Ở nhờ nhà cậu

Chương 5: Hình như ngoài quần lót của cô không có một sợi lông nào



Hứa Khả không ở lại phòng khám tâm lý quá lâu, cô muốn đi bác sĩ cũng không cản.

Sau khi cô về, bác sĩ Vương lập tức gọi điện thoại cho Chu Đại, muốn nói cho anh biết tình tình cơ bản của Hứa Khả.

Gọi ba lần đều không có người nghe máy, anh ta liền để lại lời nhắn trên Wechat.

Anh ta ngẫu nhiên lại có cơ hội làm quen với Chu Đại.

Chu Đại rất có tiếng, ngoại trừ phẫu thuật, những chuyện khác đều rất khó có thể mời anh, lần này cố ý dẫn Hứa Khả tới đây, bác sĩ Vương cảm thấy Hứa Khả đối với Chu Đại rất quan trọng.

Trong buổi tọa đàm ngày hôm nay, có rất nhiều bác sĩ hàng đầu trong nước đến dự thính, Chu Đại chia sẻ xong kinh nghiệm trị bệnh cùng thành quả của đội nghiên cứu, có nhiều chuyên gia thảo luận về mọi vấn đề với anh, chờ đến lúc xong việc đã là buổi tối, anh cùng mấy người bạn quen biết đến một nhà hàng ăn cơm.
Đưa mắt nhìn điện thoại, cuối cùng cũng nhớ đến Hứa Khả, bỗng nhiên cảm thấy môi hơi khô nên nhấp miệng hai cái.

Mấy bác sĩ bên cạnh vẫn luôn chú ý đến hành động của anh, nhìn thấy liền nhanh chóng rót cho anh  ly trà: "Bác sĩ Chu, cậu nói một ngày chắc rất khát rồi, uống ngụm trà cho nhuận họng trước, đợi lát nữa cà phê sẽ được mang lên."

Chu Đại cầm lấy chén trà uống hai ngụm.

Hai bác sĩ đối diện bỗng nhiên nói đến chuyện con cái nhà mình.

"Tôi nhớ rõ con gái ông năm trước tốt nghiệp đại học chính quy, nghe nói thi đậu nghiên cứu sinh bên tiến sĩ Nhạc?

"Ừ, đứa nhỏ này rất may mắn, trở thành học trò của tiến sĩ Nhạc."

"Bác sĩ Nhạc của chúng ta là chuyên gia khoa ngoại nổi tiếng nhất trong nước, mỗi năm có không biết bao nhiêu người muốn tham gia cuộc thi nghiên cứu sinh của ông ấy, nhưng mỗi năm ông chỉ nhận một người. Con gái ông thật là giỏi."

"Đâu có, đâu có."

Một nữ bác sĩ khác nói: "Tôi nhớ cô gái nhỏ Văn Văn này rất xinh đẹp, lúc thi đậu nghiên cứu sinh có chụp ảnh không?"

"Có chụp." Bác sĩ kia nhắc tới con gái mình, trên mặt tươi cười, mở điện thoại ra tìm ảnh chụp đưa cho bọn họ xem, "Đây là ảnh chụp năm trước, còn có tấm này, chụp cùng bác sĩ Nhạc năm nay."

"Đẹp quá."

"Về sau cô gái nhỏ có một tương lai sang lạn rồi."

"Đây là cha truyền con nối."

"Đây là con kế nghiệp cha."

Mọi người đều tấm tắc khen ngợi, Chu Đại cũng nhìn qua, trong bức ảnh đầu tiên, cô gái mặc quần sóc cao bồi.

Anh bỗng nhớ đến dáng vẻ của Hứa Khả khi mặc quần đùi, chân thẳng tắp, trắng đến phát sáng.

Bên ngoài qυần lót, hình như...không có một sợi lông nào.

Yết hầu Chu Đại bỗng nhiên lên xuống, anh đứng lên nói: "Tôi đi vệ sinh."
Mấy bác sĩ khác vốn đang nói chuyện đột nhiên im bặt, có người nhắc nhở anh: "Bác sĩ Chu, nhà vệ sinh đi về phía trước, xong rẽ phải là đến."

Vào phòng vệ sinh, Chu Đại cúi đầu nhìn lão nhị của mình, không có dấu hiệu mềm xuống, anh nhíu mày từ trong túi lấy ra bật lửa cùng thuốc lá, hít một hơi.

Sau khi loát xong, tâm trạng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc rửa tay anh nhìn vào gương, nhíu mày thật sâu.

Mở điện thoại ra, lục tìm thông tin, nhớ đến mình không có Wechat của Hứa Khả, nhưng lúc trước anh rể đưa qua, có số điện thoại.

Anh chần chừ một lúc, vẫn gửi tin nhắn cho Hứa Khả: "Đêm nay tôi không về nhà, ngoại trừ tầng một cùng phòng của cháu, những chỗ khác đều không được phép đi vào."

Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Hứa Khả vẫn không trả lời.
***

Lúc Hứa Khả nhận được tin nhắn thì đang ở ngoài ăn cơm cùng bạn, là một bạn nam  quen năm lớp 10, tên Lý Văn Uy. Chiều nay cô đến cổng trường đại học của Lý Văn Uy chơi, tình cờ gặp nhau, sau khi chào hỏi, Lý Văn Uy bỗng nhiên xin thêm Wechat của cô, thuận tiện mời đi ăn cơm.

Cô có việc muốn hỏi nên đã đi cùng.

Hai người đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Lý Văn Uy mới hỏi: "Tớ nghe nói Hạ Sâm sắp ra tù, bây giờ cậu thì sao, thi đỗ đại học chưa?"

Hứa Khả lắc đầu: "Chưa, vẫn còn đang học lại."

Lại là một lát im ắng.

"Hạ Sâm cậu ấy..." Lý Văn Uy do dự rất lâu, mới cẩn thận nói: "Sau khi cậu ta về, cậu còn muốn cùng cậu ta ở bên nhau không?"

"Hứa Khả, cậu không thi đậu đại học đều do Hạ Sâm làm hại, cậu đừng cùng cậu ta ở bên nhau nữa. Cậu ta đi mấy năm, sau khi đi ra chỉ là một tên côn đồ, cùng cậu ta ở bên nhau sẽ không có tương lai."

Hứa Khả vẫn không nói chuyện, cô yên lặng uống xong đồ uống, mới ngẩng đầu lên: "Tớ biết, nhưng cậu ấy đối xử với tớ rất tốt."

"Lý Văn Uy, lúc trước ở trên bảng thông báo trường nhìn thấy, cậu cùng Cố Kim thi đỗ một trường đại học. Cậu biết cậu ta học ngành nào không, có cách nào liên lạc không?"

Lý Văn Uy lập tức hiểu vì sao Hứa Khả quanh quẩn bên ngoài trường học của bọn họ, vẻ mặt của cậu cứng đờ trở nên phức tạp: "Hứa Khả, cậu còn chưa buông bỏ được chuyện quá khứ sao? Giờ vẫn muốn trả thù Cố Kim?"

"Cậu không giúp tớ cũng không sao." Hứa Khả nói, "Lần đầu tiên tớ đến trường học các cậu có thể nhìn thấy cậu, đi thêm vài lần chắc chắn sẽ gặp được cậu ta."