại.”

“Chăm sóc Tiểu Nại?”

Hàn Thiên Đức hiền hòa nhìn Hàn Nại, hiểu con gái không ai bằng cha, quả thực, con gái hắn cũng không cần người chỉ số thông minh tài lực cao, hắn đối với con gái là tuyệt đối tự tin, như vậy hết thảy tất cả nàng đều có. Nàng cần chính là một người chân chính có thể ân cần chăm sóc nàng, lúc nàng khổ sở thương tâm không muốn nói sẽ yên lặng ở bên cạnh nàng, một người cho dù nàng không biết biểu đạt cũng có thể hiểu nàng.

Hàn Thiên Đức nhìn Nặc Nhất Nhất uống đến vẻ mặt đỏ bừng, chỉ là nhìn dáng vẻ thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình của cô, quả thật là vô cùng xứng đôi với con gái hắn.

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, Hàn Nại thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Nặc Nhất Nhất, không được mấy hồi Nặc Nhất Nhất đã bị Hàn Thiên Đức rót đến cháng váng đầu, cô một tay che miệng, nhỏ giọng nói với Hàn Nại: “Thân ái, chị đừng gắp cho em nữa, chị gắp càng nhiều em uống càng nhiều.”

Vốn dĩ không ý thức được điểm này, động tác trêи tay Hàn Nại dừng lại, nàng nhìn Hàn Thiên Đức run sợ nửa ngày, nở nụ cười: “Ba, không cho ba khi dễ em ấy.”

“Yêu, hiện tại đã bắt đầu khuỷu tay bẽ ra ngoài?”

Hàn Thiên Đức nhìn Hàn Nại, Hàn Nại mím môi cười khẽ, hạnh phúc tựa hồ trong lúc vô tình bao phủ quanh thân nàng. Hàn Thiên Đức nhìn chằm chằm Hàn Nại một hồi, có lẽ là hơi rượu lan tràn, nhìn con gái bảo bối hắn che chở trong lòng từ nhỏ đến lớn, trong lòng có chút chua xót.

Hàn Nại cảm thấy được, nàng là một người không quen biểu đạt tâm tình, chỉ có thể gắp chút thức ăn vào chén của ba mình.

“Ba cũng uống ít chút, thân thể tốt cũng không thể lăn qua lăn lại.”

“Ha ha, Tiểu Nại cũng biết quan tâm người khác.”

Giọng nói của Hàn Thiên Đức lộ ra một tia chua xót, Nặc Nhất Nhất ở một bên cười khúc khích nhìn hai cha con nàng. Cô cảm thấy một già một trẻ đều rất khả ái, hai người rõ ràng đều rất quan tâm đối phương nhưng ai cũng không nói một câu ngọt ngào. Hàn Thiên Đức chỉ biết dùng cách nói móc cô để biểu đạt tình thương dành cho con gái, mà Hàn Nại…. Hoàn toàn sẽ không đem tình cảm trong lòng mình nói ra. Nặc Nhất Nhất thật tò mò hai người đến nay hơn hai mươi năm rốt cuộc là thế nào vượt qua, có phải mặt đối mặt cứ như vậy trôi qua từng ngày hay không?

“Nhất Nhất, con bây giờ ở chỗ nào?”

Hàn Thiên Đức chuyển đề tài, lần thứ hai dừng trêи người Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nhìn hắn thành thực trả lời: “Ở chỗ Hàn Nại.”

Ở chỗ con gái hắn…. Hàn Thiên Đức tâm tình đã khá nhiều, nhìn như vậy thật ra cũng không khác ở rể lắm, hắn vẫn là có thể gặp con gái bất cứ lúc nào.

Nặc cảnh quan khẩn trương nhìn chằm chằm Hàn Thiên Đức, nhìn hắn biểu tình thay đổi, cho là hắn không vui, vội vã bổ sung: “Nhưng cháu chỉ rất thuần khiết là ở.”

Hàn Thiên Đức: “….”

Hàn Nại: “……”

Hàn Nại vừa thẹn vừa quẫn bách nhìn Nặc Nhất Nhất, có đôi khi nàng thật sự muốn cạy đầu Nặc Nhất Nhất ra nhìn cấu tạo bên trong thế nào.

Hàn Thiên Đức vẫn nghẹn cười nghẹn đến khuôn mặt đỏ lên, hắn nâng ly: “Hảo hảo, không sai!”

Tựa hồ chỉ có lời này có thể biểu đạt cách nghĩ lúc này của hắn, Nặc cảnh quan được khen ngợi ngượng ngùng cúi đầu, Hàn Nại tức giận liếc xéo cô.

Đến cuối cùng, Nặc cảnh quan đã uống không đứng dậy nổi, Hàn Thiên Đức vung tay lên, mười phút, cận vệ của hắn cùng A Khôn lái xe chạy tới.

Hàn Thiên Đức nhìn Nặc Nhất Nhất dựa vào Hàn Nại nhắm chặt hai mắt, nở nụ cười: “Tiểu Nại, không sai.”

Hàn Nại nhướng mày nhìn Hàn Thiên Đức, chuốc say Nặc Nhất Nhất cũng không tệ?

“Ân, chân thật, kiên định, đối với con không tệ.”

Có thể được đánh giá như vậy của Hàn Thiên Đức đã là vô cùng vinh dự, Hàn Nại cười nhìn một chút Nặc Nhất Nhất đã say không mở mắt nổi, hôm nay rượu này uống quả thực đáng giá.

Trước nhìn ba mình lên xe, Hàn Nại mới đem Nặc Nhất Nhất đỡ lên xe, nàng ngồi ở băng ghế sau, nhìn Nặc Nhất Nhất nhắm mắt tựa vào vai mình hỏi: “Khó chịu sao?”

Rượu hôm nay quả thực uống không ít, Nặc Nhất Nhất cảm thấy cả đầu cũng không phải của mình nữa, cô không dám nói lời nào, vừa nói liền khó chịu, chỉ có thể nhắm mắt chống đỡ từng trận choáng váng, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng uống nhiều như vậy, tuy rằng thân thể khó chịu nhưng trong lòng lại rất thoải mái.

Mới vừa đến cửa nhà, Nặc Nhất Nhất liền đẩy Hàn Nại ra vọt tới bồn hoa nôn ra thống kɧօáϊ, Hàn Nại đi đến bên cạnh cô vỗ lưng cho cô, Nặc Nhất Nhất có chút thanh tỉnh, đưa tay đẩy nàng: “Bẩn.”

Hàn Nại không để ý tới cô, mở nắp chai nước khoáng đưa cho cô: “Uống nước.”

Nặc Nhất Nhất nghe lời nhận lấy, sau khi nôn ra cảm thấy khá hơn, tuy rằng còn choáng váng như cũng đỡ hơn rồi.

Sau khi cô súc miệng xong cần chai nước khoáng nhìn Hàn Nại cười khúc khích, Hàn Nại sờ sờ cái trán của cô: “Uống đến mê sảng?”

Nặc Nhất Nhất dùng mặt cọ tay nàng: “Không có, hài lòng, thật vui vẻ.”

Hàn Nại mỉm cười: “Đi thôi, vào nhà.”

“Muốn ôm.”

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại không ngừng cười ngốc nghếch, A Khôn đứng sau lưng hai người có chút xấu hổ, vẫn là Hàn Nại hiểu ý người, cô xoay người nhìn hắn: “Ngươi về trước đi.”

A Khôn lấy tốc độ hỏa tiễn biến mất, Hàn Nại đỡ Nặc Nhất Nhất vào nhà, có lẽ là hôm nay thật sự vui vẻ Nặc Nhất Nhất vui đến ngâm nga các loại nhạc thiếu nhi, vừa mới vào nhà ngay cả giày cũng chưa thay, cô liền thất tha thất thểu chạy đến toilet.

Hàn Nại cho rằng Nặc Nhất Nhất còn muốn nôn, vội vã cúi đầu khom lưng đổi giày, chờ Hàn Nại theo vào trong, đã nhìn thấy Nặc cảnh quan cầm bàn chãi đánh răng, làm như răng đó không phải là của cô, hung ác chải răng.

Hàn Nại: “…..”

Buông bàn chãi đánh răng, Nặc Nhất Nhất vẻ mặt tươi cười đánh tới, cô không chút khách khí đem Hàn Nại đặt ở trêи tường, Hàn Nại bất đắc dĩ nhìn cô: “Làm gì?”

“Chị cứ nói đi?”

Hàn Nại buồn cười nhìn cô: “Vừa mới tràn đầy tự tin nói bản thân cùng tôi là thuần khiết ở chung, liền không nhịn được nữa?”

“Sự tình luôn luôn phải thay đổi, cũng không thể thuần khiết cả đời, thuần khiết cực đoan chính là lãnh đạm, em cũng không thể lãnh đạm chị.”

Có chút vội vàng xao động nói xong, Nặc Nhất Nhất nhìn thoáng qua môi Hàn Nại, không lưu tình chút nào mà hôn lên, lúc này đây nụ hôn đã không ôn nhu như trước đây, dưới hơi men xúc tác, mang theo nồng dậm ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu cùng xâm lược, tay cô cũng bắt đầu không yên phận chậm rãi trượt, xoa nắn một khối mềm mại.

Thân thể Hàn Nại bắt đầu nhũn ra, nàng vươn tay muốn đẩy Nặc Nhất Nhất ra nhưng lại bị cô đè lại không cho phản kháng. Nặc Nhất Nhất giống như dã thú nhốt trong lồng đã lâu, sau khi thoát khỏi hoàn toàn bộc phát dã tính, lúc hôn Hàn Nại đến sắp hít thở không thông, nàng đẩy Nặc Nhất Nhất ra, trêи mặt còn mang theo một mảnh ửng hồng.

“Làm gì, còn không được?”

Nặc cảnh quan ɭϊếʍ môi, ngực Hàn Nại phập phồng, nàng thở hổn hển nhìn Nặc Nhất Nhất: “Em chọn sai ngày.”

“Có ý gì?”

Nặc Nhất Nhất nhìn Hàn Nại, Hàn Nại cười như không cười nhìn cô: “Em cứ nói đi?”

Trầm mặc một hồi, Nặc cảnh quan có chút không cách nào chấp nhận hiện thực bi thảm này: “Không thể nào, trùng hợp như vậy?”

Hàn Nại nhìn Nặc cảnh quan muốn tìm bất mãn mà nở nụ cười, nàng vỗ vỗ đầu cô: “Chính là trùng hợp như vậy. Em cũng không nhớ ngày sao?”

Nặc Nhất Nhất buồn bực, Hàn Nại nhìn bộ dáng kia của cô có chút buồn cười: “Nếu không thì để tôi?”

“Cái gì?”

Nặc Nhất Nhất không phản ứng kịp, nghi hoặc nhìn Hàn Nại. Hàn Nại nhìn cô, ôn nhu cười: “Không phải em không có việc gì sao? Nhìn em gấp như vậy, tôi đến trước đi.”

Nặc cảnh quan có chút hỗn loạn, lời nói trắng trợn tràn ngập ɖu͙ƈ tính như vậy, từ trong miệng Hàn Nại nói ra, thế nào khiến cô có một loại cảm giác như xếp hàng mua thức ăn, cô gấp cô đến trước…..