Ở Rể Bằng Thực Lực

Chương 27: 27




Biệt thự Hạ gia.

Bà nội Hạ vỗ bàn, tức giận đến phát run.

"Con nhỏ ngu xuẩn Hạ Lâm Hà này, bôi xấu danh dự của Hạ gia! Mau kêu nó về đây, phải xử lý bằng quy định của gia tộc mới được!"
Bà nội Hạ đã lớn tuổi, không chơi Tiktok.

Nhưng vừa rồi có một đứa cháu cầm đoạn video của Hạ Lâm Hà đưa cho bà ta xem.

Phải biết rằng tư tưởng của bà nội Hạ rất cổ hủ và cố chấp.

Xem xong loại video này làm sao có thể chịu được?
Hơn nữa, đã có rất nhiều người biết Hạ Lâm Hà là con cháu Hạ gia.

Hôm nay dư luận ở Hoa Hình đang rất xôn xao!
Suýt chút nữa còn làm bà nội Hạ tức chết!
!
Một tiếng sau, Hạ Lâm Hà bị mang về nhà.

Không đợi Bà nội Hạ hỏi, Hạ Lâm Hà đã vội quỳ xuống.

"Bà nội, bà phải làm chủ cho con!"
Bà nội Hạ bĩnh tĩnh nói.

"Còn muốn tôi làm chủ cái gì hả? Chờ tôi xử lý cô bằng quy định của gia tộc đi!"
Hạ Lâm Hà hoảng loạn giải thích.

"Chuyện này không thể trách con, tất cả đều do tên khốn Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân đê tiện giở trò!"
"Ý cháu là gì?"
Hạ Lâm Hà khóc sướt mướt nói với bà nội Hạ tất cả những chuyện đã xảy ra.

Nhưng những gì cô ta nói có hơi khác sự thật:
Hôm qua Hạ Niệm Chân biết Hạ gia bị Mạc Huy bên Minh Khuê từ chối hợp tác.


Lợi dụng thân phận đội trưởng đội bảo vệ của Vương Đông Quân, để anh ta làm cầu nối với Mạc Huy, Huỳnh Vân bên Minh Khuê.

Sau đó Hạ Niệm Chân dùng nhan sắc mê hoặc Vương tổng bí ẩn cùng Mạc Huy, cho nên bọn họ mới để chỉ có Hạ Niệm Chân hợp tác.

Đúng là như vậy, cho nên cô ta với Hạ Bân Úy vừa bước vào bước vào công ty Minh Khuê thì lập tức bị đuổi ra.

Chuyện này cũng chưa đáng là gì.

Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân còn làm khó Hạ Lâm Hà.

Vốn dĩ Hạ Lâm Hà không muốn cá nhưng Vương Đông Quân và Hạ Niệm Chân đã uy hiếp, đe dọa, bất đắc dĩ lắm cô ta mới phải đáp ứng.

Kết quả là Vương Đông Quân còn đập xe đe dọa.

Còn dõng dạc nói Hạ Lâm Hà không thực hiện thì để bà nội Hạ thực hiện thay đứa cháu này!
Cô ta nói lý lẽ thì bị Hạ Niệm Chân tát một cái.

Cuối cùng, tuyệt vọng, cô ta chỉ có thể quay đoạn video đó.

Sau khi nghe Hạ Lâm Hà nói xong, sắc mặt bà nội Hạ tái xanh.

"Tên khốn Vương Đông Quân thật to gan! Chẳng trách hôm qua còn dám mở miệng cãi lại, thì ra là thành đội trưởng đội bảo vệ của công ty Minh Khuê! Cũng chỉ là một con chó mà thôi!”
Hạ Lâm Hà quỳ trên mặt đất, nét mặt hiện lên sự đắc ý.

Cô ta biết rõ nếu nói dối toàn bộ câu chuyện thì Bà nội Hạ sẽ không tin.

Nói nửa thật nửa giả là thực tế nhất!
Hơn nữa, Hạ Lâm Hà cũng có thể đoán được, Hạ Niệm Chân đấu thầu thành công là nhờ Vương Đông Quân ở giữa làm cầu nối!
Bà Từ vẫn còn nghi ngờ, hỏi.

"Con nói Hạ Niệm Chân và Vương tổng của công ty Minh Khuê có trao đổi thể xác, có bằng chứng không?"
Hạ Lâm Hà gật đầu liên tục, nói dối.

"Có! Có! Trước đây khi cuộc họp hằng tháng kết thúc, con đã nhìn thấy Hạ Niệm Chân và một ông chủ trẻ tuổi đi vào quán rượu, nhưng không kịp chụp hình!"
"Kỳ lạ, vậy mà tên vô dụng Vương Đông Quân lại làm cầu nối cho vợ mình với giám đốc, chẳng khác nào tự cắm sừng mình ư?"
Hạ Lâm Hà hừ một tiếng.

"Không có gì kì lạ ở đây đâu bà ạ! Loại vô dụng như Vương Đông Quân, lòng lang dạ sói! Vì bản thân có thể phản bội cả vợ của mình thì có làm sao?”
Hạ Bân Úy lúc này cũng đi tới thêm thắt:
“Hơn nữa, Hạ Niệm Chân cũng không phải thứ tốt lành gì, mấy năm nay cho rằng bản thân mình chịu uất ức, bị đối xử không công bằng nhất trong cái nhà này, chắc chắn trong lòng rất hận chúng ta.


“Bây giờ có thể kiếm được người giàu có, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.

Nếu không thì làm sao trả thù chúng ta được? Bà nội hãy nghĩ kỹ đi, nhất định phải làm chủ cho con! Chuyện này không đơn thuần là vì con, mà còn vì cả Hạ gia nữa!"
Bà nội Hạ gật đầu, ánh mắt u ám.

"Hai đứa khốn kia, bôi xấu mặt mũi cả nhà chúng ta! Không thể tha thứ!"
Hạ Lâm Hà nhanh chóng châm dầu vào lửa.

"Đúng vậy, đúng vậy! Bà nội nên đuổi họ ra khỏi Hạ gia ngay lập tức!"
Bà nội Hạ cười lạnh lùng.

"Bà tự quyết định! Con đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày tới đừng đi ra ngoài, giữ mặt mũi cho Hạ gia một chút!"
"Dạ!"
Hạ Lâm Hà có phần không muốn đi.


Cô ta vừa đi không lâu.

Hạ Niệm Chân đã bị bà nội Hạ gọi điện thoại.

Bà nội Hạ lạnh lùng hừ một tiếng.

"Hừ! Đúng là có tài, vừa hoàn thành đã vội khoe khoang! Thế nào, đủ lông đủ cánh, cứng cáp rồi, muốn đá tôi ra khỏi nhà đúng không?"
"Bà nội, con không có ý này!"
Hạ Niệm Chân giải thích.

"Có hay không trong lòng cô biết rõ! Tôi nói cho cô biết, bà già này còn chưa chết, Hạ gia cũng chưa tới lượt cô bôi xấu, cô với tên Vương Đông Quân vong ân bội nghĩa kia tự giải quyết đi!"
Nói xong bà ta lạnh lùng cúp điện thoại.

Đầu dây bên, kia vẻ mặt Hạ Niệm Chân oan ức.

"Rốt cuộc ý bà nội là gì?"
Vương Đông Quân tỏ ra không vấn đề gì, nói.

"Không cần suy nghĩ, chắc chắn Hạ Lâm Hà châm ngòi vào chuyện này!"
"Biết thế nào cô ta cũng ôm hận!"
Hạ Niệm Chân khó chịu lẩm bẩm.

Sau đó cô đột nhiên thắng xe lại, ra lệnh cho Vương Đông Quân.

"Xuống xe!"
Vương Đông Quân ngẩn ra.

"Đang ngồi tại sao lại kêu anh xuống xe?"
Hạ Niệm Chân tức giận.

"Ngồi một lát là đủ rồi, đừng được nước làm tới! Một lát nữa tôi phải về công ty viết sổ sách, tôi muốn chắc rằng mình không có sai sót gì!"
"Được rồi!"
Vương Đông Quân bất đắc dĩ mở cửa xuống xe!
Than ôi, phụ nữ thật khó hiểu!
Hạ Niệm Chân tranh thủ dặn dò.

"Đừng quên về nhà xin lỗi mẹ, mẹ còn rất giận anh chuyện tối qua đó!"
"Anh biết rồi!"
Vương Đông Quân thuận miệng nói.

Lúc này Hạ Niệm Chân mới yên tâm rời đi.


Vương Đông Quân nhìn đồng hồ, cũng sắp trưa rồi.

Tìm một chỗ ăn gì đã, sau đó còn phải đến công ty làm.

Suy cho cùng thì bản thân làm tổng giám đốc công ty cũng chưa lâu, không thể đi làm ngày một ngày hai được.

Ăn cơm xong.

Vương Đông Quân bắt một chiếc taxi trở về công ty.

Anh vừa về tới văn phòng giám đốc thì Huỳnh Vân đã gõ cửa đi vào.

Hôm nay chị mặc một bộ đồ công sở, chiếc áo hơi bó sát làm lộ đường cong tuyệt đẹp, càng làm nổi bật sự trưởng thành trong chị.

"Vương tổng, đã làm theo những gì anh dặn dò, hai ngày sau tiến hành đấu thầu ở Hoa Hình, nhà họ Cao, cùng những công ty vừa giành được tư cách như Hạ gia sẽ tham gia.

Anh còn muốn căn dặn gì nữa không?"
"Tạm thời thì không, có tin gì tôi sẽ báo cho cô!"
Dừng một chút, Vương Đông Quân cười nói.

"Đúng rồi, hôm nay biểu hiện của cô rất tốt.

"
Huỳnh Vân gật đầu.

"Cảm ơn Vương tổng khen ngợi, không thể không nói, vợ anh thật xinh đẹp, tôi không ngờ Hạ gia lại có một người như vậy, bọn họ thật may mắn.

Đây không phải nịnh nọt mà là sự thật!"
Nghe vậy, Vương Đông Quân liếc nhìn dòng xe tấp nập dưới lầu, lẩm bẩm.

"Chỉ tiếc có vài người không muốn thấy, cũng không muốn nhìn thấy, rất muốn cô ấy mãi mãi chìm vào bóng tối!"
"Tôi lại càng muốn cô ấy tỏa sáng!".