Ở Rể

Chương 383: Nghiệp hỏa (2) (1)



Vốn Tào Hồng bố trí mai phục Lục Hồng Đề, dùng thân phận là khách nhân hầu hết thời gian có chuyện gì đều cố ý mời chào người của đối phương. Trong sơn dã, trên thực tế mọi việc đều không có quá nhiều quy củ, hôm nay Thanh Mộc trại mở cửa làm ăn, thái độ đối với khách hàng đương nhiên luôn hòa hợp. Tào Hồng gặp Lục Hồng Đề nói là có việc muốn trao đổi, tuy rằng trong lúc nhất thời bên cạnh không có người nào, Lục Hồng Đề cũng vẫn qua đó. Lúc đó nàng đi tay không, không mang theo vũ khí, bởi như vậy, trong lòng Tào Hồng còn thầm chê cười nàng có kinh nghiệm giang hồ quá non kém.

Nhưng từ lúc chín người công kích đến lúc nàng bộc lộ bản lĩnh đánh bật chúng rồi lao ra khỏi nhà gỗ, thật sự làm y sợ hãi rồi. Lúc này những người khác trong sơn trại cũng nổi lên chống lại, ánh lửa và tiếng kêu la khắp nơi. Đám người Tào Hồng đuổi theo, bóng dáng của nàng cực nhanh, bọn họ hết sức mới có thể đuổi tới gần, hai gã muốn đoạt quyền trong Thanh mộc trại lao tới tấn công Lục Hồng Đề, nàng nghiêng người tránh né, sau khi quát hỏi không có kết quả, liền bước tới nghênh đón đòn tấn công của hai người kia. Lúc song đao đánh xuống, nàng hầu như nhanh như chớp đá nát một đùi của một gã, đánh bay trường đao trong tay một gã khác ra ngoài, sau đó liên tục đánh chưởng trên đầu hai người làm máu tươi bắn tung tóe.

Khi đó một gã thân binh phía sau cũng chạy tới, vung đao chém xuống, lại bị Lục Hồng Đề bắt lấy cổ tay. Lục Hồng Đề là nữ tử cao gầy, đối phương là thân vệ được tuyển chọn trong tinh binh vóc người khôi ngô, cao hơn Lục Hồng Đề một cái đầu, lúc nàng muốn xông tới vung quăng gã ra, gã cũng sải bước muốn khóa và quăng đối phương.

Lúc này thân binh thế xông cũng mãnh liệt, hai bóng người trong nháy mắt lao ra hơn hai trượng, ngươi muốn quăng ta ta muốn quăng ngươi hoán đổi ba lần, trong không khí hầu như nghe được ba âm thanh chấn động, sau đó hạ thấp xuống xoay tròn tại chỗ, rồi lại cùng xông lên.

Ầm một tiếng nổ vang, hai bóng người đụng thẳng vào nhà gỗ phía sau, làm bức tường chắn bằng gỗ bạch dưỡng bị phá thủng.

Lúc này trong rừng cái không thiếu nhất chính là gỗ, vật liệu gỗ để xây dựng nhà vô cùng cứng rắn, máu thịt trong cơ thể như muốn phá mở ra, thật sự làm người ta sợ hãi không gì sánh nổi. Nhưng mà lần này, thân thể của thân binh kia vừa mới ngã xuống đã không thể đứng lên nổi được nữa, lúc thân thể hai người bay lên không trung, phía sau lưng thân binh đụng phải là tường gỗ, mà phía trước gã, Lục Hồng Đề thế đụng tới như sấm, thậm chí còn không hề thay đổi tư thế, nghiêng người đụng vào trong ngực gã, rõ ràng chính là một chiêu "Thiếp Sơn Kháo".

Lúc này các loại quyền pháp đều có phương pháp phát lực chính, nhưng rất nhiều kỹ xảo cũng đều có điểm tương thông, một chiêu "Thiếp Sơn Kháo" này, nói trắng ra là lực lượng toàn thân đụng vào kẻ địch, lúc luyện lấy thân thể đụng vào bức tường cản, nhưng lấy lực lượng là chiêu thức chính, thông thường do nam tử sử dụng.

Chỉ là lần trước mắt này, lực lượng ba lần xoay trọn đã tụ tập không biết lớn bao nhiêu, thân binh kia đã mất đi trọng tâm, khi hai người bay lên, Lục Hồng Đề đụng mạnh vào ngực gã. Toàn bộ lực lượng đều đã đập lên người gã, so với việc sử dụng Thiếp Sơn Kháo tại chỗ, thì sự cương mãnh này mạnh hơn gấp bội.

Ngay giây lát, không chỉ gã phun ra máu, hầu như bì giáp trên thân thể cũng bị đụng vỡ, mấy nơi bị đụng vào bị xuất huyết, khi gã ầm ầm ngã vào trong gian nhà, phòng xá nghiêng ngả, đám người Tào Hồng thấy Lục Hồng Đề từ cửa phòng xá bên kia đi ra ngoài.

Khi đó Tào Hồng cũng đã có phản ứng, gã thấy mình đã đụng phải điểm chết rồi.

Nhưng mà lúc này đã đâm lao phải lao theo.

Nguyên nhân Lục Hồng Đề không muốn dây dưa cùng bọn chúng chủ yếu là lo lắng tình huống trong trại, nhưng đám người Tào Hồng lại không buông tha nàng, mấy người đuổi theo đi qua nửa sơn trại, thỉnh thoảng đụng độ đấu nhau, Lục Hồng Đề chạy vào chém giết một trận, thuận lúc mấy gã ngã thì lại tiếp tục chạy.

Có lúc nàng dùng tay không, có lúc dùng vũ khí đã đoạt được, chỉ cần là chưa hình thành trận thế nghiêm mật, bảy người dù cùng đồng thời vung đao về phía nàng, trong thời gian giao thủ ngắn ngủi, nàng cũng sẽ chém giết mấy người, căn bản là bản thân đã có bản lĩnh qua muôn ngàn thử thách trên chiến trận, chiêu đánh ra đều là thu nhận mạng, không để lối thoát.

Tào Hồng và vài tên thân binh gần như đã tạo thành chút phiền phức đối với nàng, mà lúc nữ tử nửa người đầy máu chuyển người động thủ với đám người Tào Hồng, thì phản loạn trong trại cơ bản đã khống chế xong. Trên thực tế, võ nghệ của Tào Hồng và năm sáu gã thân binh nhất tề xuất thủ, chỉ có thể tạo thành uy hiếp đối với nàng, thật ra là gần như uy hiếp mà thôi.

Ngày hôm nay không nghĩ tới sẽ phải động thủ, nàng làm trại chủ, trên người mặc quần dài màu đen trang nhã, lúc này máu loang lổ, nửa đỏ nửa đen, càng tôn thêm gương mặt trái xoan cùng với hàng lông mày thanh tú vẫn chau lại, lúc đánh tới, làm cho người ta cảm giác tràn ngập hàn ý.

Bảy người cùng nhau tấn công, còn có thể có uy hiếp, trong lúc hỗn chiến đã có một người bị nàng giết chết, tốc độ tan tác đột nhiên lại trở nên nhanh hơn. Đám người Tào Hồng vừa đánh vừa lui, cuối cùng cũng hiểu được, đối phương không muốn mang theo vũ khí đi nói chuyện với bọn gã, không phải là thiếu kinh nghiệm giang hồ, mà là không cần thiết …

- Ta, chúng ta nhận thua, ngươi dừng tay …

Bị một cổ lực mạnh đẩy lui liên tục vài bước mới dừng lại, Tào Hồng rốt cuộc không kìm được bật hô to, nhưng mà còn chưa nói hết, một bóng người đã bay qua người y, là gã thân binh mới vừa rồi vung đao ngăn Lục Hồng Đề, cũng không biết là nàng đánh gã như nào, thân binh kia ngã lăn ra mặt đất, lăn vài vòng mới dừng lại, miệng hộc máu chết tươi.

- Tướng quân đi mau …

Một gã thân binh khác vũ khí đã bị đánh bay, hét một tiếng nhào tới Lục Hồng Đề, muốn ôm lấy nàng, chỉ là thân thể còn đang ở giữa không trung, liền bị một chưởng của Lục Hồng Đề đánh vào đỉnh đầu, thân binh quỳ một gối xuống quỵ trên mặt đất, cả người đổ ngay bên chân nàng. Tào Hồng thấy vậy nghiến răng:

- Ta … ta là đại tướng thủ hạ của Tấn Vương …

Lục Hồng Đề vừa nhìn gã vừa đi tới, lắc đầu, trên mặt của nàng cũng có vài vết máu, nhưng càng tôn lên vẻ trong trắng thuần khiết, không hề có chút sát khí giết người nào, chỉ nói:

- Ta sẽ không tha cho ngươi.

Cước bộ linh hoạt biến ảo, khoảng cách càng kéo gần, Tào Hồng mở thương, gầm lên một tiếng giận giữ, đâm trọng thương ra. Lục Hồng Đề bước ra một bước, thân thể giống như là dung nhập với trọng thương, Tào Hồng cảm thấy bụng dưới trúng một kích, đòn thứ hai là ở ngay tâm khảm, sau đó, có tiếng gió phá không mà đến, ống tay áo cuồn cuộn nổi lên tiếng gió thậm chí còn vang thành những tiếng phần phật, hai chưởng của Lục Hồng Đề đã đánh trúng vào giữa ngực gã, một cú chạm lại lập tức thu về, hầu như liên hoàn ba đòn ngay trong chớp mắt.

Máu tươi phụt ra không trung, thân thể Tào Hồng bay ra gần hai trượng ngã lăn trên mặt đất, nặng nề rơi xuống, Lục Hồng Đề tiếp tục đi tới.

Giãy dụa vài cái, Tào Hồng lảo đảo đứng lên, bắt đầu lui ra sau, trên người gã dù sao cũng mặc giáp trụ, nên chưa bị thương trí mạng.

- Ngươi không dám giết ta. Ngươi giết ta … Tấn Vương sẽ san bằng cả Lương Sơn … Ngươi không dám … khụ khụ …